52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52
tui cho ku Nập đạp lên vai tui, tui đứng dậy và nâng em lên, như vậy là chỉ cần một hai bước chân là em lên tới nóc nhà rồi. tới tui leo lên nè, he he. ban đêm khuya khoắc leo lên nóc nhà giống ăn trộm quá, nghĩ lại anh với em cũng liều bà cố luôn

--phù, mệt quá

tui bung cái võng trãi ra lót ngồi ở giữa nóc nhà (nóc nhà là sân thượng bằng phẳng của căn nhà xây) ,

--em, dô ngồi nè

Lập khom khom đi dô ngồi. ku Nập thở hổng hểnh, chắc lại leo trèo khi nảy tốn sức mà. he he

--em mệt quá, muốn đứt hơi nuôn

--để anh phụ cho

--phụ gì anh?

--anh phụ thở cho em, anh hô hấp nhân tạo cho em nha

......

......

......

anh này

........

.......

.......

--anh tính nằm nuôn ở đây tới sáng hả?

--nằm ở đây mới ôm em được chứ

" nhà anh có một vườn cao, nhà em có một vườn trầu, chiều chiều nhìn sang bên ấy, hoa cao bên này rụng trắng sân nhà em..."

tiếng ba tui hát từ đầu ngõ, nghe lè nhè là biết ổng say rồi

--ba anh về đó, nằm im luôn đi

....

ba tui mở cửa dô nhà,tiếng la om xòm của má tui từ trong phòng ba má vọng lên

--trời ơi, tôi sống nổi không hả trời

ba tui hát tiếp

" em ơi có bao nhiêu, sáu mươi năm cuộc đời"

.....

không khí im lặng, có lẽ mọi thứ đã yên tĩnh và ông già nhậu nhẹt của tui đã chìm vào giấc ngủ.

--em, nữa nha

--thôi, đở em xuống đi, buồn ngủ rồi

--ha ha, anh nói đùa thôi, chứ làm gì nổi

Cơn thịnh nộ và tức giận của Tống Thanh Phương (tiếp theo)

--sáng sớm tui phải tranh thủ chở Nập về Sài Gòn nhân lúc trời còn ửng mát, chở em nó về sớm để chiều nay em còn kịp đi làm ca chiều. đó là trách nhiệm của tui, tui đưa em về quê tui chơi được thì phải chở em về, đây là chuyến về quê đầu tiên của tui mà không gặp được thằng Phương đó. suy cho cùng người bạc bẽo và ích kỹ cũng là nó. trước khi về tui đã báo nó trước là tui sẽ về quê rồi mà, vậy mà nó không thèm ra gặp tui ....

mấy tiếng đồng hồ cũng nhanh chóng trôi qua, cuối cùng chúng tui cũng về đến Sài Gòn

--bữa nay ăn cơm nhà nha em

--dạ, cũng được anh

--em muốn ăn món gì để anh ghé chợ mua luôn

--anh ở ngoài đợi em tí đi, em vào mua cho

--vậy cũng được

tui dựng xe đợi ku Nập bên đường. khoảng một lát sau thì thằng Phương gọi điện thoại cho tui, và tui bắt máy

--a lô

--ăn cơm chưa?

--chưa

--tối dô nhà chòi trong ruộng dưa nha

--tao đang ở Sài Gòn rồi

--cái gì? sao đi gấp dậy?

--tại chiều nay bận chuyện nên phải về sớm

nó nói chuyện hóng hách trong điện thoại

--hớ..tao nghĩ mãi không ra. ở gần một bên vậy mà mày không gặp tao, trong khí đó tao đi trực về sất bất sang bang, tao phải đổ đường mấy tiếng đồng hồ lên để gặp mày, rồi đêm hôm khuya khoắc vội vội vàng vàng chạy về để kịp giờ đi làm, mày có nghĩ tới cái cảnh đó của tao hông?

--nè, mày suy nghĩ kỹ lại nha, bữa hôm tao về muốn gặp mày mày ở đâu? đợi mày cho đã rồi mày đi đâu hả? bây giờ mày trách tao là sao hả mãy?

--tao giận tao không ra, vì sao mày phải biết hơn người ta chứ

--dù sao thì bây giờ tao cũng ra về Sài Gòn rồi, chiều nay tao bận

--mày bận cái gì? mày làm cái gì? mày tưởng tao là đứa con nít hả? thằng bận đi làm chiều nay là thằng Bắc Kỳ kìa

--mày muốn nói cái gì mày nói mẹ ra đi, đừng vòng vo nữa tao mệt lắm

--đéo cần tao phải nói đâu, mày đâu phải thằng ngu đâu mà mày không hiểu

--rồi bây giờ sao? nếu tao với nó có cái gì thì sao? là xấu xa lắm hả? chẳng lẽ tao không có quyền có bạn bè hay anh e thân thiết gì hả? tao chưa làm gì quá đáng với mày nha. còn mày, mày suy nghĩ lại đi,tao có xen dô được chuyện trai gái của mày hông? mày giao du hết con này tới con kia tao có biết gì hông? có can thiệp gì được với mày hông?

--chính miệng mày nói, mày còn kêu tao cứ việc tìm hiểu và yêu một đứa con gái nha

--dậy hả? mày nghe lời tao quá hen, tao kêu tao biểu mày mới dám đi quen phải hông? trước kia như thế nào? hả? tao không kêu mày cũng quen đầy ra đó, mày nghe lời tao quá hen. đừng có nói cái giọng đó

--được rồi, tao đéo muốn cãi lộn với mày nữa, cái bản mặt của mày bây giờ tao quá hiểu rồi, có mới nối củ, cái thứ qua cầu rút ván như mày đéo là cái con cặc gì đâu

--đụ mẹ mày đừng có mật dạy nha, mày nghĩ kỹ lại đi nha, trước khi về quê tao cũng gọi cho mày, buổi tối không đi đâu ở nhà chờ mày, mày khốn nạn bây giờ còn nói tao nữa hả?

--con cặc đéo nói nhiều với mày vô ích

nó cúp máy ngang sương luôn

--a lô.. alo..alo...má nó

tui tức quá tui liện cái điện thoại xuống đường, bể màn hình luôn. ku Lập lượm lên cho tui

--gì thế anh? sao anh nổi giận hở anh?

--không có gì đâu, em lên xe đi

tức muốn điên lên luôn, tui sai hả? tui không đúng hả? tui qua cầu rút ván, hay là nó? nó có quyền quen hết con này đến con kia để củng cố bản lĩnh đàn ông và dư luận xã hội, gia đình hả? nó có quyền làm thế này thế nọ còn tui thì không hả? trong chuyện này ai sai ai đúng mấy bạn nói thử coi, bàn luận mổ xẽ phân tích vấn đề này coi, tui có làm gì quá đáng hông?

tui sai trái còn nó thì đúng đắn hết hả? trước giờ tui vẫn quí mến và đối xử tốt với Ku Nập trước sau như một, mọi chuyện là do nó mà ra thôi, chính nó đã đưa tui dô hoàn cảnh này, anh có lỗi với em sao lập? anh đã cư xử sai rồi phải hông?

coi như câu truyện này đang diễn ra tới giây phút này đi, các bạn khuyên tui phải làm gì bây giờ? phân tích mỗ xẽ ra cho mình. tư vấn cũng được, cứ coi như nhân vật tui (Nguyễn Minh Long) là chính chúng ta đi, vậy lảm sao bây giờ?

ĐTL sẽ tạm ngưng truyện này để cho mọi người bình luận phân tích thoải mái, khách quan vấn đề . các em bot , tot, đặc biệt các anh trên 25 tuổi nếu chưa đăng kí thành viên thì hãy một lần đăng ký để nói lên suy nghĩ của mình cho câu truyện này thử xem!

buổi cơm trưa tự nấu ở nhà, anh em kẻ lặc rau người mần cá, kẻ vo gạo người làm nước mắm, chẳng mấy chốc đã có bữa cơm trưa đạm bạc, vừa anh vừa nói chuyện . cuộc sống vui vẻ và sinh động biết bao, đây là cuộc sống gia đình mà tui hằng mong ước từ khi quen Phương nhưng không bao giờ có được, ngay cả lúc ở bên cạnh nó tui cũng chỉ nghĩ đến một ngày nó sợ đi lấy vợ, còn nhớ khi tui và Phương cùng đi một chiếc ghe máy chở dưa hấu ra chợ nổi không? nhìn cảnh vợ chồng người ta tr6en một chiếc xuồng ba lá đơn sơ, chồng chèo vợ chống buôn bán tha phương với những mặt hàng nông sản đắp đổi qua ngày, vậy mà tình cảm biết bao, buổi cơm trưa cũng cùng nhau ăn trên xuồng, cái điều ao ước ấy dân đồng tính không bao giờ có được. tui gắp một miếng cá chiên chấm một miếng nước mắn cho ku Nập

--em ăn đi

--dạ, anh cứ để đấy, anh ăn đi anh, để em gắp

nói thì nói vậy thôi chứ tui thấy ku Nập nở nụ cười khép kín bờ môi để lộ rõ một má lún đầu tiền thật dễ thương

--tí nữa chắc anh về quê lại quá

--sao mới nên về nại thế anh?

--ở nhà có chuyện, anh về giải quyết xong anh lên liền

--chuyện gì thế anh?

--ờ. có gì lên anh kể sau

........

ăn cơm xong thì là ngủ trưa một tí,hơn 3 giờ chiều tui lại dắt xe chạy về, tui chuẩn bị đi về khi ku Nập cũng đang ngủ chưa tỉnh, tui quay nhìn ku Nập, môi em càng đỏ ửng hơn khi em ngủ, một điều lạ mà không biết có người thứ 2 như thế không nữa. tui quì chân xuống, khum người hun lên môi ku Nập một cái làm ku Nập cũng mở mắt ra

--ơ..mấy giờ rồi anh?

--ba giờ 20 rồi

--vậy à? em cũng đi nàm

--ừm em chuẩn bị đi làm đi, anh về nha

___________________

tui biết tui mà không về ngay trong lúc này Phương sẽ mất hết niềm tin ở tui, thậm chí nó tức tối lên nó quậy hông tan nát nữa tui con. chẳng biết đó là cảm giác ghen hay là tức tối tui cũng không rõ, như bạn nào đó comment nói là "thà tao bỏ mày chứ mày không có quyền bỏ tao" phải hông ta? à quên nữa, báo nó biết mới điện, bây giờ nhắn tin hay gọi điện ta? thôi nhắn tin đi. tui ngừng xe bên đường soạn một tin nhắn

"P, t đang về đó, t mong gặp m, đừng giận nữa nha, tối nay gặp nha P"

.....

buổi tối hôm đó, tại quán cà phê cặp bên mé sông Vàm Cỏ. tui và thằng phương ngồi nói chuyện

--sao mày chưỡi tao thậm tệ dậy?

--hông đáng hả?

--hông

--nếu thấy ấm ức , dậy bây giờ về làm cái gì?

--về nói chuyện , dô canh ăn trộm ăn cắp dưa

....

nghĩ lại thời gian trôi nhanh quá, mùa dưa mới rồi cũng sắp đến ngày cắt. giống dưa "Hắc Mỹ Nhân" của Bến Lức nếu trồng đúng kĩ thuật thì chỉ cần chưa tới 60 ngày là đã cho năng suất thu hoạch rồi, nhưng tui biết mục đích sẽ dô ruộng dưa không ai sai ai biểu hết mà muốn dô đó tổ chức mại dâm đúng hơn, tại dô nhà nó ngủ miết bị giai đình nó nói quở là bóng lại cái nên giờ ngại thấy bà nội

--mày ở một mình đi được hông?

--ý mày là????

--hồi trước mỗi lần lên tao thấy tiện, từ khi có thằng quĩ đó tao thấy phiền phức quá, bữa nào nó đi làm thì thôi, bữa nào nó nghĩ coi như lên Thành Phố đổi gió

--tại mày nghĩ vậy, chứ tao thấy có gì đâu

--một tuần giỏi lắm tao lên được một buổi, đâu phải lúc nào tao cũng đi được, mày kêu nó đi kiếm chổ khác ở đi

--sao mà làm dậy được Phương

--sao hông được?

nó móc bóp ra cho tui 2 tờ polymer 500. nó để lên bàn chứ hông đưa dô tay tui

--mày cầm đi, dạo này mày chỉ đi học, tao hông có nhiều, có nhiêu đó, có gì trả tiền nhà, đợt dưa trước ba tao trúng 30 triệu. ổng cho tao 10 triệu, tới giờ tao cũng hông có xài tới

--thôi mày cất đi, ổng cho mày mày để dành đi

--dủ sao mày cũng có công, lấy đi

--hông có được Phương à

--chứ bây giờ mày muốn cái gì nữa, phụ mày trả tiền nhà mày cũng hông chịu, hay là mày khoái nó nói mẹ đi

--không có ( dĩ nhiên là phải nói xạo rồi)

--chứ sao?

--tội nghiệp con ta mày ơi, còn tình người nữa phương

--tao đâu có kêu mày đuổi nó đi đâu, mày nói chuyện đàng hoàng với nó, đi kiếm nhà trọ dùm nó, Sài Gòn thiếu gì, phòng 400, 500 thiếu cha gì, còn rẽ hơn nữa, mày nói em mảy lên học, nếu nó hông chịu đi thì mày cho nó ở đó đi, mày đi kiếm chổ khác

--làm vậy hông có được Phương à, tao làm hông có được đâu

--vậy bây giờ sao? bây giờ chỉ có tao với mày đó mày nói thẳng đi

--thôi tao không lấy tiền của mày đâu, mày cất dô đi

nó đập xuống bàn cái ầm, cái phin cà phê tưng lên rớt xuống bàn tràn nước và bột cà phê ra ngoài

______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro