53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53
tui sợ quá, tại tui cũng có cái sai nên sợ nó quính săn dịch, mình đã sai rồi sao ta? sao lại hồ đồ quá, nhiều lúc mình làm mà mình không hề biết mình sai, có gắng bào chữa cho cái sai, mà thật sự là sai thật sao ta? thật sự anh cũng thích em lắm mà Lập, anh cư xử theo tình cảm chứ đâu có cư xử theo dục vọng đâu em. haizz. lấy tiền nhét túi trước để trút cơn giận của nó trước cái đã, anh hông biết làm gì và nói gì luôn, càng nói nó càng không tin. mà nếu làm theo lời nó thì anh chẳng có tình người nữa, cái câu "qua cầu rút ván" một lần nữa nó chưỡi không sai tí nào nếu như anh làm theo lời nó mà đẩy em đi....

buổi tối hôm đó anh ngủ trong ruộng dưa , trong căn chòi với ánh đèn ác qui le lói mà anh không sao ngủ được, anh cứ nhớ em, nhớ tới căn phòng ở sài gòn, ba người chúng ta không ai làm gì sai hết.. 12 giờ rồi mà anh vẫn còn thức , anh nằm ôm nó mà cũng chẳng có được giấc ngủ ngon, tiếng côn trùng ngoài đồng rộng cứ kêu rên nghe não ruột....rồi khi điện thoại tui kêu lên. tui nhìn thấy số điện thoại mã số Thành Phố (08), tui tính kéo tấm bạc chiu ra ngoài nghe nhưng mà kéo tấm bạc lên chắc cũng hơi bị lâu, tui nhìn thằng Phương thấy nó ngủ rất say, tui bắt máy và nói giọng rất nhỏ nhẹ, vì tui cũng chẳng biết ai ở TP mà gọi điện thoại giờ này cho tui nữa

--Alo

--anh Nong hả? em Nập nè, anh chưa ngủ hở anh

biết đầu dây là ku Nập tui hơi bỡ ngỡ và lúng túng, tui liếc mắt nhìn thoáng qua thằng phương rồi nhỏ giọng trả lời

--em đang ở đâu?

--em mới tan ca, trên đường về thấy điện thoại công cộng còn mở cửa em ghé định gọi hỏi thăm anh, chừng nào anh nên anh?

--ờ, sớm thôi, em về ngũ đi

--dạ

tui lại thấy không tài nào ngủ được, tui ngồi thần người ra. chắc tui không làm được theo ý thằng phương rồi, mà nếu như vậy thì 2 tờ polymer này có nghĩa gì đâu, nhận cho nó hết tức trước mắt chứ tui biết là tui không thể kiếm nhà trọ khác cho Lập được, làm gì đây hả trời?

_____________________

cũng khá lâu rồi ĐTL không viết về tình dục và cố tình tránh né vấn đề nhạy cảm này, bữa nay cũng nên viết một lần

tui nhìn thằng phương ngủ, trên gương mặt nghiêng nghị của nó tui thấy bản tính đàn ông của nó nổi lên quá trời, dù nó nóng nảy bộp chộp nhưng suy cho cùng nó vẫn là người thương tui đấy, nhưng có điều cách biểu hiện của nó mất dạy quá, hông được tế nhị chút nào hết, dắt tui dô ruộng đưa đụ muốn sập cái chòi luôn, đó là bản tính của nó rồi, tình dục mạnh bạo và luôn đè đầu cỡi cổ tui nó mới chịu, nằm yên ở dưới nó hông chịu đâu. tui hun nó nữa. hun tới tấp cho đến khi nó hông chịu nổi nó banh 2 con mắt như con cá thòi lòi.

--chưa ngủ nữa hả?

--ở dưới thức khuya quen rồi, giờ này không ngủ được

--chắc đang nhớ thằng quĩ đó hả?

--có đâu, ở trển thì nhớ mày ...Phương

--hử

tui xoa vào cái ngực trần săn chắc của nó vừa nói

--sao mày có ác cảm với thằng Lập vậy? nó có làm cái gì mày đâu. gặp mày nó cũng chào hỏi lễ phép vậy, nó cũng nể mày lắm

--tao nói rồi, hông phải tao ghét gì nó, mà có nó thấy phiền lắm mày biết hông? mỗi lần tao lên vì chuyện gì mày cũng biết mà

--thì nó cũng đi học, đi làm chứ đâu có ở nhà thường xuyên đâu, tao nói rồi tao hông thích gì nó đâu, chỉ xem là anh em thôi, nếu không thì tao đâu có ba lần bảy lượt kêu réo mày lên....kệ nó đi hen phương, 1, 2 tháng nữa nó học xong chắc nó về Đà Lạt rồi, hơi đâu đi ghen với nó Phương

tui cúi xuống nút cái núm dú của nó, làm thiệt mạnh cho nó phê

--a---a--a---a-â----a----

tui vừa nút dú nó tui vừa thọt tay dô bóp cặc nó cho cặc nó nứng lên, cũng mới quất cách đây 3 tiếng đó chứ, giờ quất nữa. tui ngưng và tui ngồi dậy nói chuyện tiếp

--nghen Phương, có bạn có bè cho đở buồn phương ơi

--ừm

tui mừng lắm nhe dụ ngọt được thằng khốn nạn này cũng mừng, tui với tay kéo lấy cái quần dài móc ra 2 tờ polimer

--mày cất lại đi

nó kéo tui lại sát hơn nửa

--giữ xài luôn đi

ngu sao hông lấy đúng hông? tiền mà chứ đâu phải vé số

--đang ngủ ngon chọc cho nứng lên

tui kéo quần nó lên lại

--vậy thì ngủ đi

--ngủ bà nội mày chứ ngủ...

nó nhướng mắt xuống phía con cặc đang nứng của nó

--ớ

tui giả bộ hông hiểu

--cái gì

--thổi kèn đi

ngày hôm sau tui trở về Thành Phố, vậy là mọi chuyện coi như thu xếp ổn thỏa, lưỡng toàn kỹ mỹ, dù gì tui hông thể quên được thằng Phương, làm sao mà quên được, một người mới đến làm sao sánh bằng một người gắng bó lâu dài được đúng hông? ít ra là cũng trong lúc này. tình cảm lưu luyến không phải nói dứt bỏ là bỏ được đâu, dù biết rằng nó vẫn mê gái . nhưng tui bó tay rồi, làm sao biến nó thành một thằng chỉ biết mê trai. làm hoài mà có được đâu.. chẵng mấy chốc tui đã về tới thành phố. tui đi lẹp xẹp lẹp xẹp theo hành lang dãy nhà trọ và bước dô nhà. he he ku Nập ở nhà

--anh Nong mới nên đó hở anh

--ủa bữa nay em không đi học hả?

--bữa nay thứ 3 mà anh

--à, anh quên, em đang xem gì đó?

--em đang xem phim cho đở buồn

tui nhìn vào màn hình máy vi tính

--em cũng khoái xem phim Hàn quốc hả?

--dạ, phim hay nắm anh

--a, phim này chiếu trên truyền hình lâu rồi, có Hyun Bin đóng nè

--anh cũng khoái xem phim HQ hả anh?

--ít coi lắm, tại anh thích Huyn Bin nên xem ấy mà, phim HQ nói chuyện rù rì rù rì coi mệt lắm

--bây giờ anh có nàm gì không anh?

--không, bữa nay em muốn ăn cơm nhà hay cơm tiệm?

--ăn ở nhà đi anh

--ừm

--giờ anh rãnh hông anh?

--anh có làm gì đâu

--em định đi mua cái điện thoại, anh đi với em nha anh

--ừm, cha, mới lãnh lương hay sao vậy?

--đâu có

ku Nập đứng dậy đi lại cái tủ lôi cái ba lô của nhóc ra. cha, chặc chặc, một đống tiền luôn

--tiền nhiều quá vậy em? có cần anh phụ điếm hông?

tui ngồi xuống phụ nó xếp tiền, 10 ngàn ra mười ngàn 20 ra hai chục, 50 ra năm chục.v..v....

--tiền boa của khách không đấy

--trời, đã vậy, nhiều dữ vậy hả em?

--cả tháng gì rồi đấy

--trung bình một ngày 100.000 hông em?

--làm gì tới đó anh. 70, 80

--7, 8 chục? 7 nhân 30 = 2 triệu mốt, đã quá ta, chắc anh đi làm chung với em quá, tiền boa mạnh ai nấy lấy hả em?

--đâu, chia chung ấy

tui với ku Nập vừa xếp tiền vừa nói chuyện

--có khi nào khách bo riêng cho em hông?

--có, khách bo riêng thì nấy, còn bỏ dô cái tag thì chia chung

--vậy hả? anh thấy quán đó sang quá trời

--cũng nhờ anh dắt em đi xin việc ấy

--hèn gì em chẳng cần xin tiền bố em, còn anh má anh cho tiền hoài, à hay là anh đi làm chung với em hen

--ờ, đi đi nàm với em đi, mà còn chuyện học sau anh

--hời, lo gì, xin ông thầy chuyển xuống lớp ban ngày học, tới ngày thi dô thi, trường nghề tại chức dễ lắm, muốn học thì học không học thì thôi, miễn tới đợt thi đi thi là được rồi

--vậy giờ anh nấy hồ sơ luôn đi, anh vào phỏng phấn, xong đi mua điện thoại với em nuôn

--ừm, chờ anh tí

tui bay ra trước cổng lựa một chổ tránh tay mắt tui gọi điện thoại cho thằng Phương

--a lô

-- tới SG chưa?

--rồi, mới tới. ..Phương..tao đi làm phục vụ cà phê nha Phương

--phục vụ cà phê? làm cái gì hông làm sao đi làm phục vụ cà phê?

--thì làm đở chứ ở nhà chán quá

--tháng bao nhiêu?

--1 triệu 4 triệu sáu gì đó

--tiền nhà tháng bao nhiêu?

--1 triệu, điện nước này nọ nữa chắc triệu hai

--sống đủ hông

--đã nói đi làm thêm cho đở buồn mà, có tiền boa nữa

--ai boa? mày chắc con gái hả? quĩ boa cho mày

--ở đây hông phải ở quê đâu mà phân biệt trai gái

--làm từ mấy giờ?

--ca 8 tiếng, 4 giờ đến 12 giờ đêm

--thôi mày ở nhà mày ngũ đi cho chắc ăn, mày biết tao hay lên mấy giờ mà

--thì biết, mà một tuần được nghĩ một ngày mà, chừng nào mày lên tao xin off ngày đó, hen..

--ừm

trời, phải tui hông trời, xin ba má tui hông xin đi xin nó, sao vậy ta? giống cha tui ghê ta, haizz, nói chứ phải nói nó biết một tiếng để mai mốt có chuyện gì nó nổi quạo lên nó lôi tui ra nó chưỡi thấy bà nội. mắc công nó hô hông nói biết trước để nó biết thời gian và lịch ăn ở của tui ở SG mà thu xếp lên gặp cho hợp lí, hông thui cha tui đụ má đụ mẹ nữa!

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro