1. Mùa hạ đi qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hạ qua đi để lại cho cậu những gì? Cái ánh nắng chói rực ngày ấy, tia sáng như mảnh thủy tinh trong suốt lóng lánh đã vỡ tan trong đáy mắt của kẻ mộng mị.

Điều gì đã gieo mầm vào trong cậu? Ngọn chồi non nhú lên, nó cảm nhận được nắng kia đang nhảy múa, nó đang hòa cùng với chút bão giông của mùa hạ. Mưa rào ồ ạt, trắng xóa lấp mờ đi cả một khoảng trời rộng lớn. Mưa phủ tựa như một lớp áo choàng trắng, như một kẻ điên đang gào thét, cuống cuồng và rồ dại đi tìm chút hơi thở cuối cùng cho nó. Tạnh mưa rồi sẽ chẳng còn mưa nữa, tạnh mưa rồi cái nắng nóng nực ấy lại kéo về, tạnh mưa rồi tôi sẽ chẳng còn thấy cậu nữa.

Nó cứ như thế đấy, cậu biết không? Cành cây bị mưa quật đến tả tơi xơ xác, nắng kia bị mây mù che đến chẳng thể ló đầu, mưa đang khao khát kìa, nó khao khát mình cậu thôi, kẻ tham lam muốn chôn vùi hết thảy tinh hoa trời đất, lao đến ôm lấy cậu quấn quýt và cuồng nhiệt. Hơi thở của mưa lạnh ngắt như sắt như đá, giọt nước rơi xuống tung toé, đau dát đến đỏ ửng cả làn da trắng bệch. Vậy mà chỉ như thế cậu mới dám khóc. Cái giọt nước mắt nóng hôi hổi ấy vậy mà chỉ được phép hòa tan vào giọt mưa lạnh ngắt, chồi non trong cậu không ngừng phát triển, ra hoa ra lá. Chồi non mùa hạ, chồi non nằm sâu trong sự mịt mù, chồi non tưới bằng nước mắt, thở bằng máu và vươn lên từ da từ thịt. Rễ lá chằng chịt trong lồng ngực, đôi mắt ấy, đôi mắt từng là một đứa trẻ ngây ngô vô lo vô nghĩ, đôi mắt từng nhìn qua biết bao nhiêu niềm vui và nuối tiếc, cuối cùng vẫn phải bất định mà đỏ hoe, tìm thế nào cũng không ra thứ gọi là nguồn cội của sự sống, thế nào cũng không ra được một chút hạnh phúc giản đơn.

Dầm mình trong cơn mưa, để mưa lạnh thấu nỗi lòng cậu, cậu chẳng chờ đợi nắng đâu, cũng thật tê tái khi nhìn thấy cầu vồng. Cậu đang chui lủi trong tầng tầng lớp lớp tán cây, khó thở quá. Khi những mảnh vỡ đã tan tành, sao cậu có thể hàn gắn nó lại đây. Nhìn kìa, mưa kia, hạt to như miếng thủy tinh, cứ vùn vụt mà đáp đất, rơi xuống thì lại tan biến, nó thấm nhuần vào trong từng hơi thở của đất trời, để lại vệt đỏ ửng trong lồng ngực của kẻ đang héo mòn, để lại vết lạnh lẽo trên da thịt của kẻ co ro. Nó liếm đi vệt nước mắt nóng bỏng kia, ghen tị đó, nó lạnh như thế, tồn tại thoáng qua như vậy, nó dữ dằn và cuồng nộ đến thế, nào có được ấm nóng như thứ nước kia.
Lúc đó, cậu lại chắp tay nguyện cầu, để cho cậu tức giận như mưa. Hãy để cho cậu cảm nhận cơn thịnh nộ của nó, xé cào như cuồng phong bão vũ, điên cuồng gõ sấm thả sét, để cho cậu hòa tan vào với đất trời, để cho cậu thét gào, cho cậu cào cấu, cho cậu quật ngã đi tất cả mọi thứ, cho cậu vĩnh viễn không biết đến thứ nước ấm nóng ám ảnh đó.

 Nhường đó, dám lấy không?

Và sau một chiều mưa dài như một thiên niên kỷ, có bóng người gục ngã bên góc tường. Cầu vòng cứ thế hiện lên, bao đôi mắt lóng lánh dõi theo nó. Oa, cầu vòng kìa!  Nó đẹp quá, nó đẹp đến nỗi làm xuyến xao cả lòng người. Tròng mắt như muốn nhuộn hết thảy sắc màu từ cầu vồng kia. Nắng lại kéo đến rồi, mùi hương thoang thoảng man mát của đất trời, tia nắng lung linh theo gió bắt đầu nhảy nhót, cầu vồng kiêu hãnh dương mình khoe thành tích. Đôi mắt của mọi người cũng sáng lấp lánh theo.

Vậy còn cậu?

 Đôi mắt hoe đỏ nhắm nghiền, tay vẫn còn ẩm ướt níu giữ một chút hơi nước tàn dư. Mưa của cậu, cơn mưa của cậu bao giờ mới trở lại. Thấy chưa? Đâu ai nhớ mưa đâu? Đâu ai luyến tiếc gì mấy hạt mưa đó? Chỉ có cậu, duy chỉ mình cậu ôm ấp lấy từng hạt mưa, chỉ mình cậu tham luyến cơn mưa ấy nên mới tìm mọi giá để mà đắm chìm, để mà níu giữ. Phải chăng những thống khổ và cuồng nộ kia đã làm con người ta chán ghét, phải chăng cái lạnh của mưa ấy chẳng thể ướt át đi cái lạnh của lòng người?

Cậu không biết nữa...

Cơn mưa của cậu
Giọt nước lóng lánh tồn đọng trong lòng bàn tay cậu
Ánh dương vàng ruộm nhuốm đượm lên mái tóc cậu
Hai bờ mi run rẩy
Giọt sương trong suốt như thủy tinh lóng lánh, lấp đi vết nứt nẻ khô cằn trên tán lá già cỗi sắp sửa úa tàn

Thấy chưa?
Cơn mưa của cậu
Nó đẹp đến vậy cơ mà!
Cho dù cuồng phong vũ bão có cuộn lấy nó, cho dù xung quanh nó chỉ có phẫn nộ và mù mịt. Cho dù khi nó xuất hiện, mọi thứ sẽ xám xịt, mọi thứ sẽ quay cuồng, có khi cũng xơ xác và trụi lủi.
Nhưng mà không có mưa thì sao có cầu vồng?

 Cơn mưa của cậu,
Không có nó sao có ngày hôm nay?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro