56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56
tui cười ngượng ngạo nhưng rán tạo ra một nụ cười cho nó tự nhiên để đánh lừa nó

--xàm bà cố luôn (tui)

--dậy sao chai này nó lưng giử vậy?

--ai mà biết, tao để ý đến chai thuốc làm cái gì, mày xài không chứ ai xài

nó nạc tui lớn tiếng

--ngồi dậy đi, mày đéo nói để tao hỏi thằng quĩ nhỏ kia

--mày khùng quá, nó hông có biết tao với mày như vậy đâu, mày đi hỏi nó để cho nó cười cho

giả bộ nói vậy thôi, chứ sự thật là sao các bạn đọc mấy tập trước cũng biết rồi đó, có lần Ku Nập hỏi khi tui đang nằm võng đó, tui đã thú nhận rồi đó, mà tui nghĩ không nói nó cũng hiểu mà tại nó hông muốn nói đến thôi, chứ ở chung với nó mà, thằng Phương tuần nào cũng lên nó không biết gì thì cũng là quá vô tâm, đúng hông?

--mặc đồ do đi, bữa nay mày hông nói rõ ràng mày chết mẹ mày với tao

đang phê mà gặp chuyện này sợ quá cái con cặc tui teo chút éc luôn, nứng hết nổi rồi, thằng Phương cũng vậy cặc nó teo chút xíu, máu nó tập trung dồn lên não hết rồi đâu còn bơm dô mấy cái khoang nứng nữa đâu mà cương lên được nữa. nó xõ cái quần dô một cách tức giận. tui sợ quá

--Phương, chai thuốc nó dậy chứ có ai đụng chạm gì đến đâu mà mày hô lưng

nó quát tui

--câm mỏ mày lại đi, chờ nó về rồi 3 mặt một lời nói chuyện với tao, thà làm rõ một lần cho đở tức, mày đừng có qua mặt tao

tui ngồi thần người chả biết làm gì hết, cứ điếm từng giây từng phút trôi qua, ku Nập nó đang về đó, nếu như không có gì tay đổi thì khoảng vài phút nữa thôi nó về tới nhà bây giờ đó, rồi cái lúc đó cũng xảy ra, Ku Nập đẩy cửa và bước vào trên tay cầm hai cái bánh bao nữa chứ. ku Nập không có biết Phương lên đâu, tại lúc nó lên ku Nập đã vào ca làm việc rồi, thằng Phương hay lên buổi chiều tối mà, mặt thằng Phương vẫn đàng đàng sát khí, nghĩ lại thấy ghê lắm, sao nó giận tức lên là tui sợ quá, lúc trước đâu có dậy đâu, nó quạo lên tui xử nó liền, bởi dậy người ta nói "há miệng mắc quai " mà, nói năn gì được nữa hả trời

--dạ, em chào anh, anh mới nên hả anh?

thằng Phương nhìn thằng Lập chẳng trả lời mà nó hỏi ngược lại

--em biết chai này chai gì hông hả em?

ku Nập ngơ ngác không biết trả lời, hoặc là ku Nập không hiểu ý Phương muốn nói gì. tui nhìn ku Nập , tui lắc đầu ra hiệu, chắc có lẽ ít nhiều ku Nập cũng cảm nhận được mọi chuyện đang rất căng thẳng, ku Nập cũng khá là thận trọng và nhạy cảm

--chai gì thế anh?

--anh hỏi em mà

--em không biết đâu, anh hỏi anh Nong ấy

nó vỗ bàn một cái ầm, nó đứng dậy túm cổ áo thằng Lập, trời ơi sao bữa nay nó hung hăng quá vậy,

--mày giả khùng hả mãy

tui đứng dậy liền, hông thôi nó quính thằng nhỏ

--Phương, mày làm cái gì dậy? nó biết cái gì mày sừng sộ với nó

tui tháo tay thằng Phương ra

--buông ra đi Phương

nó nhá tay chỉ dô mặt tui

--mày dang ra nha, mày đéo nói để tao nói chuyện với nó

--mày buông nó ra đi, chuyện của tao với mày thì tao với mày giải quyết, mày làm cái gì dậy Phương, mày muốn cả khu nhà trọ này biết hết hả?

nó buông cổ áo thằng nhỏ ra nó đẩy thằng nhỏ muốn bật ngửa luôn, thằng nhỏ rơm rớm nước mắt, chắc em ấm ức lắm, tui cũng không ngờ mọi chuyện lại thế này, thằng Phương lại ngồi cái ạch xuống bàn, thay vì làm mát ruột thằng Phương thì tui lại an ủi thằng Nập, tại tui có nói gì thằng quĩ Phương nó cũng không nghe

--em rữa mặt thay đồ đi lập,

--em muốn biết em nàm cái gì sai

--anh sẽ nói rõ chuyện này sau,bây giờ em đừng nói cái gì hết

ku Nập nó vẫn đứng đó nó khóc ấm ức không chịu đi thay đồ

--đi đi em rồi đi ngủ

nó gạt tay tui ra, nó nói với thằng Phương

--em nàm gì mà anh đòi đánh em?

--thôi đi em (tui)

--nhà trọ này là của em và anh Nong thuê, còn anh nà cái gì?

--em (tui)

thằng Phương nó lại đứng lên cái ào nữa, thiệt tình là tui chẳng biết làm sao nữa, kêu ku Nập nhịn một tiếng đi mà nó cũng không nhịn, ku Nập có hung hăng giữ giằn với ai đâu, thằng Phương nó quính hông sặc máu nữa thì thôi, tui sợ nó quính ku Nập muốn chết luôn. tui chặng thằng phương lại không cho nó tiến lại gần Ku Nập, nó sáng một tay có nước sặc máu con người ta

--mày mà là con trai ? hai đứa tụi bay....(nó ngưng lại , không rõ là lúc đó nó muốn nói câu tròn trịa là gì nữa)

tui muốn khóc luôn, khi không chưỡi con người ta, mà lỗi cũng do tui

--vậy, anh là đàn ông hả? đàn ông thật sự không ai nàm thế đâu (lập)

--thôi đi em , trời ơi

tui bay qua giữ thằng Phương lại liền

--anh đi về đi, nhà của tui thuê, tui không tiếp anh, anh không có trả tiền đồng nào ở đây hết

--trời ơi Lập

nó cứ đòi đánh con người ta không dậy đó trời, con thằng Lập nữa, nó không đánh lại mà cứ nói vậy sao mà thằng Phương hông tức được, tui kéo thằng Lập đi ra ngoài hông để nó cứ nói vậy được, một hồi mấy phòng khác thức giấc người ta qua có nước đội quần cả đám hết, thằng Lập nó hông đi tui cũng kéo nó đi cho bằng được

--em ra ngoài trước đi, anh muốn nói chuyện với em..đi..

tui phải dùng hết sức để lôi kéo tay ku NậP RA khỏi phòng trọ, tui kéo em nó theo hành lang của khu nhà trọ để ra phía trước hẽm nhỏ, khu nhà trọ nằm trong một hẽm nhỏ khá yên tĩnh và vắng lặng, đã hơn 12 giờ đêm đường xá trong vắng tanh không một bóng người, tui dừng lại ở đó nói chuyện với ku Nập, cứ sợ cu Nập càng nói sẽ càng chọc thằng Phương tức lên nên tui không thể làm gì khác đi được,mặc dù em nó rất ấm ức và rớm rớm rơi nước mắt, cũng phải thôi, vì em ấy quá hiền lành và đi làm về mệt mõi lại bị kiếm chuyện, nếu là tui thì tui đã bụp dô mặt Phương rồi, huống gì ku Nập đâu có quen hạ cẳng chân thượng cẳng tay như tui và thằng Phương, cái máu du côn này nó đã có từ dưới quê rồi, hông phải bây giờ mới bộc phát đâu, nhiều lúc tui còn phải xuống nước khi thằng Phương nó quạo nữa chứ đừng nói mà chống với nó

--anh thả em ra đi

--em nghe anh không Lập, anh muốn nói chuyện với em nè, em đừng có nói gì nó hết đó, em có gì anh không yên đâu em biết hông?

--ảnh muốn quánh thì ảnh quánh đi, em làm gì sai hở anh?

--em không làm gì sai, là anh sai,anh sai

ku Nập khóc khúc khích

--sao anh nói là anh không gặp ảnh nữa, sao anh nói là ảnh có bạn gái rồi?

tui nói là sẽ không gặp thằng Phương nữa hồi nào vậy ta? thiệt tui chưa từng nói thế mà, sao ku Nập nghĩ là vậy chứ,để tui trích dẫn lại cái tập trước xem tui có nói vậy không hen

--anh gạt em phải hông anh?

--Lập..anh đâu có gạt em

--em cứ nghĩ nà anh thích em, anh yêu em rồi anh sẽ chia tay với bạn anh chứ, nếu biết như thế này thì đêm đó ở nhà anh...hic..hic

--anh xin lỗi, ạnh sai rồi , không phải anh không thích em, biết nói sao cho em hiểu bây giờ

--anh thích em vậy sao bây giờ anh còn qua nại với bạn anh hở anh? cả tuần nay em cứ nghĩ là anh đã không còn quen ảnh nữa , anh nà người đầu tiên trong đời em cho anh nàm thế đó,

tui cứ an ủi năn nỉ hết lời luôn mà nhóc vẫn khóc đó, biết làm gì giờ, đúng lúc đó thằng Phương đang chạy ngang, nó bỏ về giữa đêm khuya luôn, nó chẳng thèm nhìn qua vỉa hè trước hẽm để nhìn mặt tui nữa, kệ nó đi,chứ bây giờ làm cái gì bây giờ, nó mạnh mẽ, cứng cõi có đi đêm về hôm thì cũng không sao,mà thú thiệt lúc đó tui rối quá chả biết làm gì đâu,nó bỏ về không lời từ biệt thì kệ nó,chứ giờ sao giờ

--dô ngủ đi em

tui dìu ku Nập dô nhà, em nó mệt đừ con mắt rồi, đi làm 8 tiếng đồng hồ mệt mõi mà không được nghĩ ngơi nữa. dô tới phòng nhóc vẫn ấm ức rơm rớm nướt mắt, cặp mắt đỏ hoe, tui lấy khăn giấy lao cho em nhưng em tự cầm lấy mà lau

--bánh bao của em nè...nguội hết rồi, để anh hấp lại cho

tui lấy cái ngồi bỏ nước dô một ít, bỏ cái tô dô giữa để 2 cái bánh bao dô cái tô,bật bếp ga hấp lại cho nóng cho em.

buổi tối đó tui ngủ không yên chút nào, cảm giác có lỗi với nhóc quá đi, sao lại phá trinh nhóc chứ, con ta mới 19 tuổi từ vùng quê hẻo lánh đồi núi ở vùng ngoại ô thành phố Đà Lạt, nhưng mà nói không yêu em cũng không đúng, nói lợi dụng em thì cũng không phải, hai tháng rồi mới thấy thích em ghê, vì bản tính hiền lành,dễ thương, lúc nào cũng anh Nong anh Nong che chở và bảo vệ cho nhóc, em đem đến cho tui một cảm xúc mà chưa từng ai đem đến, nếu không phải vì người bạn kia gắng bó lâu năm thì bây giờ tui đã dành hết tình cảm cho em rồi, vì em đã cho tui tấc cả, bên cạnh em tui thấy mình là một người mạnh mẽ và cứng cõi hơn...rất tiếc là mối quan hệ này tạo nhiều phiền phức đến thế, và cái số của tui là thế rồi, em cũng sang nước ngoài nay mai thôi (nếu ai đã từng đọc trước đoạn kết)..haizz....đời gay sao mà chán quá

nhóc co người ôm chặt lấy tui khi ngủ, mấy bữa nay em vẫn nhũng nhẽo như thế mà, nhưng em không hề lộ liễu đâu nha, bản tính em hiền lành và nói chuyện lễ phép như không phải người lộ liễu, nếu mà lộ tui đã không bao giờ thích em rồi. nhóc nằm trên vai tui, tay ôm ngang vòng ngực nhóc ngủ ...haizz....ngủ đi chuyện gì tới cứ tới.

bữa sau tui gọi điện thoại liên tục nhưng nó không bắt máy, tui nhắn tin

"bắt máy đi P, t có chuyện muốn nói"

nó nhắn lại

"tao với mày không còn chuyện gì để nói hết, mọi thứ quá rõ rồi, sẵng đây tao cũng nói cho mày biết là tao với Lan đã quan hệ tình dục rồi, Lan cứ hối thúc đám cưới , lúc trước còn do dự tìm cớ tránh né vì sợ mày buồn, bây giờ thì không có gì dính díu hết, cũng tới lúc phải tính thôi, chắc mày cũng hông có gì buồn đâu"

"sao mày biết tao không buồn?, mày làm như vậy được còn tao thì không hả Phương?..."

"tao nói cho mày biết nhiêu đó thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro