64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 64
tui và em dạo xung quanh khu vườn, hoa ly ly và hoa cẩm chướng nở hoa thật đẹp, vườn nhà ai nở hoa cũng rực rỡ lắm, em nói với tui đó là hoa cát tường, tui chả biết gì về hoa cả, tui nói với em, em giỏi quá nhĩ, anh chả biết tên hoa gì hết, nhiều cái anh còn nghĩ là mới thấy lần đầu đó, tui nói ở đây có hoa điên điển không em? em nói " hoa điên điển là hoa gì" tui nói "là bông điên điển đó" em nói" em chịu thua, em chả biết hoa đấy" cũng phải thôi, ở xứ của em mà kiếm được ra bông điên điển cho tui , em muốn cái gì tui cũng chiều"

--em ..hồi sáng lúc em ngủ đó, mẹ có nói chuyện với anh nhiều lắm

--mẹ em nói gì thế anh?

--em gan quá nha, em nói gì về anh cho mẹ nghe dậy?

--em có nói gì đâu, mà mẹ em nói thế nào hở anh?

--mẹ em có vẻ rất hiểu em đó, em dám nói với mẹ chuyện của mình à?

--em đâu có nói . ai bảo anh thế?

--mẹ bảo anh ở chơi lâu cho em vui, mẹ còn khen em là hiếu thảo,

[[[ --nghe thằng Nập nói cháu ở đồng bằng Sông Cửu Long, nên đây cháu thấy thế nào?

--dạ cháu rất thích

--cháu ở đây chơi với nó nhá, nghĩ cũng tội nó, hai anh em có trước có sau, mấy lần bác gọi điện hỏi thăm nó hay nhắc cháu, nó bảo cháu rất tốt

--sao bác?

bác thở dài

--bác hiểu hai đứa, bác cũng thích cháu, mà cái số là vậy, khi biết nó như thế bác rất khổ tâm, riếc rồi cũng phải chấp nhận thôi cháu à, con nào mà chẳng phải là con sinh ra, có bắt nó sống khác đi chỉ tội cho nó, có điều nó rất có hiếu,bảo nó lo học nó bảo nớn rồi đi nàm kiếm tiền giúp bố mẹ, bố mẹ cho con sang Hàn quốc một thời gian để con nàm gửi tiền về cho bố mẹ

Tui vẫn không gấp gáp, thật sự tui quá bất ngờ vì bà mẹ của em , và cũng thương gia đình em vô cùng, thương em biết bao nhiêu

--nếu cháu thích nó thì cháu cứ ở bên cạnh nó cho nó vui vẻ, nghe cháu nên nó mừng lắm, từ lúc về nhà nó cứ buồn buồn, hỏi mãi nó mới nói thật, vài bữa rồi công ty lại gọi đi]]]

--mẹ em đúng là thương em thiệt đó nha, má anh mà như thế thì tốt cho anh quá, mà sao em gan vậy? em nói thế nào về anh?

--ờ....em không có nói gì đâu..nà mẹ tự động hỏi em đó chứ...mẹ biết em không thích bọn con gái nâu rồi

--trời, rồi mẹ không la rầy gì em hả

--la gì hở anh?

--mẹ biết em thích con trai mà không la em sao?

--không, mà từ trước giờ em có làm gì cho mẹ buồn đâu

--bộ em nói là anh với em cho mẹ em nghe hả?

--đâu..mẹ nghĩ vậy đó chứ

--ừ, mà cũng phải, anh với em như thế mẹ không ghi mới lạ

--anh sợ à?

--anh mà sợ..ha ha...mẹ em hiểu thì càng tốt, mai mốt anh kêu mẹ gã em cho anh mẹ em đở bất ngờ, biết hết rồi không còn shock,,ha..ha..em làm vợ anh nha

tự nhiên nói xong mà tui còn thấy mắc cười........khá..khá..khá

--anh này

ku nập vặn cái vòi nước tưới vườn nó xịt đầy mặt tui

--tỉnh..tỉnh...tỉnh....(ku Nập)

nước giăng đầy mặt mà tui vẩn thấy mắc cười, tui cố gắng giựt lấy cái vòi nước xịt ku Nập lại

tui nhào dô giựt lấy cái vòi nước

--cho em chết nè, cho em chết nè, bỏ cái tật xịt ướt hết anh

--a..a.a..anh này, em không đùa với anh nữa đâu

tui xịt ku Nập ướt chèm nhẹp luôn, em chạy tới đâu tui xịt theo tới đó, dây kéo hết chiều dài luôn, tui bóp cái miệng ống nhựa lại cho nó hẹp để tia nước bắn ra mạnh hơn, em bỏ chạy

--a..a....anh, em ướt hết rồi... anh

mẹ em đi ra

--ối dời, coi hai cái đứa này

--mẹ..anh Nong xịt nước con

--em nó xịt con trước đó bác

--thôi, hai đứa đi thay đồ đi, nớn mà như trẻ con thế kia

tui vặn tắc vòi nước lại đi dô nhà, ha ha tha cho em, giỏi quá dám xịt tui ướt chèm nhẹp như chuột lột

--con thay đồ chở anh đi chơi đi con, cứ ở nhà hoài anh buồn, chở anh đi đây đi đó cho biết Đà Nạt

--con chẳng chở đâu, mặc kệ ảnh

ha, ha giởn cho đã giận hay sao ta? em bỏ đi vô nhà, tui cũng chạy theo, mẹ em nhìn hai đứa mà cười cười rồi lắc đầu rồi cũng đi dô, chả biết mẹ em đang nghĩ gì hết, tui chỉ biết mẹ em rất thương em và em rất thân và hiếu thảo với mẹ , có cái hình em chụp bên Hàn quốc đó, em viết lên tuyết "mẹ ơi con đói" , thấy thương em quá trời luôn

em chiu dô buồn thay đồ, tui cũng chiu dô

--anh đi ra đi, em ghét anh rồi

--ha, ha, thiệt không? vậy tí nữa chở anh ra bến xe Thành bưởi đi, anh về Sài Gòn cho em khỏi ghét

--đi thì đi

--có vậy mà cũng giận hả chời?

--sớ, ai thèm giận

--em......

em chưa kịp quay lại nhìn thì tui ôm em hun em tới tấp

--a..anh..mẹ thấy,,ngại chết

--mẹ em ủng hộ anh mà...mẹ thích con rễ đồng bằng rồi

--sớ...

em thay quần áo vội vội vàng vàng rồi đi ra

ở phòng khách

--bố chừng nào về hở mẹ?

--chắc tí về bây giờ, con đói bụng dọn cơm cho anh va con ăn trước đi

--con đợi bố về ăn cùng nuôn mẹ

--con chở anh ấy đi chơi vòng vòng cho biết Đà Nạt đi con, chở anh đi chổ mấy cái thác chơi đi

--vâng, tí anh xong rồi đi nuôn, con chẳng thấy đói

--thế cũng được

chẳng mấy chốc bố em về, thế là cả gia đình cùng ngồi bàn ăn cơm, mà tập quán ăn cơm của người miền bắc cũng khác miền miền nam nắm nha, khách sáo nắm,

--con mời bố xơi cơm, mời mẹ xơi cơm

haizz, nhập gia tùy tục, bị đi ở rễ nhà ta mừ

--con mời hai bác dùng cơm

bố em thấy cũng khó khó nha, nhưng mà thương con cái ghê lắm, nhất là em Nập ấy, cưng con không thể tả, cái ngon cái ngọt gắp cho con ăn hết, còn tui hic hic, đúng là con ghẻ mà..hì hì

--ăn đi cháu

hà hà, tưởng đâu ổng không quan tâm tui chứ, ai nhè cũng gắp cho tui cục thịt gà bự chà bá

ăn cơm xong em lấy xe gắng máy chở tui đi xuống thăm một cái thác nước, trời ơi trời nó đẹp gì đâu nga, đứng dưới thác nước mà hoi8 nước nó bốc lên như sương mù vậy đó . nước chảy ào ào ầm ầm tung trắng xoá, em nói với tui là ra khỏi Đà Lạt rồi, là cái thác bông gua bông gòn gì đó

tui đứng tui khoái quá trời luôn, hì lần đầu tiên tui thấy thác nướpc đó, láo cho tui leo lên cây ớt rớt xuống bụi hành đi, buổi trưa trưa mà đi dô thác, tròi ơi nó đã đì đâu, bao nhiêu buồn bực vơi đi hết, rồi lại buồn bực tiếp, tại thằng Phương nó alô, tính tắc máy không nghe rồi đó chứ, bị tui hận nó quá, mà thôi, tui nghe điện thoại xem coi nó có gì trăn trối hông cái đã

--a lô

--có về không nói tao biết chứ

ào ào ào ào ầm ầm ầm ầm

--tao về hay không vẫn còn quan trọng đối với mày à?

--mày nói lớn lên coi, tao không nghe rõ, đang ở đâu vậy?

--ở đâu mày hỏi làm gì?

--tóm lại mày có về hông?

--tao về hay không mày cũng quan tâm hả?

--ba má tao, gia đình tao, tụi thằng Đắc thằng Nam.. chẳng lẽ mày không về?

--hix, tao có về cũng đâu nhằm nhò gì,bất quá bớt đi một đôi đũa 1 cái chén, 1 chai rượu, không có tao đám hỏi cũng đâu ảnh hưởng gì

--anh Nong..anh Nong..nại đây xem cái này nè

em Lập đi lại bên cạnh tui, tui ra hiệu cho em im lặng bằng cái dơ tay lên, tại tui muốn nói chuyện xong rồi trả lời em sao

--mày đang đi chơi ở đâu vậy?

--Đà Lạt

--về quê nó hả?

--rồi sao?

--chúc mừng chứ sao, chúc mừng nghen

--câu đó để tao chúc mày đó

--ờ, thì dù sao mày cũng không phải đau khổ, mà còn vui vẻ nữa

--hớ,,đau khổ, mày nằm mơ đi

--mày nghĩ là sao khi lấy vợ tao sẽ bỏ mày luôn đúng hông?

..............

--mày đâu có hiểu tao đang rơi vào hoàn cảnh nào đâu

--mày rơi vào hoàn cảnh nào, mày nói thử xem

--mày biết gia đình tao mà , mày biết chuyện tao quan hệ với con gái cùng một lúc mà, mày chấp nhận, mày nói cho đã rồi cặp thằng khác

--nói cái gì cũng muộn hết rồi, lúc tao bằng lòng từ bỏ tấc cả để níu kéo mày, mày có chấp nhận không? ...thôi đừng nói nữa,tao đang vui để cho tao vui.. coi như một bài học để đời, tao cũng khó chấp nhận mày lắm..còn gì nữa không?

--không, nếu mày muốn thế thì tuỳ, tao chỉ hỏi coi mày có về không thôi

--tao không hứa đâu

tui vừa cúp mày thì

--anh Phương gọi anh đúng không anh?

Tui nhìn em rồi gật đầu

--anh Nong...........

--hở?

--sao anh buồn thế anh? anh vẫn còn thương anh Phương nắm đúng không anh?

tui cũng chẳng biết trả lời sao nữa, chẳng lẽ nói là "không" cho em vui hay sao? hay là em càng buồn thêm, hay lá nói có, tui chỉ biết im lặng để không làm tổn thương em Nập, một cảm giác gì đó mà sao tui thấy bùi ngùi khó tả quá đi, cứ ngở là những chuyện đã xảy ra như ngày hôm qua, con đò quê hương đi dọc về ngang, mọi chuyện đã đi xa quá xa, tui đã làm gì mà tui còn không biết, mọi chuyện như một giấc mơ, cứ nghĩ tui sẽ thương nó mãi mãi, vậy mà, người trong cuộc thật sự đã chịu thua, nếu 1 trong 2 có ai làm hành động gì đột phá hơn có lẽ sẽ không mất nhau, mà tui biết làm cái gì nữa bây giờ, níu kéo cũng níu kéo rồi, hay là phải kiên trì giống phim , có không 1 tình yêu vĩnh cửu hay là tình cảm vĩnh cửu? đã chọn ku Nập rồi mà sao lòng tui cứ buồn và ray rức không nguôi, nói chuyện điện thoại với nó thì tui lại hóng hách và tỏ vẻ bất cần, còn nó cũng vậy, hai đứa tui từ xưa nay không bao giờ nhỏ nhẹ , ngọt ngào được nhĩ, tại sao tui lại ngọt ngào với ku Nập được mà với thằng Phương không được, không quen luôn, ai giải thích dùm sao có sự khác biệt này vậy trời, có lẽ vì trở ngại lớn nhất gây ra đổ vỡ của hai đứa 1 phần cũng do cách nói chuyện với nhau hay sao? nói vậy cũng chẳng đúng đâu, nó vẫn phải lập gia đình, trước kia khi trong vòng tay nó , tui đã tự nguyện , tự hứa sẽ không làm khó nó cái vụ quan hệ trai gái của nó, sao lúc đó nói cho đã rồi lại làm khác đi từ lúc nào mà tui chẳng hề hay biết...mâu thuẩn...mâu thuẩn quá, sao tui không hiểu được bản thân tui vậy trời

--anh Nong...anh Nong..anh nàm gì như người mất hồn ấy

--à..em

--có chuyện gì anh kể em nghe với

--à...anh Phương kêu anh về đám hỏi đó mà

--vậy à?

--ừ

--đi chơi với em anh thấy không vui hả anh?

--đâu có, em cứ nghĩ lung tung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro