57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57:

tình cảm của P đã đi xuống, mà P quyết định lấy vợ cũng quá đáng lắm,

mình ăn chả được mà lại phản ứng mạnh với người ăn nem,

hay là mượn cớ đi lấy vợ nói mẹ đi, hic hic

đám cưới là cái tình cái nghĩa biộc phải về thôi em ơi, đôi khi anh cũng không biết viết truyện này như thê nào, ai cảm nhận được thì cảm nhận thôi, dĩ nhiên không sớm thì muộn cũng có cái đám cưới mà em, gay mà , cũng như Lập thôi, bây giờ cậu ấy ở bên Hàn , phía bắc Thủ đô Seul, làm công nhân và ở trọ chung với một thằng nước khác, đời mà em, em thấy rồi đó, nếu tình cảm có nảy sinh thì sao? cuối cùng thì nước ai người đó về, gay là thế, muốn có cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn liệu có hay không? anh cũng chán kiếp gay lắm rồi, đôi khi hờn trách nhau cũng khó lắm, hiểu cho nhau là được, anh nhớ lời bài hát này nè

" em ơi cho dù,

mai trở về quê hương,

hoặc còn tha phương,

xin em còn giử vẹn câu thề,

dù gió mưa về vẫn một lòng yêu mến quê,

ngày mai ta xa nhau rồi,

nhưng tin trong đời em sẽ còn gặp tôi

quê củ mừng vui"

Tập Cuối Cùng

Chiếc xe khách Thành Bưởi chạy chậm chậm từ từ và đến nơi dừng ở thành phố Đà Lạt, tui bước xuống xe, trong đầu vẫn còn bâng khâng những câu nói của thằng Phương như in đậm trong tâm trí, tuần sau là ba má tao qua nhà ông bảy Được làm lễ dạm hỏi rồi đó, mày có về được thì về, một câu nói như không có chuyện gì to tác xảy ra đối với nó nhưng làm cả một ghánh nặng đè lên đầu tui, về à? Về được sao? Vui vẻ được sao? Người phụ xế của công ty vận tải tư nhân Thành bưởi nói lớn

--Đà Lạt tới cô bác ơi

Đâu đó vòng vòng vẫn có những hành khách còn ngủ say, có lẽ chặng đường khuya suốt gần 7 tiếng đồng hồ cũng đủ thấm mệt để hành khách ngủ thiếp đi. Đà Lạt buổi sáng vẫn có sương mù bao phủ xung quanh. Tui lặng lẽ bước xuống xe, móc điện thoại ra khỏi cho Lập

--Lập ơi anh đang ở bến xe Thành bưởi nè

--dạ, anh cứ đứng đó tí em ra đón anh ngay

Cái lạnh cắt da của xứ cao nguyên Đà Lạt khiến tui phải co rúm người ngày đầu tiên đặt chân đến, chiếc áo lạnh mang theo cũng chẳng đủ để làm sưởi ấm tui. Ngồi chờ Lập cũng lâu , lòng tui cũng suy nghĩ nhiều lắm, ba tháng trôi qua nhanh thật, mới ngày nào gặp nó đây, biết bao nhiêu kỹ niệm, thằng phương ngày càng lạnh nhạt và xa cách với mình một phần vì nó thật sự đã tìm thấy cuộc sống thật của nó, còn mình vẫn mãi cô đơn, tuy thằng phương chỉ làm lễ dạm hỏi thôi nhưng rồi tới đám cưới có là bao lâu, cái kết quả trước mắt tui đã nhìn thấy quá rõ rồi còn gì nữa

kể từ khi đưa cậu ấy ra bến xe Lê Hồng Phong, đến nay cũng hơn một tuần rồi, cảm giác cô đơn như thế nào tui cũng đã hiểu quá rõ rồi, buồn không thể tả, tui ngồi lặng lẽ bên một góc đường mở điện thoại ra đọc lại tin nhắn ngày hôm quá của Lập còn giữ trong hộp thư đến

“anh Long đừng buồn nữa, em không biết khuyên anh như thế nào đâu,”

“nếu anh thấy buồn quá thì anh hãy đi một chuyến lên Đà Lạt em sẽ dắt anh đi chơi”

“anh không phải buồn vì bạn anh sẽ lấy vợ, mà anh buồn vì số phận không có gì tốt đẹp cả, chuyện bạn anh sẽ lấy vợ anh đã được biết trước sẽ như thế rồi mà, ngay cả em cũng sẽ bỏ anh đi thôi”

“em cũng không biết phải khuyên anh như thế nào nữa”

“ em có giận anh không?”

“ em không giận đâu, như vậy cũng vui nắm rồi”

Chẳng phải bây giờ lòng mình cũng thương nhóc lắm hay sao, đâu còn là cảm xúc như trước nữa, sao mình lại cứ buồn mãi không thôi, nếu sắp tới Phương sẽ lập gia đình thì sắp tới nữa Lập cũng sang nước ngoài lao động, chả lẽ duyên số mình chỉ có vậy thôi sao? Câu truyện sẽ khép lại không có hậu như vậy à?

--anh Long ơi

Tui đứng dậy lên chiếc xe gắng máy của Lập

--anh mệt không anh?

--cũng không

--sao dạo này anh tiều tụy vậy?

--tại anh mất ngủ

--vì chuyện của anh phương hả anh?

--cũng không hẳn là vậy

--vậy còn chuyện gì nữa anh?

--tại anh thấy buồn quá, không có ai chia sẽ, khi nào người ta mới gọi em đi làm?

--em chả biết, em đang đợi anh à, thôi anh đừng có buồn chuyện anh Phương nữa

--anh đâu có buồn đâu anh đang vui mà (buồn chết mẹ luôn)

--bên này rẽ sang là tới chợ Đà Lạt đó anh, để em chở anh đi dạo một vòng , Đà Nạt

, c ũng nhỏ thôi không đông đúc rộng nớn như Sài Gòn đâu

--lập

--dạ

--em không giận anh gì sao?

--không đâu anh, em hiểu anh mà

--em không buồn gì sao?

Nó không nói nhưng tui biết nó không buồn thì nó đâu phải con người nữa,

--để em gửi xe tí, đi dạo bờ hồ chơi cũng vui nắm

--ừm

Tui với nó đi dạo quanh Hồ Xuân hương giữa lòng thành phố, nơi có nhiều cây thông cao không biết tự mọc hay là người ta trồng nữa

--anh Lạnh không?

--không

--em hay quấn khăn choàng cổ lắm hả?

--buổi tối hoặc sáng sớm thôi anh

Tui móc trong ba lô ra cái đĩa CD

--nè, đĩa nhạc của em, anh copy ra rồi đó, em giữ lấy có ra nước ngoài mở nghe cho đở buồn

Tui với nó đi tiếp, vừa đi vừa nói

--nhiều lúc suy nghĩ anh thấy anh thật may mắn, nếu ngày đó em không đến gặp anh chẳng anh và em chẳng bao giờ được quen biết nhau, nhà em ở xa lắm phải hông

--dạ tuốt mãi ở ngoài

--anh ở nhà em lâu được không? Một tuần được không?

--được mà anh,

--nhà em trồng gì?

--trồng hoa màu

--hoa đồng tiền, hoa ly ly và hoa hồng

--đã quá hả, anh ở chơi hai ba bữa thôi anh về

bữa sau tui có dịp về huyện Lạc Dương lên đỉnh langbian

....

tui đã nở nụ cười thật tươi trong ngày lễ tân hôn của Phương, chính bàn tay tui đã bưng mân quả qua nhà gái để rước người con gái mà Phương yêu thích. Trong đám bạn ấy có ai hiểu được tui nở nụ cười để che dấu giọt nước mặt chảy ngược vào trong, chỉ có Phương hiểu mà thôi. sau cuộc vui mọi người lặng lẽ ra về. Còn tui ngã quị trên chiếc xuồng ba lá, nước mắt rơi xuống dòng sông Vàm Cỏ, dòng nước cứ trôi, những đám lục bình sẽ không bao giờ tìm được bến đổ. tui dơ tay đẩy đám lục bình ra xa chiếc xuồng ba lá cho nó trôi theo dòng nước, nhưng rồi con nước đã đẩy ngược nó quành trở lại, hay chính bản thân nó cũng muốn quay đầu trở lại để mãi mãi không bị cuốn trôi theo dòng nước

...

3 tháng sau

Chiếc xe du lịch 16 chổ ngồi từ từ chở gia đình Lập từ từ lăn bánh rời khỏi khuôn viên nhà ga Tân Sơn Nhất, tui mới mạnh dạng bước đến gần Lập

--gia đình em về rồi hả?

--dạ, em hối nhà về trước rồi

Tui móc trong chiếc ba lô ra cái áo khoắc

--anh mua cho em làm quà nè, bên đó lạnh lắm em để dành mặc

--anh mua chi cho tốn tiền, bố mẹ em mua cả rồi

--có bao nhiêu đâu, làm quà cho em

Nó móc trong túi đưa cho tui một cái lá thư

--anh về nhà rồi hẳn đọc

Tui nhét lá thư dô bóp và đi theo nó

--nặng không để anh kéo cho

--dạ, nhẹ nắm, có bánh xe lăn mà

--ừm. Thôi anh về đi, vào trong đó họ giử anh lại đó

--kệ, chừng nào giử lại tính , anh muốn nhìn em cho đến khi nào không còn nhìn được nữa

Nó im lặng , dòm đi chổ khác ngại ngại

--anh còn gặp lại anh Phương nữa không?

--không, từ hôm đám cưới nó anh chẳng còn về quê nữa, anh tính không về luôn nhưng cuối cùng cũng phải về

--bây giờ anh tính thế nào?

--chắc do duyên số thôi, đến đây đã chấm dứt thì níu kéo làm gì, với lại bây giờ anh đã có em rồi, anh còn chưa kịp cám ơn em nữa thì em cũng đi

--hai năm em về thôi mà

--ừm, anh sẽ đợi...

--em cũng vậy, thôi anh về đi anh

Tui quay lưng bước đi chỉ nói lại một câu nói,

-em nhớ online nói chuyện với anh nha, anh đợi em mỗi đêm

Tui đứng trên cầu thang nhìn về phía sân bay, có biết bao nhiêu chuyến bay đã cất cánh nhưng tui cũng không biết chiếc nào chở Lập, tui đứng nhìn man mát trong tiếng động cơ gầm rú ồn ào của máy báy..tui móc trong túi lá thư ra đọc.. dòng cuối cùng .. “em sẽ trở về”

_________hết________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro