63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63
anh trai đã có gia đình và ra ở riêng,chị gái thì về huyện Lạc Dương theo chồng, em là con út còn ở lại với bố mẹ em, căn nhà nho nhỏ trong một khu vườn trên sườn đồi ở vùng ngoại ô, rất xa trung tâm TP, nó gần như giáp với huyện Đức Trọng thì phải, hèn gì em nói là nhà em ở mãi ngoài này, không lên Đà Lạt tui cũng không biết mãi ngoài này là ở đâu. nhà em trồng hoa màu, sáng sớm tinh sương khi tui và em còn đang ngủ, bố chở hoa màu ra chợ Đà lạt bỏ mối,có lúc bố em nhận chở thuê chở mướn,,những củ cà rốt tươi rói, rau cải sao mà xanh tươi tốt thế,có phải khí hậu nơi đây thuận lợi cho trồng trọt không ta? tui chẳng biết gì về hoa nhưng cũng thấy nhà em trồng một số loại hoa. tui hỏi em hoa đó là hoa gì, em nói là hoa ly ly, hoa đồng tiền, còn hoa hồng thì khỏi nói rồi, con nít 3 tuổi còn biết hoa hồng hông lẽ tui đi hỏi em, nhà em trồng chưa được 1 nửa công đất là hoa hồng nhung, những búp hoa còn mới nhú, em nói sắp cắt rồi đó anh, anh ở nại phụ em trông coi cắt hoa nhé, tui nói là anh có biết gì đâu mà làm, em nói là thì em làm gì anh làm đấy, có công làm cả rồi anh khỏi no, bố em mảo cả vườn hoa cho người ta, trời ơi có lên Đà Lạt mới biết mấy người bán hoa ở Sài Gòn lời dã man luôn

bố em và em có cái giọng nói sao mà hao hao giống nhau thế, giờ anh mới hiểu tại sao em lại nói cái giọng lạ như thế, mặc dù em sinh ra ở đà lạt, theo cách gọi của em là Đà nạt, anh cũng nhanh chóng hòa nhập vào lối sống sinh hoạt gia đình em, anh biết bản thân mình kín đáo và biết giử kẻ, không hề để lộ vẻ yếu ớt giới tính ra bên ngoài, mặc dù tận đáy lòng anh vẫn chất chứa sự yếu đuối, nhất là khi anh vướn vào tình cảm, phải đợi đến lúc mẹ em đi chợ anh mới dám hôn em, căn nhà này là của riêng ta, còn chó nhà em cũng hiểu anh và em yêu nhau nên nó ngoan ngoản tránh đi chổ khác, cũng nhờ tiếng sủa gâu gâu của nó mà anh với em mới biết là mẹ về, em rất đáng yêu ah không thể chờ đợi thêm bất cứ giây phút nào nữa hết, em có vẻ lo lắng lắm nhĩ , còn tui thì không, chỉ một động tác kéo quần lên là xong, cái gì cũng chuẩn bị sẵng sáng , luôn luôn tuột hờ mà khi gấp rút còn xử lí kịp, rồi buổi tối cũng nhanh chóng đến, ở xứ nào mà sao mặt trời mau chóng xuống núi quá hông biết, cái buồng ngủ của vợ chồng anh trai em bây giờ dành cho em và tui, em đã ở phòng đó từ khi anh trai ra ở riêng, khi màn đêm buôn xuống căn phòng ấy lại là nơi chứng kiến hạnh phúc của anh và em, nếu như với phương thì mọi thứ diễn ra mạnh bạo bao nhiêu thì đối với em lại nhẹ nhàng bấy nhiêu, anh chả biết tại sao anh lại thay đổi như thế, cưng chiều và nhỏ nhẹ, nói chuyện với em ngọt như đường phèn, một câu chưỡi thề anh cũng quên mất mà chẳng nói

buổi tối không khí sao mà lạnh quá đi, em mặc áo ấm vậy mà còn ro rúm vào người tui, bàn tay tui mò vào da thit em thấy ấm nóng lắm, vậy mà em nói em lạnh, thiệt là..da em tỏa nhiệt muốn hâm nóng bàn tay anh luôn. tui hun lên bờ môi nhỏ nhắn cua em, thật là chả biết bờ môi ấy còn ửng đỏ hay không nữa, sao mà tối thui tối mịt vậy cà, tui chồm lên em , hai tay em đan vào nhau ôm chầm ngang cổ tui, tui hôn hết môi trên rồi nút môi dưới của em, bàn tay tui cũng lan la theo chiếc áo lạnh của em mà mò mẫm vào bên trong, cái eo em nhỏ nhắn da thịt mềm mại thật là hấp dẫn, tui nhớ là cái quần jean size 28 em mặc mà rộng rinh à , nhưng phải nói 1 điều em mặc đồ rất đẹp, tui nhẹ nhẹ kéo cái đây tia chiếc áo lạnh từ trên cổ em dưới dưới, rồi phải cởi thêm 1 hàng nút áo mới hun được ngực bụng em

em đeo cái dây thắt lưng bằng dây dù rất dễ tháo , chỉ 1 thao tác nhanh gọn tui đã tuột hờ được cái quần em xuống, tui thọt tay vào cái quần em mà nhẹ nhàng mò bóp cục cưng của em, nó cũng nhỏ nhắn đáng yêu nhệ, nó trắng trẻo như khuôn mặt của em ấy, mà dĩ nhiên là lúc đó anh không thấy rồi, tại vì có tí tẹo ánh sáng nào đâu, tui hun khăp người em rồi hun xuống bụng em, tui ngậm thấy cục cưng của em mà mút, hà hà, cục cưng của em nhỏ nhưng thật là có võ quá đi, thích em rồi anh thích luôn những khuyết điểm của em , đó chẳng hề quan trọng đối với tui, tui yêu em từ tính cách khuôn mặt và lòng hiếu thảo và em ăn nói lễ phép kính trọng bậc đàn anh như tui, lúc đó em cũng đáp lại tui bằng những màn mơn trớn âu yếm, em ngậm lấy thằng nhoc của tui, he he, thế nào mà em chả than mõi miệng cho mà xem, gương mặt em nhỏ nhắn cái môi cũng nhỏ nhắn, nhưng tui chả thấy em than phiền gì cả, tui cứ xoa dịu lấy đầu tóc và vai em. hứng quá đi...hơ...hơ....

tui lật em ngược lại, tui tuột hết quần em ra, một pha bú mút em lại tui lấy chai bôi trơn thoa nhẹ vào cửa hậu của em, tui làm top thực thụ, chẳng mấy khi tui được là chính mình, bên cạnh em thật sự tui rất hạnh phúc, chẳng hiểu sao tui lại ích khi nào có thiện cảm với bot hay những người yếu ớt hơn tui, vậy mà tui yêu em 1 cách lạ lùng, cứ mãi chạy theo đứa menly cứng cõi để làm cái gì chứ, nó có bao giờ chịu làm bot đâu. quan hệ với nó mình phải phục vụ nó , vậy mà nó còn dở chứng bỏ rơi mình

ku nập không hề là người thay thế, ki Nập đối với tui không phải là cảm giác " chơi vơi giữa dòng nước lũ, bị cuốn trôi cố níu bắm vào 1 cái phao" ku nập không hề là cái phao đó, mà sự xuất hiện của em đã cảnh tỉnh tui,cảnh tỉnh tui nên buông đi cái phao phốn dĩ chẳng thuộc về mình, tui hiểu rằng tui yêu em, em là số 1, em là em, em không là cái bóng hay vật thay thế của bất cứ ai. tui sung sướng khi được nằm áp lên cơ thể của em, những nhịp co thúc nhịp nhàng khiến em càng ôm chặt lấy tui hơn. thằng nhóc của em rất cứng cạ vào bụng tui, tui hiểu được đó là cảm xúc thật mà em tận hưởng, không như tui phải giả tạo sung sướng cho thằng Phương nó đẹp lòng, tấc cả tui dành cho em, tui chất ngất ngã ngục trên cơ thể em, em cũng bắn tinh ra văng đầy bụng tui, rồi em ngồi dậy lau chìu cho tui, em mang cái bao cao su đi dục,,sao đó em quay lại phòng ngủ, em hun tui

--anh ngủ chưa anh

tui không trả lời mà chi dang rộng vòng tay ôm em vào lòng rồi cả hai chìm trong giấc ngủ

buổi sáng tui nghe tiếng soạt xoạc thì tui thức giất, em vẫn ôm chầm lấy tui ngủ, tui đẩy nhẹ em ra khỏi người tui

--dạ bác..

--cháu ngủ tiếp đi, bác dọn dẹp, chổ nạ cháu ngủ không quen à?

--dạ không

bác không bất ngờ gì cả , tui thì dậy sớm, bác nấu ấm trà xanh cho tui uống, chén trà còn nóng hổim những lá trà non mới được bác bức ngoài vườn hay sao ấy. tui ngồi trên bàn

--nghe thằng Nập nói cháu ở đồng bằng Sông Cửu Long, nên đây cháu thấy thế nào?

--dạ cháu rất thích

--cháu ở đây chơi với nó nhá, nghĩ cũng tội nó, hai anh em có trước có sau, mấy lần bác gọi điện hỏi thăm nó hay nhắc cháu, nó bảo cháu rất tốt

--sao bác?

bác thở dài

--bác hiểu hai đứa, bác cũng thích cháu, mà cái số là vậy, khi biết nó như thế bác rất khổ tâm, riếc rồi cũng phải chấp nhận thôi cháu à, con nào mà chẳng phải là con sinh ra, có bắt nó sống khác đi chỉ tội cho nó, có điều nó rất có hiếu,bảo nó lo học nó bảo nớn rồi đi nàm kiếm tiền giúp bố mẹ, bố mẹ cho con sang Hàn quốc một thời gian để con nàm gửi tiền về cho bố mẹ

Tui vẫn không gấp gáp, thật sự tui quá bất ngờ vì bà mẹ của em , và cũng thương gia đình em vô cùng, thương em biết bao nhiêu

--nếu cháu thích nó thì cháu cứ ở bên cạnh nó cho nó vui vẻ, nghe cháu nên nó mừng lắm, từ lúc về nhà nó cứ buồn buồn, hỏi mãi nó mới nói thật, vài bữa rồi công ty lại gọi đi

--dạ...sao bác

--cháu ngại gì à?

-dạ...mẹ cháu thật sự không được như bác, cháu rất muốn mẹ cháu hiểu cháu, em lập thật là may mắn

--thế đấy cháu ạ, đâu phải bố mẹ nào mà không thương con, cứ áp bức con cái phải sống thế này thế nọ chỉ tội cho nó

--ngoài bác ra trong gia đình có ai hiểu em lập nữa không bác?

-- bố nó thì chẳng màn đến, chỉ có bác là hiểu em nó

--thiệt cháu cám ơn bác lắm

--thôi, cháu vào kêu em ấy dậy đi bác làm tiểm tâm cho anh em anh cùng

--dạ

Buổi sáng hôm ấy bố em cũng như thường lệ , nhận chở thuê hoa màu, rau củ ra chợ Đà Lạt bỏ cho các quầy ngoài chợ, tui và em củng mẹ ngồi ăn điểm tâm, mẹ em thích tui lắm, bác nói tui nếu không có bạn bịu công lên việc xuống gì ở Sài Gòn thì cứ ở nại chơi với em , tui rất nhớ gia đình em, nhớ cái giọng nói đặc trưng quen thuộc của em của bố mẹ em vô cùng, rồi ăn xong tui lại theo em và mẹ cầm cuốc ra nao động chân tay, tui phụ mẹ em dãy cỏ, làm luống, mẹ em trồng một vài luống củ cải trắng, cái áo lao động ước sũng mồ hôi của một chàng trai xứ đồng bằng, tui cởi phắc cái áo để ngực trần cho làn gió mát cao nguyên Lâm Viên nó thổi khô những giọt mồ hôi lấm tấm tuông ra, em đưa cho tui một ca nước, tui cầm lên tu một tăng nước chảy nhiểu nhão xuống ngực bụng tui, em nói "anh nớn rồi mà cứ như trẻ con ấy" rồi em lau cho tui những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, mẹ em nhìn hai đứa như thế mẹ mĩm cười, anh không biết mẹ đang cười gì tụi mình nhệ? rồi mẹ nói "thôi hai đứa nghĩ tay đi, nại đằng vòi nươc đấy rữa mặt rồi vào" rồi mẹ em cũng vào nhà

em lau mồ hôi trên ngực và bụng cho tui, mồ hôi sao chảy ra nhiều quá ta, y như là tui đang tập thể hình mà nâng tạ suốt 1 tiếng rưỡi đồng hồ vậy đó, rồi cũng tu nước ừng ực, nhưng chỉ khác là lao động chân tay với gia đình em anh thấy vui quá trời, tuy không có tiếng nhạc dập dình như trong phòng tập thể dục, nhưng thay vào đó là tiếng chim hót líu lo, tiếng gió vi vu xáo xạc trên những hàng thông, đặc biệt là có em bên cạnh , tui mơ ước 1 cuộc sống gia đình, lao động chân tay bình thường, chẳng cần phải giàu có cao sang, chỉ cần 1 vườn hoa màu, những bàn tay của những tình yêu thương cũng đủ làm cuộc đời tươi đẹp, tui quên hẳn đi nổi đau mà tui đã trãi qua, nổi đau vẫn còn đâu đó chưa nguôi ngoai, nổi đau vì ngay từ đầu đã gửi con tim mình không đúng chổ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro