7. Tảng đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu là một tảng đá, tảng đá phủ đầy rêu mốc nằm trong hang cùng hẻm hóc. Tảng đá khô cằn gồ ghề tồn tại cùng nguyên thủy và cằn cỗi. Tôi nghe tiếng hát phát ra từ nơi vực sâu vạn thước, tôi nghe đáy sông có gì đó trôi nổi lên bồng bềnh xán lạn, tôi nghe tiếng nứt nẻ của một tảng mây già nua xù xì xám xịt, rơi vỡ đinh đang lên đá, lên cánh đồng cỏ lau dại trắng muốt như muốn nhuộm lấy cả vùng trời đỏ ửng.

Cơn giông sẽ đến, cậu vẫn là đá, tôi vẫn thế. Tôi nhìn mưa vun vút đáp lên cậu, cậu vẫn là đá, ở trong rừng hoang lặng im chẳng nói. Mưa mài đá đến gai góc bén nhọn, tảng đá khô khan chắc nịch, tảng đá chôn sâu nửa thân vào đất mềm, vạch ra những vệt loang lổ do mưa phản chiếu.

Một tiếng tí tách, hai tiếng vun vút. Tôi thấy cậu vụn vỡ theo thời thời khắc khắc. Tấm thân lõa lồ với những mảnh rỗng khoét chằng chịt, tôi thấy cậu cứng hơn cả kim cương, chẳng chịu thiệt thòi mà lấn đi vùng đất màu mỡ có thể làm hoa cỏ tươi tốt.

Cậu là tảng đá, cậu chẳng phải hoa. Cậu còn gì lưu trú trên vùng đất phù trú? Đoạt lấy biết bao sự sống xinh đẹp đáng lẽ chớm nở. Sự sống cô độc cùng âm thanh thâm trầm của hoang dã và nguyên thủy, một tảng đá không cần phải khát khao, không cần thiết mang cái ước vọng đau đáu để tồn tại. Cỏ lau phần phật lung lay trong gió, bông lau bị cuốn lên tơi tả, dại khờ mà tràn vào nơi đông đúc người qua, dại khờ dõi theo bóng dáng lạ lẫm để rồi lao mình cháy rụi trong đốm lửa hoang tàn. Nỗi sợ cùng ước vọng sẽ nghiền nát con người ta, mềm như thạch rồi sẽ bị người cắn nuốt, mỏng như giấy rồi sẽ bị kẻ xé đến chẳng còn hình thù. Cậu là tảng đá, cậu không phải bông lau.

Hỡi, tiếng gọi hò của một thời khắc tôi tưởng như bất tận, ánh xanh ánh đỏ chằng chịt lấy nhau, cuộc sống này muôn hình vạn trạng, cuộc sống này chồng chéo màu sắc ngổn ngang tranh giành mà đắp lên nhau. Để lại trước con mắt sõi đời một màu đen thui thủi, đá chẳng sợ đen, đá chẳng sợ xấu, đá chẳng sợ gì cả. Vì đá làm gì có tình? Mà cậu là tảng đá, gai góc khô khan.

Ai bảo?

Đứa trẻ sinh ra chú định là đá, bị người vót gọt mài mòn, đá có đau? Chẳng ai biết. Thế giới của cậu trù phú là vậy nhưng chỉ mình cậu thôi. Đá nhìn tôi, một người tầm thường buồn vui hờn giận, tôi rơi nước mắt trên mặt, đá chảy lệ trong lòng. Ương ngạnh cứng nhắc, sần sùi nặng nề, chưa từng một lần cậu dừng ước ao nước sẽ mài mòn đi thân xác. Trong sự cứng cỏi là một nắm cát bụi, sinh ra là đá, phải là đá, chỉ có thể là đá. Đời chúng ta dài, đời chúng ta khác. Tôi có thể mềm như thạch, nhưng cậu phải là đá.

Vì sao?

Đừng hiểu. Vĩnh viễn đừng hỏi. Ước vọng của chúng ta nhỏ bé, thời gian sẽ bao trùm nó, là thành hay bại, là to lớn hay vỡ vụn, đời chúng ta thế.

Cậu là tảng đá, nhìn người qua kẻ lại, cậu nhìn thấy màu xám xịt từ tròng mắt của kẻ cống hiến sinh mạng, cậu thấy cái chết, không phải thể xác, là sự mục rỗng, là cái chết của một thứ người ta coi là bất tận. Cậu nhìn kẻ điên, cậu nhìn sự trầm lặng, cậu nhìn nụ cười, cậu nhìn nước mắt, cậu nhìn người cất tiếng ca, cậu nhìn kẻ than oán. Cậu nhìn thấy con người ta một màu đen sạm, trầy trật trong vũng bùn nông cạn mà người tưởng biển sâu không đáy.

Người ta giãy giụa trong vũng bùn nông. Cậu là đá, cậu hỏi tôi vũng bùn kia nông không? Tôi bảo nông. Không hiểu sao người ta chẳng chịu nhìn xuống để xem nó nông nhường nào, người ta cứ giãy giụa vậy thôi. Rồi người ta sẽ chìm nghỉm.

Ừ, cũng đúng.

Nhưng vũng bùn của người ta, tôi nhìn thấy. Không phải người ta nhìn thấy.

Còn đá ngập trong bùn mà chẳng nhũn bên trong. Chỏm đá sáng rọi dưới đao sét của trời, chói mù con mắt, chói rách đáy lòng. Cậu nhìn tôi bị sét đánh thành tro bụi, cậu khinh khỉnh sự yếu ớt của máu thịt, đá cứng hơn, chẳng có gì dám chọi đá, chẳng có gì tổn hại đến đá được cả.

Nhưng cậu ơi, 

Sét đánh cậu nứt làm đôi, tôi thấy bên trong cậu lạnh ngắt, tôi thấy cậu lăn lốc, rã rời thành từng mảnh nhỏ. Cứng, nhưng không ấm. Cậu tách về phía ngàn vạn chân trời khác nhau, tôi thấy cậu đau đớn tìm kiếm lại cho chính mình một bản thể hoàn chỉnh. 

Một lần sét đánh, cả đời sợ sệt. 

Cát bụi cõi ấy lại hòa về với cát bụi, mà viên đá kia vĩnh viễn chẳng thể vẹn tròn. Cậu ngân nga một khúc ca bất tử, héo mòn cùng với mảnh vỡ vụn vặt, lang thang nơi nơi chốn chốn mà chẳng kham nổi bản chất cứng cựa lầm lì của tảng rêu xanh ngày ấy.

Trọc lốc trụi lủi, nhỏ bé đến đáng thương, với tia sét chằng chịt rạch rách trời, cậu lẩn trong hẻm hóc nhìn cát bụi vờn lên ríu rít, thứ đã lụi tàn từ xương thịt ngày ấy giờ đây trở thành những kẻ tự do hơn cả cánh chim trời. 

Chao đảo, chao đảo đi, cậu muốn cả thế giới này ngả nghiêng để tự do lăn trên thảm cỏ mịn xanh rì, chao đảo, chao đảo đến điên cuồng,

Để rồi khi tỉnh dậy,

Cậu lại là đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro