124

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 124
Chạy lăn xăn tới lui coi coi nó tới chưa, nghe tiếng xe èn èn ló đầu ra coi, ko phải...người ta...đi tới đi lui tính lên mạng ngồi viết truyện mà đâu có tâm trí đâu mà viết, suy nghĩ...mưa hoài..chán ghê....hôm qua hông mưa cho đã đi tự nhiên bữa nay mưa, đi lăn xăn tới lui giống con chó đang động dục, nghe điện thoại reo mừng quá lật đật chạy lại a lô, tại cái điện thoại bỏ ngay cái bếp, má gọi má hỏi " nấu được hông con?" trả lời " được, ngon lắm má" , nảy có gắp ăn thử trên chào rồi bạn, ngon lắm mấy bạn...Má hỏi " ăn cơm với ai? thằng Tèo chịu về chưa?" Trả lời " chưa má, nó nói tuần sau gì đó, mà thôi kệ nó đi má ơi, nó thích ở đâu nó ở, ép nó chi" Má thở 1 cái phào trong điện thoại rồi nói " anh em bay..haizzz...." cái má chuyển tông " ủa rồi ăn cơm 1 mình hả?" Nói dốc má " dạ 1 mình " má bị gạt xong rồi nói " ừ thôi ăn đi" Má cúp máy cái cụp, vừa để máy xuống nghe tiếng xe quen quen, mừng quá mừng quá, tới rồi tới rồi...........kéo cửa 1 cái "rooong" Hết hồn...ai? ai vậy? ai mặc cái áo mưa bọc rách teng beng vậy trời, nhìn là biết mua áo dọc đường rồi, đã dặn mà dô mùa mưa nhớ mang áo mưa mà nó ko nghe, mua cái áo bọc mặc 1 lần rách teng beng, áo dỏm mà, nó kéo tháo ra cái áo rách làm đôi luôn, mấy cái áo quỷ 2 ngàn 1 cái này mặc 1 lần dục bỏ hà, cái đầu ướt nhem, quần áo cũng ướt, coi coi,vậy đó hỏi sao mà ko la, kéo dô nhà chửi

--đã dặn mang áo mưa mà ko nghe

Trả treo

--ai mà biết đâu, thấy trời đẹp ai biết trên này mưa

Chề mỏ nhìn

--lần nào cũng vậy

vừa đi lên gác vừa nói chuyện

--con Lụa có nói gì tao hông vậy?

Tui trả lời

--có nói gì đâu, tao nói anh Phương ko có đi

gạt con nhỏ vì thằng Phương nó nói nó hông thích chở cho con Lụa quá giang, con Lụa cũng vì thế mà chết luôn dưới quê chứ ko đi thăm thằng A, thằng B nào trong bệnh viện hết,

Thằng P nó tự nhiên lắm, nhà tui nó coi như nhà nó vậy đó, nó mở tủ lấy cái khăn lau đầu, tui đứng phía sau, nó lau xong nó quăng...Tui chụp...Nó cởi quần ra đưa cái mông cho tui coi, nó máng cái quần lên cái ghế máy vi tính tui đang ngồi bây giờ nè, mà nó về rồi nha chời, tui nói cái ghế này thôi , nó máng lên cái ghế tui thấy lông nó quá trời luôn, lông lòi ra khỏi quần undersawer ra tới bẹng luôin, lông của nó mà thằn lằn lỡ bò dô kiếm đường ra cũng khùng luôn chứ ko phải giỡn, lông cuộn thằn lằn chết ngắt luôn cũng ko biết chừng, bữa tui bắt ra mấy con oài, cái nó đi lại tủ nó kiếm cái quần nó mặc, nó ko có lấy quần lót mà nó kiếm cái quần đùi nó mặc thôi, nó cởi quần lót nó quăng ra sau...tui chụp...xong tới áo..tui cũng đứng phía sau tui cầm, giống hầu hạ quá ha, mâc dù vui lắm nhưng tui chửi..đụ má...nó lấy áo thun của tui nó mặc...xong 2 đứa đi xuống...Nó hỏi " đâu bò xào gì đâu, coi coi" Tui dắt nó ra bếp " đây đây, bò xào đây" Tui dở cái lồng chụp ra cho nó coi , nó ngạc nhiên " đuuuuuuuuuuuu...bày bản quá ta" Tui phìng mũi lên tự khen " chứ sao" , nó hỏi "có ai trợ giúp ko đó?" Tui nói " ko hề", nghĩ từ đầu tới cuối bà già tui bả chỉ không mà tui phủ nhận công lao của bả cũng có hiếu thiệt chứ, Thằng Phương nó dở nồi cơm ra , hơi nóng bốc lên làm nó buông rớt cái nắp xuống nó thốt " ui ui đụ má", cơm ta mới nấu mà nó tưởng cơm nguội hay sao đó mà mở nắp ra tỉnh bơ, bị nóng là phải, bây giờ tui mới chế nước mắn nam ngư ra rồi dằm 1 trái ớt dô, ăn cơm.......

tui với nó ngồi cuộn chân ngồi đối diện ăn cơm, tui sực nhớ tui hỏi " rượu Gò Đen đâu?" Nó trợn con mắt lên nhìn tui " chết mẹ...quên rồi" Tui hứ 1 cái, thằng này dặn như nước đỗ lá môn mờ ơi, tui nhai 1 miếng thịt bò với cái mặt khó chịu, tui gắp cho nó miếng hành tây. cái tui nói

--ăn hành tây đi

--sao ăn hành tây thôi hả?

--ừ, ăn hành tây cho sung

--vậy mày ăn hành tây hết đi để thịt bò tao ăn cho

Tui nói -sặc

Thôi đi ngủ, mệt quá rồi

--mày lầu bầu quá để tao quính coi Long

cái tui sực nhớ ra 1 chuyện nên tui giật nảy người

--quên quên

Nó hỏi

--quên cái gì

tui đứng dậy gấp rồi nói

--sinh tố cà rốt,

Nó nói

--ừ, đi làm đi, ngồi chỉ tầm bậy tầm bạ ko

tui đánh vai nó 1 cái phập rồi đi làm sinh tố, lát sau tui bưng lên lại ghế đưa cho nó, cái tui thấy ván cờ mới nên tui hỏi

--ván nảy ai thua dậy?

Nó nói

--tao

Tui cười hahahahaha rất lớn, nó chửi tui

--đụ mẹ

cái tui nói

--thấy hông, ko có tao ngồi đằng sau chỉ là thua liền mà

nó húp 1 miếng cà rốt xong để cái ly lên bàn rồi nói

--có mày chỉ còn mau thua hơn nữa

Tui cười khặc 1 tiếng xong ngồi lại phía sau coi, cà rốt tui xay sao mà ngọt quá vậy nè trời, cái tui hỏi

--uống thấy sao Phương

--ngọt quá, lần sau bỏ ít sữa thôi

tui nói

--bỏ đường đó, sữa tươi đâu có ngọt như vậy

nó nói lần sau lên nó mua cho 1 thùng sữa ông thọ để tui để dành chấm bánh mì sanwich ăn, cái tui nói

--hôi, giờ muốn uống sữa ông Phương hà

Nó lấy tay ấn dô cái trán tui 1 cái bật ngữa

--sữa ông Phương ko có đủ cho mày uống đâu

Tui vừa nói vừa bóp cu nó

--đâu đâu, coi coi sữa ông Phương còn ko

Nó lắc mình rồi la

--ngồi yên để tao quính hết ván này coi

--quính hết ván này thôi đó nha

nó nói

--đụ má, hèn gì post cái hình tự sướng lên , ko có tao cái nổi khùng vậy đó hả?

tui nói

--ừ, khùng tình,

--chút xóa hết cho tao nha

Tui ừ cho qua chuyện chứ cho tới nay tui vẫn chưa xóa mà còn post thêm cái hình lông lá lên nữa, mai mốt nó chửi tiếp, hiiii, nó chửi nghe vui chứ ko sao đâu, tui nói,

--vậy tao đứa cái bụng sáu múi của mày lên đc hông?

Nó nói

--tao cú dô đầu mày á

Cái tự nhiên tui cười khặc 1 cái rồi nói

--vui lắm P, tao gạt người ta nói cái bụng của tao, ai cũng tin

nó thốt lên

--cái gì, mày đưa cái bụng tao lên nữa hả?

-- ừ

Nó nói

--Long ơi mai mốt mày rãnh mày ngủ sớm dùm t đi, mày làm cái gì tào lao ko đẻ ra đồng tiền nào mà cũng rãnh quá vậy?

tui sụ mặt

--tại buồn quá, nhớ P quá nên giải trí thôi

--hôm qua tao có đọc cái truyện Lập Tiểu Hồ của mày,đọc 1 đoạn thấy nhãm sao sao đó

Tui suy nghĩ, ai cũng khen tui viết truyện hay mà sao thằng P nó chê như vậy? buồn buồn, cái thằng P nói tiếp

--Thanh Xà Bạch Xà còn nhãm kinh luôn, mày rãnh rỗi nghĩ ra mấy cái truyện tào lao viết cũng hay thiệt

Tui tự ái vô cùng, tui nói

--đọc chi rồi chê

--ờ,,,thì sẵn lên rồi đọc tí, thấy nhãm quá nên về luôn

Tui buồn ghê gớm, ko ngờ ai cũng khen tui, có người còn đưa tui lên mây làm tui vui mừng khôn xiết, giờ thì biết sự thật rồi, mấy bạn gạt tui nên khen có đúng ko? tui nói

--bộ mấy truyện tao viết nhãm dữ lắm hả P?

--nhãm chứ sao ko nhãm, đọc chán, tưởng tượng khùng điên ko

tui đánh dô vai nó la

--trời ơi, coi nó chê kìa

--ai cũng chê chứ ko phải riêng tao, dẹp đi, mai mốt nghĩ viết đi, toàn tưởng tượng nhãm nhí ko

Buồn ghê gớm, ko biết nói lời nào, cuối cùng có cũng có 1 an ủi là nó khen truyện thằng bạn cscđ viết đọc cũng thích thích, tào lao vậy mà thích, nó còn nói là đừng có viết thằng lập truyện sẽ hay hơn rất nhiều, tui nói nó xạo, bởi vì tui đoán nó chỉ lên có 1 tiếng vào buổi trưa ko lý nào lại đọc nhiều truyện như vậy được, nó nói nó chỉ đọc có mấy trang sau là nó đủ chửi tui rồi, hix

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro