51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51
thằng ku Nập của tui (tiếp theo, gõ cho đã cúp điện mất hết, giờ gõ lại tức ơi là tức)

buổi tối hôm đó tui buồn cái tui lấy cái võng ra, một đầu tui cột vào cây cột một đầu tui cột vào cây trứng cá trước nhà tui. tui nằm tòng teng trên võng mà suy ngẫm sự đời, buồn ơi là buồn, càng nghĩ càng buồn, càng buồn càng suy nghĩ, khổ quá đi thân phận bị trời đày sao mà đau khổ quá, muốn được ai chia sẽ và hiểu cho mình thì cũng không được, tui đưa võng lía lia luôn, không đưa muỗi cắn thấy bà nội, thằng Lập thì ngủ trong nhà rồi, nhà tui anh em đông nên phải ngu chung, tui ngủ với thằng Tèo em tui

má tui bà lọt tọt kéo cửa đi ra, chắc bả trong chờ ba tui về đó mà, hơi đâu mà chờ , ổng đi nhậu đã đời rồi cũng mò về à, ổng đi nhậu với mấy bác Tư và ông bảy xóm dưới chứ đâu mà trông

--Long, mày xách xe đảo một vòng kiếm ba mày coi

--kiếm chi? ông đi nhậu với Bác Tư hay ông Tám gì chứ đâu

má tui chặc lưỡi

--chặc, thiệt tình, tối ngày ăn nhậu, rũ rê, thằng cha tám mai mốt lại nhà tao chưỡi thẳng mặt

--ôi thôi kệ ổng đi má ơi, nhậu đã đời ổng về ỗng lăn ra ngủ chứ gì, già cả làm ăn gì được nữa mà

--mày con trai sao mất nết quá, tao lo là lo cho ổng, rồi xe cộ kênh mương, rồi té sông té suối

ơ, tự nhiên má tui chưỡi tui mất nết? tui nói gì mà bã chưỡi tui kà? thì ổng già rồi không làm ăn gì nữa dưỡng già rãnh rỗi thì đi chơi, nhâm nhi với bạn bè kệ ổng

má tui kéo cái ghế lại ngồi gần tui

--tao hỏi chuyện bay tí coi,

tui nhìn bã

--ở SG mày có quen nhỏ con gái nào hông?

--chi dậy má, dĩ nhiên là có rồi

--sao tao nghi mày bóng lãi cái quá bay ơi

tui ngỡ ngàng

--gì dậy má?

--sao tao hông thấy mày ưu con gái dậy bay? tối ngày cứ tụ tập thân thiết với mấy đứa con trai

--trời ơi, hông lẽ má kêu con tối ngày tụ tập thân thiết với mấy đứa con gái giống thằng Sửu

giải thích thêm, thằng sửu be đê khắp làng trên xóm dưới ai cũng biết nó, tối ngày nó cứ tụ tập chơi với con gái, mấy đứa con gái kêu nó bằng má, nó kêu mấy đứa con gái là mấy bà, xài kem xài phấn ngựa lắm

--mày như nó chắc tao chết quá, con trai thì ra con trai, con gái thì ra con gái nha con

--mệt má quá đi, thôi má dô ngủ đi

--ờ mà sao tao thấy thằng bạn mày giống bóng quá vậy mãy?

--má nói ai?

--thằng ở chung với mày

--má nói chuyện gì đâu không à, con ta tự nhiên hô bóng

--con trai gì mà trắng còn hơn hông bưởi, môi thì đỏ chót

--coi mệt bã ghê hông. xứ nó xứ lạnh da trắng kệ nó

--mà sao tao nghe nó nói giọng bắc mãy?

--trời ơi, có gì đâu lạ, ở thành phố bắc kỳ 54 bắc kỳ 75 tới giờ con cái vẫn nói giọng bắc đầy kìa, thôi má dô ngủ đi, tưởng ra đây nói chuyện gì, nói chuyện đâu đâu không, thôi đi ngủ đi

bả quê quá bã đi dô luôn, mệt ghê, má tui sao đó, tưởng đâu kéo ghế ra ngồi mẹ con chia sẽ cái gì chứ, nói chuyện tào lao không, đang buồn gặp bã nữa, không chia sẽ được gì hết, haizz, nhà tui mà còn hông chia sẽ được thì ngoài xã hội ai sẽ cảm thông đây..."bụp"

trái trứng cá chín nó rụng, ngồi đây giồng chờ sung rụng quá, mà làm gì có sung, có trứng cá thì có, haizz. đẩy cái chân vài cái cho cái võng nó đưa tới đưa lui hông muỗi cắn thấy bà nội..hút một điếu thuốc coi, không ghiền thuốc đâu, mà đôi khi buồn chán kéo một kéo thì cũng thấy lâng lâng giải sầu, ai từng thử cách này chưa? chưa thì thử đi, kéo hết điếu thuốc quăng đầu lọc dục bỏ, nằm đưa tòng teng và liu riu ngủ, ở quê mà . 9-10 giờ là vắng tanh rồi, chán lắm đâu có nhộn nhịp như thành phố

--anh Nong sao nằm đây, dô ngủ đi

tui nghe tiếng gọi tui giật người bang hai con mắt dậy thì thấy thằng Lập

--ờ, anh ngủ quên, em chưa ngủ nữa hả?

--dạ

--chắc em khó ngủ hả? hay thằng Tèo nó ngủ ngáy quá?

--dạ

--thằng đó chuyên môn, hết ngáy rồi nghiến răng két két, ngủ chung nó nhiều lúc anh muốn đạp nó lọt giường

--sao anh hông vào ngủ đi anh? có chuyện gì thế anh?

haizz. tui thở dài

--tự nhiên anh thấy buồn ơi là buồn, em ngồi đi

________________________

tui ngồi dậy chừa một khoảng trống trên võng cho thằng Nập ngồi

--em tính ngày mai mấy giờ về Sài Gòn?

--4 giờ em nàm, không đến muộn nà được rồi

--vậy sáng về sớm , 7, 8 giờ về cho mát, quê em có buồn như dậy không?

--buồn nắm anh à, em chả có đi đâu, vắng nắm, ra Đà Nạt thì vui mà xa em cũng nười

--ừm, để hôm nào em được lâu hơn thì đi chơi nhiều hơn, chừng nào em thi?

--chưa thi đâu anh ơi, học xong em về đấy , chừng nào thi thì vào nại

giải thích thêm, học xong ngoại ngữ thì sẽ thi, nếu đậu sẽ đủ điều kiện để xuất khẩu lao động nước ngoài, mà còn phải đợi người ta gọi nữa chứ không phải đi liền

--mau quá em ha. loay quay anh lại ở một mình nữa

--mà sao anh không gọi bạn nại ở cùng cho đở tiền

--lúc trước có nhưng giờ anh không thích ở chung với ai?

--sao vậy anh?

--bạn bè gặp gở thì được chứ ở chung phiền phức lắm

--anh nói thế thì em cũng phiền anh hả anh?

--à không. chặc, ý anh là....à mà không có gì,

--thế sao hả anh?

--có em anh thấy vui hơn nhiều, người khác có biết được như vậy không? hồi trước có mấy đứa mà bạn bè quậy phá om xòm anh cũng mệt lắm, còn dắt gái về nữa, không thông cảm thì cũng bực

--sao anh không kiếm bạn gái hở anh?

tui nhìn nó, vẻ mặt tui lại buồn rười rợi, má tui cũng mới đề cập đến vấn đề này, bây giờ lại tới lượt nó, nhưng qua lời nói của nó tui cũng hiểu là nó đang muốn tui chia sẽ nhiều thứ cho nó nghe hơn chứ không phải như má tui, lúc nào cũng soi bói giới tính con trai mình, cái nữa là tui với nó từ đó giờ anh em ở chung vậy chứ chỉ đi chơi với nhau và không ai quan tâm nhiều đến gái, từ trong ánh mắt và cử chỉ của mỗi người tui cũng tin rằng giữa tui và nó có sự cảm thông nhưng không ai muốn đề cập đến thôi, bữa nay thấy buồn quá, muốn trãi lòng ra hết cho nó hiểu mà tui cũng không biết phải bắt đầu từ đâu , chia sẽ như thế nào

-má anh cũng mới vừa nói chuyện về vấn đề này, anh thấy buồn quá

--sao buồn hở anh?

thôi nói thiệt cho em hiểu luôn nha Lập nha, lúc đó anh thấy ngại ngại , một phần lo lắng không biết nói ra có lợi gì cho anh hay không nữa, nên lúc đó đang trong phút chạnh lòng nên muốn chia sẽ hết cho nhẹ lòng đó mà

--anh thấy không đủ tự tin để quen con gái Lập ơi

--sao thế anh?

--anh thấy thích con trai nhiều hơn, hông ai hiểu anh hết

haizz, một chút im lặng để cả hai suy nghĩ vấn đề nhạy cảm này, Lập cũng ngại ngại khi tui nói vậy, nhưng đó là sự thật mà

--anh Nong

--hả? có gì em cứ nói đi, đừng sợ anh không giận đâu

--có phải anh Phương là bạn trai anh không?

--ừm..

một chút im lặng tiếp để suy nghĩ, Lập cũng suy nghĩ định nói gì đấy nữa thì phải

--anh về mà không gặp anh Phương hả anh?

--dạo này nó bận lắm, hoặc nó không thích gặp anh nữa, nó có bạn gái nữa em à, đâu phải chỉ mình anh

......

--còn em? sao anh không thấy em chú ý đến con gái nhiều vậy?

--ờ.....em cũng như anh thôi

một phút suy nghĩ nữa lại bắt đầu, mà không phải riêng gì lập ngại mà tui cũng thấy ngại nữa, ngại ngại sao đó, thậm chí không dám nhìn dô mắt Lập nữa. đang nhìn Lập nó nhìn lại là tui lúng túng ngó đi chổ khác liền. hình như tim nó đập khác thường hơn mọi lần. tui hít thở sâu dô lấy không khí tí. haizz. thiệt tình là tui không có bất ngờ gì hết, mà tại lần đầu tiên tui với em cập nhiều đến vần đề tình cảm và giới tính nên thấy hồi hộp sao đó, không gian lúc đó quá là yên lặng. mà mình vai anh mà hông lẽ lại bối rối sao ta? hông được. lấy lại tinh thần coi

--anh hỏi thật nha, không có thì thôi em đừng giận anh nha

--dạ

--em...........em có thích anh hông?

.............

.............

--em hông trả lời anh sẽ hiểu là có đó nha

......

--vậy còn anh?

--anh thích em lắm, thích em từ tính tình đến gương mặt

--gương mặt em có gì đâu mà anh thích

tui nhìn thẳng vào gương mặt nó, hết ngại rồi, nhìn hoài luôn, gương mặt trắng hồng, làn da láng mượt không một vết tì, không một miếng mụn, đôi mắt đa tình, chân mài dài cong rậm , bờ môi hồng hào lúc nào cũng đỏ ửng tự nhiên, em liếc mắc dòm đi chổ khác né ánh mắt của tui. tay tui choàng qua ôm hông em. em càng rụt rè hơn nữa . tui làm liều nghiêng người qua hun lên má em một cái . em không có phản ứng gì từ chối ngoài một chút e ngại, rụt rè. tui nghiêng người hun tiếp. tui đang ngồi trên võng kế tui . tui choàng luôn cái tay phải qua áp vào má khẽ kéo nhẹ đầu em qua phía tui, tui vừa hun vừa giử cố định đầu em, ....

lập bất ngờ giựt người ra, môi em rời xa môi tui

--đừng anh.....em sợ nắm

--em sợ cái gì?

..........

--ở đây không ổn đâu anh

--anh có làm gì đâu. chỉ hun em tí thôi mà...hay là....???????

( nhà tui minh họa, phía sau là hình ảnh cây trứng cá)

--em ngồi dậy đi...phụ anh tháo một đầu dây võng ra nha

tui nhanh tay cuốn tròn cái võng lại. một tay tui cầm cái võng một tay kéo ku Nập đi

--đi theo anh

--đi đâu anh?

--xuỵt, nhỏ nhỏ thôi nhà anh đang ngủ, đi nhẹ nhẹ thôi.

tui kéo ku Nập đi lại phía cây ang ten, tui quăng cái võng lên nóc nhà trước, nhà tui hình hộp chữ nhật, nóc nhà là một sân thương bê tông bằng phẳng

--em leo lên đi

--thôi anh, sao neo được?

--nói nhỏ nhỏ thôi, đứng lên vai anh, anh nâng em lên, em vịnh cây ang ten đu lên trên, dễ lắm, một mình anh cũng leo được nữa

tui ngồi xuống liền

--đứng lên vai anh đi, vịnh cây ăng ten

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro