6. Đáy lòng có hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường thích gieo hoa vào lòng người khác, người ta thường thích gieo hoa trong lòng mình.

Mà người ta lại quên đi, hạt giống.

Con đã đi qua rất nhiều, rất nhiều mùa hoa khác nhau, nhưng chẳng thể tìm được mùa hoa trong cõi lòng người.

Vì sự mạnh mẽ của một tầng chắn bảo vệ kiên cố, con quên đi bông hoa nào rồi cũng phải tàn.

Chỉ là rải rác quanh con một nỗi bơ vơ bỡ ngỡ bộn bề, con bị cuốn vào vòng xoay không lối thoát, con cố chấp thúc giục và chạy đua, chạy đua vì điều gì?

Vì để đáy lòng có hoa...

Con gieo giắc đôi chút ngang ngạnh, như con ngựa bất kham như sói hoang mất xích, con mặc sức thỏa mãn cái mà ta gọi là cuồng nhiệt. Con trồng hoa, để hoa nở, con mặc kệ phong ba bão bùng, con mặc kệ đi mầm cây của người đang dần cằn cỗi.

Ỷ vào việc mình còn trẻ, con có thể quay đầu rất nhiều lần, dựa vào bức tường kiên cố người xây cho con, vây hãm bởi ỷ lại và bất cần, con quên đi sự quan trọng của dáng hình con tưởng như vĩnh viễn. Lần nào con cũng quay đầu lại, lần nào con cũng chẳng thể nhận ra bóng dáng quen thuộc kia đang dần dần đổi thay.

Con cứ lớn dần, và người cứ nhỏ đi...

Ước ao trong đáy mắt ngày một lớn, bước chân đi ngày một xa, con chợt nhận ra đoạn đường mà con tiến tới, người đang dần dà hóa thành một chấm nhỏ xíu xiu, một chấm nhỏ cô đơn vởn vơ lạc lõng trước hàng ngàn chấm đen trong đời con.

Phải chăng?

Khi còn bé, ta ước ao mình mau lớn

Khi đã lớn, ta ước ao mình bé lại

Để tuổi thơ ta vẹn tròn

Để vết chân chim nơi đáy mắt người phai nhạt.

Trong giữa rừng hoa đang ngày một tàn lụi thắp lên một đốm sáng lập lòe, như đom đóm trong đêm như ánh sao trong mắt, người ước ao cuộc sống này sẽ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng với con hơn trong những ngày người không ở.

Chẳng phải hồi xuân chẳng phải non dại, bởi nếu trẻ lại thì làm sao có con?

Người gieo mầm cho con, tương lai một rừng hoa ngào ngạt, nhưng hoa của người, sao con tìm hoài chẳng thấy?

Nước vẫn sẽ chảy và hoa vẫn sẽ trôi, con vẫn sẽ đi vì đời con dài lắm, đời con sẽ dài như đời của một người mình thường. Và con có thể khóc không? Khi chân người không còn bước? Nước mắt con sẽ níu lấy nỗi lòng dở dang? Con không dám. Một đứa trẻ nhát gan không dám đối chọi với thời gian và thách thức. Thời gian kia sẽ giết con một cách thật chậm, thật chậm... con biết mà. Nó sẽ làm lở loét từng vết phỏng mà người đã chắp vá, nó có khi sẽ đốt đi mảnh đất của con, nuốt chửng con trong ngọn lửa đỏ hừng hực nóng nảy.

Nhưng người không muốn thế, con cũng sẽ không để vậy.

Con sẽ chạm tới được đốm sáng kia thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro