62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 62
bổ xung phần post thiếu của kekekaka

Tự nhiên về nhà tui buồn lắm, một cảm giác buồn không thể tả. dù biết rằng con người nó là vậy, nó chẳng bao giờ thay đổi, cái máu mám gái đã ăn vào xương vào tỉ của nó lâu rồi, tui chợt hiểu rằng tại sao một người con trai như nó mà có thể lún sâu vào quan hệ tình dục với tui, một câu trả lời khi đó chỉ có thể là tình dục, bởi vì bản chất của nó quá dâm và chỉ vì tình dục mà tui đem đến cảm xúc cho nó nên nó đã thích tui, nhưng muốn thay đổi được nó quả thật là không đơn giản tí nào, có dùng hết mọi thủ đoạn dâm tặc ra kích dục nó cũng hoài công mà thôi, nó vẫn không bao giờ từ bỏ phái nữ, vốn trước đây nó với thằng Nam thằng Đắc là những thằng sát gái với cái vẻ bề ngoài của nó, nó có coi tui như những thứ qua đường cũng là lẽ đương nhiên, có trách trách mình biết trước là vực thẩm vậy mà cứ khăn khăn đâm đầu tiền bước. thú thật ban đầu tui bú cặc nó chỉ vì cảm thấy nó xỉn quá, thôi dù sao cũng là bạn chơi với nhau lâu rồi, thử nó 1 lần rồi biết bao giờ mới có cơ hội, bởi vì như tui đã kể, tui về quê và đi nhậu với nó trong chuyến đó, rồi sẽ trở về Sài Gòn có gặp gỡ gì nữa đâu, nhưng mọi chuyện không như tui nghĩ, bước 1 chân đi là người ngã ngiêng theo, biết nó như thế mà vẫn yêu vẫn thương, mặc dù tui không hiểu nổi có hay không 1 tình yêu của nó, nó ghen với ku Nập à? chắc không đâu, chẳng qua vì nó cảm thấy ku Nập chơi gác nó lên nó ấm ức tức tối thôi, ngay cả tui cũng vậy, con cá lia thia của tui đá ăn con cá nó thôi nó cũng tức tối bực dọc, thậm chí nổi sùng nổi quạo lên với tui nữa, mà tui đã chịu về quê năn nỉ xuống nước hết lời nó cũng có thay đổi được gì đâu, về quê ở luôn nó cũng không cần, không ở chung với ku Nập nó cũng không màn, vậy ý nó là sao tui không tài nào hiểu nổi, hay nó muốn chấm dứt cái chuyện quan hệ này để nó không vướn bận tâm trí mà thảnh thơi đi theo con đường nó chọn, vừa chơi trai vừa chơi gái tui biết cũng chẳng shoch gì mấy, tại tui quá hiểu nó từ lâu, vì không muốn đề cập đến mà thôi, nhưng sau lúc này tim tui bị tan nát , vì chuyện gì đây, tự nhiên tui nhớ đến em Lập quá, tui gọi điện thoại cho em mà không để ý gì đến giờ giấc, vì em cũng chưa tan ca

giọng tui ngẹn ngào

--alo, anh Long nè

--dạ, em biết rồi, anh nên rồi đó hở anh

em nói vậy tui càng buồn hơn

--anh chưa lên đâu em

--sao vậy anh?

hic hic hic

--anh bị sao thế anh?

--anh không có sao đâu, anh nhớ em nên gọi diện thoại

-nà chuyện gì vậy anh?

--không sao, mai anh lên sớm anh sẽ nói em nghe, sắp tan ca chưa em?

--dạ chưa anh à

--nói chuyện với anh quản lí có la không em?

--dạ, không, em vào toilet nghe ấy, anh nên sớm nha anh

--ừm , em đi làm tiếp đi, để mấy đứa nó ghanh tị với em, mai anh lên, anh nhớ em quá

--thật hở anh?

--thật

--em cũng thế

thế là từ đó tui chẳng còn màn đến ý định về quê thường xuyên nữa, bởi nơi đó chỉ có những kĩ niệm tui đã cho trôi vào kí ức, kí ức của dòng sông quê tui, kí ức ấy nay tui chỉ còn dành cho người khác mà thôi, tấc cả cuốn phăng theo con nước lũ năm đó, chắc thằng Phương tưởng tui sẽ đau khổ lắm đó, chắc nó sẽ đắc chí lắm khi nhìn thấy tui tiều tụy lắm ? không. tui không được phép đối xử tàn nhẫn với chính tui như vậy, tui gạt bỏ hết mọi ưu tư phiền muộn

--sáng em có đi học không em?

--không anh à

--sáng em đi lại phòng tạ chơi với anh nha, tập tạ cho khõe mạnh, anh thấy em có vẻ yếu ớt lắm đó

--em tập không nổi đâu

--thì tập ít, anh sẽ phụ đở với em

thế là từ đó mổi buổi sáng sớm, tui và nập thức dậy hai anh em đi tập thể hình, uống 1 ly sữa top mass , ăn chuối rồi, trong giờ tập bổ sung thêm sữa tươi, rồi hai anh em đi ăn sáng, rồi tui chở em đi học, trưa em học ra tui rước em về, rãnh là tui đưa em đi làm, hai anh em đi chung một chiếc xe, tấc cả tui dành hết tình cảm cho em, tui không cho em đi xe đạp nữa, tui không muốn em hằng ngày phải đạp xe hì hục đi làm rồi đêm hôm khuya khoắc đạp về, giờ nào tui cũng đi đón em được hết, tui đăng kí học ngoại ngữ buổi chiều tại nhà văn hóa thanh niên để tiện đường chở em đi làm .. em đã thật sự thay thế Phương trong lòng tui, và cho đến bây giờ gần một năm trôi qua em vẫn chiếm vị trí số 1, mặc dù em không còn sống tại Việt Nam nữa, em muốn đi phà, tui đưa em ra phà Thủ Thiêm cho em đi qua đi lại phà 2 lần, vậy mà em vẫn đòi mua vé đi tiếp, cứ đi qua đi lại hoài, mà phà thủ Thiêm chẳng bằng 1 góc của con phà Cần Thơ, phà Rạch Miễu phà Long xuyên, trong một lần em of tui đã chở em về quê miền tây, em đi qua con phà qua con sông Tiền rộng ơi là rộng, em không chịu ngồi trên xe với tui mà em chạy luốt lên lang can đứng trên vị trí cao nhất của phà, em nhìn mang máng ra sông, ánh mắt em đăm chiêu như có 1 cảm xúc gì đó sâu lắng trong tâm hồn hiền lành của em, tui biết em rất thích quê hương sông nước, cho đến bây giờ em vẫn chưa thể bơi được, tui ngồi trên chiếc xe máy nhìn em đứng trên lang can , con phà cứ gầm gú lướt đi, tui lại thấy buồn vô cùng, em cũng xa anh sao em? 1 câu hỏi lại đặt ra, anh yêu em biết dường nào,

ngày tháng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, 1 tuần trời ơi....

em về Đà Lạt căn phòng tui như một mùa thu ảm đạm, có nhiều đêm thức giấc cứ ngở em nằm kế bên tui, nhưng không phải tui đang ôm chặt lấy chiếc gối, trong căn phòng chỉ có 1 mình tui, nhớ em tui ngồi thức dậy, bật hột quẹt hút một điếu thuốc, tui không phải kẻ nghiện thuốc, chỉ hút theo tâm trạng, tui mở máy tình nghe giọng em hát, thật nhớ em biết bao nhiêu, anh nhớ cái giọng hát ngọng ngiệu "L" thành "N" của em quá. muốn gọi cho em nhưng mà biết em đã ngủ, tui nhớ lại cái ngày anh và em cùng nhau đi thu âm cái đĩa cd

--anh ơi em sắp về rồi, anh với em thu 1 cái đĩa nha anh, khi nào em đi em se mang theo làm kỉ niệm

trong phòng thu em chẳng chịu ngồi hát 1 mình, em vẫy tay liên tục gọi tui vào cùng em , anh ngồi lên ghế còn em đứng hát vô tư, anh DJ chỉnh nhạc kêu tui ra nói chuyện, kêu tui nhắc nhở em cố gắng phát âm cho đúng " L: và " N" nghe thật sự rất kỳ, nhưng mà trời ơi, tui nhớ cái giọng nói ấy lắm, gần một năm nay tui thèm nghe giọng nói ấy đối diện với tui lắm, tui nói với anh DJ

--không sao đâu anh, tụi em chỉ ghi âm chơi, anh cứ để nó hát như thế nào cũng được

em biết là anh chỉnh nhạc bắt hát đi hát lại hoài cũng vì phát âm sai nhiều quá, mặc dù em rất cố gắng nhưng khi em hát sai vẫn cứ sai, tui copy ra thành 4 cái đĩa, buổi sáng ra tui chuyển phát nhanh theo đường bưu điện gửi lên cho em, khi em nhận được em nói đĩa bị lỗi em không copy lại được, trong một chuyến Lên Đà Lạt tui đã mang cái đĩa thứ 2 lên cho em

rồi có lúc em vào SG thăm tui, bến xe lê hồng Phong, xe khách Thành Bưởi, nơi kỉ niệm đưa và đón, 1 cảm xúc vui mừng gặp gở, một cảm xúc bùi ngùi khi xa em, 2 cảm xúc này tui đều cảm nhận được, những ngày không có em khi đi ngang qua con đường ấy, tui cũng quay đầu nhìn vào những chuyến xe khách đi và đến Đà Lạt, hành khách vẫn đó, bến xe vẫn đó, mà sao em ở đâu, anh rất mong mõi 1 ngày được đón em tại Sân Bay

bạn anh đám cưới anh cũng về, nước mắt anh rơi, vì anh cảm thấy bạn anh đã tìm được hạnh phúc, người anh từng yêu đã có trạm để dừng chân, anh ra sông mà khóc 1 mình, khóc vì anh quá buồn, không có em bên cạnh, ước gì có em lúc này

rồi tui lại nhanh chóng về Sài Gòn

cái ngày em nhận được thông báo của công ty tuyển dụng lao động gọi đi cũng đến, có lên Đà Lạt bây giờ nơi đó chỉ còn hàng thông, vườn hoa nhà em đâu còn bàn tay chăm sóc của em nữa, bây giờ anh cũng chẳng biết đi về đâu để có niềm vui, anh chỉ có thể nói chuyện đọc tin nhắn của em mà ko thể gặp

anh ạ em đã đến nơi rồi, từ seul đi xe điện ngầm khoản 30 phút em đến tỉnh KyOnggi, cảm giác lạ lẫm chưa từng có, em tìm không ra 1 người thân, chẳng giống như lần đầu tiên em đến SG, rồi em sẽ đi làm, em sẽ trả nợ cho bố, em sẽ chuộc lại sổ hồng mảnh đất vườn nhà cho bố, em vẫn không quên những gì anh đã nói

tui tự nhũ với lòng sẽ mãi mãi không quên

cảm ơn bạn đọc đã theo dõi và ủng hộ cùng chịu đựng tác giả trong suốt thời gian qua, tức giận xóa bỏ rồi undel rồi delet rồi dán lại, cuối cùng vẩn nói lời xin lỗi

đừng phanh phui mức độ thật giả của câu truyện mà hãy cảm nhận chính mình, cũng như khả năng viết truyện tài tình, gửi gấp tâm tư của tác giả qua truyện, vì là truyện sáng tác suy cho cùng tác giả muốn viết sao là tùy tác giả

căn nhà ngoại ô ở thành phố Đà Lạt nằm khá yên ắng và vằng vẻ trên một đồi thông trãi dài theo con đường đất đỏ, men theo những lối mòn, trên chiếc xe gắng máy gồ ghề của em, con đường đèo dốc khá nhiều ổ gà , khiến một chàng trai đồng bằng như tui phải cố gắng lắm mới giử được tay láy một cách cứng cõi, gió thổi mát rười rượi, những hàng thông rợp bóng, ánh mặt trời yếu ớt chiếu xuyên qua những tán lá thông không đủ làm ấm không khí, mà phải đợi đến vòng tay ôm ấp của em tui mới thấy lòng mình ấm áp hẳn ra, em mặc chiếc áo khoắc màu đen, có quấn cái khăn choàng ngang cổ, thật là ngộ nghĩng vô cùng, lần đầu tiên tui thấy em ăn mặc như thế, môi em không tím tái mà còn ửng đỏ hơn vì không khí cao nguyên,

em đừng chân trước một ngôi nhà nhỏ, em nói là

--nhà em kia, tới rồi đó anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro