86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 86
Ăn xong bố em kêu em đi với bố vào vườn hoa, bây giờ bố em làm lái hoa rồi, ko còn chở thuê chở mướn như trước nữa, Tui cũng rất vui vì gia đình em nay đã khá giả rồi, nhất là mua đc chiếc hyun Bin ớ lộn chiếc HyunDai để chở hoa, tuy là xe củ mua lại của người ta bị đổ nợ nhưng mà cũng góp phần kiếm đc doanh thu từ việc buôn bán và chở hoa. Lâu rồi tui ko đc đi phụ ông ta chất hoa tự nhiên hôm nay tui đòi đi, bố em bảo để rũ thằng Lập đi cùng, em Lập thấy tui ngồi capin thì ko chịu đi . ÔI em ơi, từ sáng tới chiều em giận anh chưa đủ hay sao? Tui mở cửa nhẩy tót xuống xe bẻng lẽng kiếm chổ ngồi. bố em lại vỗ vai tui rồi nói

--thằng Lập chắc nó bị cảm lạnh do thời tiết rồi, thôi để nó ở nhà nghĩ ,cháu cứ đi với bác nhá

Mặc dù rất chán nhưng tui cũng đi luôn, chưa chắc là vì lí do đó, bố em đang an ủi khéo cho qua chuyện đó, hông có ai bị bệnh mà ăn 1 tô cháo với 2 cái đùi gà sạch nhách hết đó, em giận tui thì đúng hơn, Tui mặc chiếc áo dầy cộm rồi đi với bố em. Ôi! Hoa ở đâu mà đẹp quá, hoa hồng nhung nè, nụ lú nhú trồi lên, bố em bảo là

--con coi hoa thì quan sát hoa có thẳng đứng hay ko? nụ có đều hay ko? và coi vườn có sâu bệnh hay không? Cỡ này thì 1 tuần nữa cắt là đc,

Bố em bảo là đi coi hoa phải lanh con mắt ko thì mua nhầm là lỗ chết, cắt cũng phải hết sức thận trọng, mình phải giám sát công, nếu ko họ cắt ẩu tả hoa rụng nát hết, bố em dạy đủ thứ cho tui hết, đúng là em như hoa phải nâng niu nhỏ nhẹ từ tốn, còn thằng P thì như trái dưa hấu lì lợm quăng dục chụp đùng đùng cũng đc, 2 cuộc sống sao mà trái ngược nhau quá các bạn hen. Dường như duyên kiếp đã định sẵn trong sổ tình duyên của tui là như vậy chăng?

Bố em bảo nếu thấy hoa có chiều hướng phát triễn tốt thì đặt cọc với nhà vườn 1 ít rồi đến ngày kêu công lại cắt. Tui với ổng đi coi mấy đám luôn. Hoa Cẩm Chướng 1 ít hoa Loa kèn 1 ít, đẹp nhất là hoa cát tường, bố em bảo hoa này ko lấy nhiều được vì đầu ra ko có, tiêu thụ ở Thành Phố Hồ Chí Minh rất ít. Ngẫm nghĩ tui cũng thú vị với chính mình, ai đã đưa tui đến với nghề hoa? Từ 1 thằng ngay cả những cái tên gọi của những loài hoa ở Đà Lạt buổi đầu đến tui còn ko biết nữa, thế mà nay lại có xu hướng yêu thích cái nghề này. Hoa hồng nhung trắng hồng đẹp quá, tui hỏi bố là hoa này chắc nhập giống từ Bunggary hả bác? bố em bảo giống này nhập từ Trung Quốc cháu à, cháu thích làm nghề hoa ko? tui nghe ông hỏi mà tui cười khì “ dạ , con chỉ muốn học cho biết 1 ít kiến thức thôi, chứ con ko có làm nông nghiệp bao giờ, giá hoa bán ở SG cao lắm, người nông dân cũng khá bác ha ” bác cười rồi bảo “ nguồn cung thì đầy nhưng nhu cầu thì ít, ko phải lúc nào hoa cũng có giá, có khi làm quần quật mà lỗ ra đấy cháu, quan trọng là biết an phận thôi, biết lèo lái thì cũng vượt qua đc”. Cuộc sống này có thật sự là tui đang cần ko các bạn ạ? 1 gia đình an phận thủ thừa, bình ả trôi đi lặng lẽ trên những ngày tháng cao nguyên? Tui tự hỏi nếu 4 tháng trước kiên quyết ko gặp lại thằng P thì định mệnh sẽ đẩy tui về đâu? và những gì sắp tới sẽ như thế nào khi mà con đường tui đi trên đất đồng bằng có người bạn tình ko bao giờ lộ diện với gia đình, con đường đồng bằng nhưng ko bao giờ bằng phẳng, nó sẽ có sóng gió khác nổi lên ko ai biết đc, ko thể dấu mãi đc các bạn ạ, con tạo xoay vần này ko ai định lượng đc. Tui lao vào nó là sự cắm đầu cắm cổ vì mê muội vì quá thương nó thôi

Tui dựa vào ghế ngủ khi chiếc xe chạy về. Tui và ông ấy lục đục ăn cơm cùng nhau, chỉ có 2 người đi làm công chuyện về trể mà thôi, dường như nơi đây con người cũng ngủ sớm lắm, tui cũng phải đi ngủ chứ biết sao bây giờ, mẹ em ra dọn dẹp rồi bảo, “con rữa chân tay xúc miệng rồi đi vào buồng em mà ngủ nhá” Bác cứ đưa cái chiếu, con giăng mùng ngủ ở đây cũng đc, Tui ngủ ở SG có giăng mùng bao giờ đâu, thậm chí ko có cái mùng nữa đó, vậy mà lên đây phải giăng mùng : bác bảo muỗi dữ lắm, muỗi độc ko đấy, con vào ngủ với em đi, nó giận thế chứ nó ko chửi con đâu mà lo” tui cũng ko để người lớn phiền lòng làm chi, tui dô tui ngủ luôn, tự nhiên em bật dậy ôm cái gối đi ra ngoài nằm, trước khi lên đây tui ko hề nghĩ là sẽ quất với em, tui chỉ đi mang theo 1 suy nghĩ là mong em mau chóng vui tươi trở lại, vì tui nghe mẹ nói trong ĐT mà như ai cắt ruột, thấy em khóc tui càng đau lòng hơn, em nhường nguyên 1 cái giường cho tui , tui thấy buồn thêm chứ có vui gì đâu, Tui ra ngoài mang theo 1 cái mền

--em dô trong ngủ đi, để anh ngủ đây cho, mai anh về anh sẽ ko làm phiền em nữa đâu, em có biết thứ 6 thứ 7 và có khi ngay cả ngày chủ nhật anh cũng phải đi làm ko? anh lên đây là vì cái gì em biết ko? từ sáng tới tối em coi như ko có mặt anh trong nhà, em thì thấy ko sao, còn anh chắc dễ chịu lắm hả? nếu về đc ngay bây giờ anh cũng về nữa, anh biết em thương chứ ko phải em ghét cay ghét đắng anh, em đừng có làm như vậy? em làm cho cả nhà bận tâm vì em em thấy vui ko? nếu đc thì em dô trong ngủ đi anh ngủ đây cho

Tui thấy em quẹt nước mắt rồi ngồi dậy đi dô trong buồn. Tui có vui gì đâu, giờ này thằng P nó ôm vợ nó ngủ đó, tui có thấy có biết có nghe có nhìn đc cuộc sống phòng the vợ chồng của nó bao giờ đâu, đã thế thì dấu nó luôn đi, nó có thể dấu vợ lén lút với tui đc thì tui cũng có thể làm tương tự như vậy đc vậy, tui đâu phải sắc son 1 dạ ko phai ko thay đổi, đừng ai chỉ trích tui nha

Tự nhiên tui cảm thấy khó ngủ quá, chổ lạ tui ngủ ko quen hay sao đó, nhớ trước tui cũng từng ở đây rồi mà sao kỳ vậy nè, Tui thấy dường như “thẳng nhỏ” của tui nó bức xúc rồi, tui ôm cái gối tui đi dô, cái tui dở mùng em Lập tui chui dô, tui nằm cái ạch kế bên em, tui choàng tay qua ôm ngang em, em đang ngủ nằm có 1 bên quay mặt dô tường, cái em tháo cái tay tui đẩy ra, tui nói

--em chưa ngủ nữa hả?

Em ko trả lời cái tui hun lên tóc em 1 cái, tóc em thơm quá, em xài sunsik hay sao đó, tui hun lên cổ em làm em co rút cổ lại, da em thơm quá, giống mùi sữa tắm dove thì phải, tại tui cũng tắm bằng dove (trong nhà tắm tui thấy chai này nên tắm đại chứ biết sao giờ, nhờ vậy tui mới biết dove có mùi dịu mát và thơm phức này, chứ thường tui với thằng P hay xài romano hoặc Xmem. Èo !sao tự nhiên tui quảng cáo cho mấy hẳn mỹ phẫm miễn phí thế này?). thôi quay lại câu truyện của tui . Cái tui xà xuống nó sát lỗ tay em, tui sợ bố mẹ phòng bên nghe thì phiền, người lớn ngủ nghê mà

--đừng có giận anh nha, anh cũng thương em lắm

Em ngồi dậy đạp tui cái phặc, ko sao, em ko phải thằng P đâu mà sợ , nếu là thằng P mà bung ra cú đạp như vậy là tui bay xuống giường liền rồi, tui vẫn ngồi trơ trơ nhìn em đó thôi

--em muốn quính gì thì em quính anh đi, anh cho em quính hết đó

Em khúc khít chửi tui

--cái đồ phụ bạc, cái đồ dâm ô, cái đồ…..(em bỏ lửng câu trách móc trong tiếng khóc khúc khít)

Tui ko biết làm gì hơn là kéo em lại cho em dựa mặt vào lòng ngực tui, tui ôm em

--em chửi anh cái gì cũng đc, miễn nói chuyện với anh là đc rồi,

Em vừa ôm vừa đánh dô ngực tui bình bình luôn

--em ghét anh quá, anh nói anh chờ em về mà cuối cùng….

Em cứ bỏ lửng câu nói mà khúc khít, tui nghe tiếng bố mẹ rì rầm ở phòng bên, ko nghe rõ họ nói gì hết, chỉ thấy sau 1 lát thì mẹ em qua, mẹ thấy em đang úp mặt dô ngực tui khúc khít khóc thì nói

--con thấy chưa? Đâu phải bác nói gạt con đâu, từ hôm về nó cứ khóc như thế đó

Em vừa khóc nghèn nghẹn vừa trách mẹ

--mẹ nhiều chuyện quá , con đâu có kêu mẹ năn nỉ ảnh lên đâu

Tui vỗ vai em

--mẹ ko có năn nỉ, là anh tự lên đó, nhà này ai cũng thương em hết đó, anh cũng thương nữa

Mẹ em ko nói gì nữa, bà vén tấm rèm rồi trở về phòng, tấm rèn lại đc thả xuống tự nhiên như củ, phòng em ko có cửa. tui vỗ vai em

--em nằm xuống đi

Tui với tay tắc cây đèn ………

Buổi sáng em thức rất sớm phụ . Tui banh con mắt ra khi nghe tiếng gà gáy ò ó o trên cây bơ và cây chè, sáng nay bầu trời trong xanh quá, sương sớm hay là nước mưa còn đọng lại trên những lá trà non, tui với tay lấy cái quần underswear vốn dĩ đã vứt bỏ trên giường của mình , nhớ lại chuyện vừa xảy ra trước giấc ngủ ngon đem qua rồi cười khì. Em đâu rồi nhỉ, Tui vuốt cặp mắt rồi quẹt tay lấy 2 cục ghèn bự chà bá ra đi kím em

Em đi đâu rồi ta? Sao nhà chỉ có 1 mình tui vậy nè, thì ra là em đang đi nhổ những củ cà rốt đỏ tươi ngoài vườn

--sao em ko kêu anh dậy đi làm hả?

--em có kêu mà anh có chịu dậy đâu, cứ ậm ờ lăn qua lăn lại rồi ngủ luôn em chả thèm kêu nữa

--mẹ đâu rồi

--mẹ đi với bố hồi sớm rồi

--em ko đi phụ bố nữa hả?

--mẹ bảo em ở nhà

Tui thọt tay dô rổ cà rốt lấy 1 củ thật là bự cầm lên tay

--sao củ này giống của anh quá dậy ta?

Em nhìn tui chưng hửng, tui lựa 1 củ nữa cầm lên tay bên kia

--còn sao củ này giống của em quá vậy nè

Em bức nguyên 1 chùm lá cà rốt chọi lên mặt tui, khặc khặc, Tui và em hai đứa đi nhổ cà rốt 1 buổi sáng , gương mặt em đã vui tươi trở lại, em đã là em của ngày nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro