Chương 4 - Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu lạc bộ tư nhân sang trọng bậc nhất của thành phố Vân Hải nằm lưng chừng núi phía Tây, cách xa trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt, tách biệt hẳn với những ồn ã. Đường lên núi quanh co, dưới chân núi là ánh đèn neon lấp lánh, cảnh đêm thành phố hầu như đều như vậy. Lưng chừng núi quanh năm có sương mù bao phủ, tĩnh lặng giống như rơi vào một thế giới khác.

Quản lý trực tối nay là một người phụ nữ trung tuổi, bà điều nhân viên phục vụ mang rượu và hoa quả đến, cười hì hì nói, "Lâu lắm rồi không thấy anh Thẩm ghé qua".

Lúc này, chàng trai trẻ một mình chiếm cả chiếc ghế sô pha rộng lớn đang thả hồn vào cảnh đêm mờ mịt, đôi chân dài vắt chéo, một tay để lên thành ghế sô pha ngả lưng, tay kia buông hờ trên đầu gối, nét mặt đăm chiêu, chỉ ậm ừ một tiếng đáp lại.

Quản lý đã quá quen với thái độ đó của anh rồi.

Câu lạc bộ này vốn không nhiều khách nhưng ai ai cũng là thượng đế, làm phật ý bất kỳ khách nào cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Vì vậy, họ thuộc như lòng bàn tay tính cách hay sở thích của mỗi vị khách, có người thì vui vẻ dễ gần, có người lại kiêu ngạo lạnh lùng, ngoài ra, một số người khác giống như vị khách tôn quý trước mặt đây, không bao giờ đoán được tâm trạng.

Khi vui vẻ, thậm chí anh còn bông đùa vài câu với bọn họ.

Nhưng đêm nay, theo quan sát của chị quản lý thì chắc chắn một điều, tốt nhất là yên lặng.

Ngồi hai dãy ghế sô pha xung quanh, bọn Trần Nam bắt đầu rót rượu vào ly, thấy quản lý vẫn còn đứng bên cạnh, ai đó trong bọn họ ngẩng đầu lên tiện miệng gọi, "Cho mấy em xinh tươi lên phục vụ cho vui vẻ cái nào".

Quản lý đáp lời, giơ tay ra hiệu cho cậu phục vụ phía sau rồi mới nở nụ cười, quay đầu giải thích, "Thật không may! Tiểu Băng bị ốm hai hôm nay nên không đến được".

Câu này là chị ta nói cho Thẩm Trì nghe, thế nên giọng điệu trầm xuống, xung quanh không ai lên tiếng. Một lúc sau mọi người mới thấy cái nhìn sâu thẳm đượm buồn lộ ra trên khuôn mặt tuấn tú ấy. Thẩm Trì hơi nghiêng người đón ly rượu từ Trần Nam, từ từ nhấp một hai hơi rồi cười mà như không nói, "Bà nhớ khá rõ đấy".

Bốn góc trần nhà đều lắp đèn chiếu dịu nhẹ, đúng lúc này, ánh đèn chiếu nghiêng bên khuôn mặt anh làm cho đôi mắt đen láy ấy như lấp lánh.

Chột dạ, quản lý thấy tim mình đập thình thịch bởi không biết câu nói này có ý khen ngợi hay còn có hàm ý gì khác chỉ cảm thấy trong mắt anh có sự sâu thẳm khôn lường ẩn sau nụ cười phớt lờ đó.

Người được gọi đến để phục vụ vẫn chưa thấy đâu.

Thẩm Trì vừa uống rượu vừa dựa lưng vào sô pha, gõ nhẹ ngón tay vào ghế, nhìn có vẻ không tập trung, nhưng từng tiếng, từng tiếng lại có tiết tấu.

Quản lý không dám lên tiếng, chỉ nhích ra bên cạnh khoảng hai bước.

Bình thường thì không nguy hiểm đến như thế này, có điều, chị ta đoán hôm nay tâm trạng của anh không vui, nên lúc này không tiện tiếp chuyện.

Nhưng cô Tiêu Băng thì bà tuyệt nhiên không nhớ nhầm, từ một năm trước, sau khi lọt vào mắt xanh của Thẩm Trì, cô ấy như thể chỉ để dành riêng cho anh mà thôi. Cô ấy thường được gọi đi ăn đêm hay đi hóng gió, có xe riêng đưa đón, vô cùng được sủng ái. Ít ra, ở đây chị ta chưa từng thấy người thứ hai được đối đãi như Tiêu Băng, được Thẩm Trì cưng chiều trong một thời gian dài như vậy.

Bà còn cảm thấy rất lạ. Nói chung mọi điều kiện của cô gái ấy không phải là tốt nhất, vóc dáng không nóng bỏng, khoản chiều chuộng khách cũng không phải là số một, điều được coi là xuất chúng chỉ có đôi mắt, như được ông trời thiên vị vậy, thực sự chúng đã làm cho cô ấy xinh đẹp hơn rất nhiều, khiến bao người rung động, đôi mắt như có hồn, lúc nào cũng như có dòng suối chảy trong đó, dưới ánh đèn mờ của câu lạc bộ, chúng hiện lên thật long lanh.

Chị ta cũng không biết có phải Thẩm Trì bị đôi mắt của cô ấy thu hút hay không, nhưng chị ta còn nhớ lần đầu tiên Tiêu Băng xuất hiện đã được anh để mắt tới rồi.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa, năm sáu cô gái ùa vào như cá gặp nước.

Trong đó có vài cô đã làm ở đây tương đối lâu, đối với bọn Trần Nam cũng quen mặt, chủ động ra ngồi cạnh họ, còn một cô gái tóc ngắn, mặt trái xoan đang đứng ỏ giữa phòng nhìn ngược nhìn xuôi, bước chân hướng về chiếc ghế sô pha chính giữa, lộ rõ vẻ ngập ngừng.

"Sao thế? Tôi ăn thịt người sao?", Thẩm Trì ngồi sâu vào ghế sô pha, chân trái vắt lên chân phải, vẫn giữ phong thái thoải mái nhẹ nhàng, thái độ cười mà không cười, nheo mắt với cô ấy.

Quản lý vội cười xua tan không khí lúc này, "Trần Hạo mới đến, vẫn chưa biết quy tắc, anh Thẩm bỏ quá cho", một tay nắm tay cô ấy, tay kia thúc vào lưng eo mềm mại rồi đẩy cô ấy tiến về phía trước, như thể muốn nói cô mau qua đó đi.

Lúc này có giọng ai đó trêu đùa, "Ái chà! Cũng họ Trần, anh Nam, có phải người nhà anh không thế?".

Trần Nam ở bên này đã ngứa ngáy chân tay với một cô gái rồi nên chẳng buồn để ý mấy tiếng rì rào bên tai, chỉ ngẩng đầu lên liếc mắt, mỉm cười, không nói gì.

Dưới sự thúc ép của quản lý, cuối cùng Trần Hạo cũng ngồi bên Thẩm Trì, nhưng cách khoảng hơn chục phân. Thẩm Trì mỉm cười, uống hớp rượu rồi quay đầu nhìn cô, "Trông tôi đáng sợ lắm sao?".

"Không ạ", Trần Hạo vội vàng lắc đầu, cầm cốc rượu trống không lên, rót khoảng phân nửa cốc, hai tay đưa ra trước mặt Thẩm Trì, mời, "Anh Thẩm, lần đầu gặp mặt, tôi xin kính anh một ly".

Dưới ánh đèn, khuôn mặt trái xoan càng lộ rõ vẻ trẻ con, ngũ quan thanh tú, mắt thanh, mày thanh, bờ môi cũng có chút mỏng manh, trang điểm nhẹ nhàng.

Khuôn mặt này khiến Thẩm Trì bất giác thấy thân quen nhưng nhất thời không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

Anh thấy bộ dạng kính cẩn của cô bèn cầm cốc rượu uống tượng trưng một hớp rồi ngước lên hỏi quản lý, "Tạ Ngũ ở phòng bên à? Lúc nãy tôi đến thấy xe anh ta ngoài kia?".

Quản lý biết anh và Tạ Trường Vân quen nhau, có lần gặp nhau ở đây, hai người chuyển sang ngồi chung một phòng, cuối cùng còn ra về cùng nhau, vì thế liền trả lời ngay, "Đúng vậy. Lúc tối, anh Tạ có dẫn theo một người bạn đến".

Thẩm Trì nói, "Bên anh ấy có khách thì thôi, tôi không tiện sang đấy. Bà qua bên đấy nói với anh ấy, lúc nào rảnh qua đây ngồi một lát".

Quản lý nhanh chóng đi ra.

Thẩm Trì không lên tiếng, chỉ ngồi nhìn anh em chơi đùa vui vẻ, bỗng nhiên hỏi, "Bao tuổi rồi?".

Người ngồi bên cạnh chưa kịp phản ứng, đợi đến khi anh quay hẳn đầu sang nhìn, cô ấy mới ngơ ngác, lí nhí trả lời "Hai mươi hai".

Hai mươi hai...

Trong lòng anh lặng lẽ hồi tưởng lại cái thời ấy, Thẩm Trì vô thức nhìn cốc rượu, dưới ánh đèn mờ, dung dịch màu ngọc bích phát ra một ánh sáng đẹp đẽ mà thần bí.

Anh và Án Thừa Ảnh chia tay ở Đài Bắc, sau đó lại gặp nhau ở biên giới Trung – Miến. Năm đó, hình như cô cũng chỉ mới khoảng hai mươi hai tuổi.

Tính ra cũng đã sáu bảy năm, nhưng có lúc nghĩ lại, dường như những việc này mới chỉ mới xảy ra mà thôi.

Thực ra, anh không quá quan tâm đến con người hay sự việc nào, nhưng tất cả mọi thứ liên quan đến Thừa Ảnh, dù có trôi qua bao lâu, anh vẫn luôn nhớ như in.

Năm đó, ở biên giới Trung – Miến yên bình, Án Thừa Ảnh hai mươi hai tuổi, lại một lần nữa xông vào thế giới của anh. Khi đó, cô xinh đẹp như ánh bình minh, tỏa sáng rực rỡ, chiếu vào thế giới tối tăm đã lâu của anh.

Sau lần chia tay ở Đài Bắc, anh từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.

Vậy mà hôm đó, cô cứ thản nhiên, mỉm cười trong trẻo xuất hiện, chào hỏi anh, "Thẩm Trí, đã lâu không gặp", ánh mắt cô vừa ngạc nhiên, vừa xen lẫn vui mừng, ánh mắt ánh lên rạng rỡ, còn sáng hơn cả đốm lửa đang nhảy nhót đằng xa.

Khi đó, anh vừa hoàn thành một cuộc giao dịch, từ Uyển Đinh đến Mang Thị, được mời tham dự lễ té nước và hội lửa trại đêm một năm tổ chức một lần.

(Chú thích: Uyển Đinh và Mang Thị là hai địa danh ở tỉnh Vân Nam – Trung Quốc.)

Khách mời cũng là những người trong tiệc rượu.

Mấy năm đó, thế lực của nhà họ Thẩm mở rộng nhanh chóng, anh vươn thế lực của mình ra biên giới Tây Nam, vì thế mà cũng có chút giao tình với dân địa phương.

Đối với anh, các hoạt động này không được hứng thú cho lắm, nhưng đằng nào cũng phải ở lại Mang City – Vân Nam một ngày hai đêm, mà hôm nay là đêm cuối cùng, lại thấy cô xuất hiện ở hội lửa trại.

Vân Nam những ngày tháng Tư, thời tiết oi bức.

Anh uống chút rượu, thực ra chưa say, nhưng đôi mắt long lanh, lấp lánh như ánh sao của cô đột nhiên khiến anh có chút ngẩn ngơ, rất nhiều ký ức về cô lại ùa về.

Thiếu nữ mười sáu mười bảy khi đó mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần ngố màu xanh lam, nghỉ học về nhà người thân phụ giúp, ngoan ngoãn làm sao!

Đối với anh, đó là hai thế giới khác biệt.

Theo trí nhớ của anh, khi đó cô sống với cô của cô ở Đài Bắc, anh đã từng đứng dưới căn nhà nhỏ đó đợi cô một lần.

Canh ba nửa đêm, cô trốn ra ngoài, mặc chiếc áo sợ mi giản dị cùng quần bò, vẫn có chút lo lắng bất an, thấp giọng hỏi, "Mặc thế này có được không?".

Anh nổ máy chiếc xe phân khối lớn, rồ ga nhè nhẹ rồi vứt cho cô chiếc mũ bảo hiểm.

Sau này, cô mới thừa nhận với anh, đó là lần đầu tiên trong đời cô ngồi xe máy lướt gió như vậy. Thực ra, cô không nói thì anh cũng nhận ra điều đó, vì từ khi lên xe đến khi xuống, ngồi đằng sau mà hai tay cô cứ bám chặt lấy eo anh, khi anh rú còi vít ga đều nghe thấy tiếng hét của cô vang dội bên tai.

Anh cảm thấy rất buồn cười. Khi cô xuống xe, mặt mũi cũng trắng bệch, anh nhếch khóe môi hỏi, "Sợ rồi à?"

"Còn lâu", cô thở hổn hển, một tay cầm mũ bảo hiểm, tay kia vén mấy sợi tóc ra sau tai, "Chỉ là chưa quen lắm".

Nhưng chỉ một cử chỉ đơn giản như thế cũng khiến lòng anh dâng lên một cảm giác rất lạ. Trên đường đi, gió thổi mạnh vào mái tóc dài của cô, có mấy lần tóc cô chạm vào má anh, mang theo mùi hương thoang thoảng, anh có cảm giác ngưa ngứa, rục rịch vào tận đáy con tim.

Nửa năm sau khi anh rời khỏi Đài Bắc, đêm trước hôm lên đường, anh thấy đèn trong phòng ngủ của cô sáng đến tận đêm khuya. Cô ngồi bên bàn ôn bài, sau đó, hình như là lấy quần áo đi tắm, lúc quay lại, cô cầm máy sấy, đứng dựa vào cửa sổ sấy tóc.

Tóc của cô rất dài, óng mượt như tơ, vừa đen vừa thẳng, khó mà sấy khô.

Mùa hè ở Đài Bắc, không khí thoang thoảng mùi hương hoa quế, gần giống mùi dầu gội đầu cô hay dùng, có chút gì phảng phất hương thơm mát và dịu nhẹ.

Vào đêm hôm đó và cả về sau nữa, anh không bao giờ làm lại hành động đó, anh đứng mấy tiếng đồng hồ dựa vào tường bên phố đối diện nhà của cô, vừa trầm tư hút thuốc, vừa đứng nhìn cho đến khi ánh đèn tắt ngấm mới thôi.

Vài năm sau, ở thành phố nơi biên thùy Tây Nam xa xôi, anh có thể gặp lại cô, khiến người vốn không tin vào số phận như anh cũng phải tin rằng, trên đời này vẫn có cái gọi là duyên phận.

Anh không kìm được nụ cười trong mắt, nhìn cô hỏi, "Vẫn khỏe chứ?". "Cũng tạm ổn", dưới ánh lửa bập bùng, cô mỉm cười tự nhiên, kể với anh rằng cô đến đây du lịch.

"Một mình ư?"

"Vâng. Một mình khoác ba lô đi du lịch." Anh không nói gì thêm nữa.

Ở hội lửa trại đằng xa vô cùng náo nhiệt, từng tràng cười và tiếng đùa vang dội, bỗng nhiên anh nghe cô nói, "... Đói quá!", giọng nói khe khẽ, dường như rất tủi thân, trông như một đứa trẻ đáng thương vậy.

Cuối cùng, khi tìm thấy một nhà hàng trong thành phố, anh mới biết, hóa ra cô chưa ăn tối.

"Một mình đi du lịch thì càng phải đảm bảo dinh dưỡng và giấc ngủ, đề phòng ốm giữa đường chẳng có ai chăm sóc", anh ngồi đối diện với cô, vừa hút thuốc vừa giảng giải cho cô nhưng kiến thức cơ bản.

Cô không quen ăn cay, đồ ăn Vân Nam lại rất cay, ngoài chua cay ra còn có thêm cảm giác tê tê, vì thế cô vừa ăn vừa ngừng lại uống liền mấy ngụm nước, sau đó mới trả lời anh, "Thực ra, đây coi như là du lịch tốt nghiệp. Em rất hào hứng với việc này, không dễ gì có được cơ hội tốt như thế, lần sau muốn đi cũng chẳng biết đợi đến khi nào".

"Năm nay em tốt nghiệp đại học rồi à?"

"Vâng. Có điều em học tiếp lên thạc sỹ nhưng chưa đến ngày nhập học."

"Em học ngành gì thế?", anh như bị dáng vẻ và biểu hiện trẻ con của cô chọc cười.

Sau làn khói thuốc trắng mờ mờ, cô nheo mắt trả lời, "Ngành y".

Anh sững người, rồi mới nghiêng người gạt tàn thuốc, điềm đạm đánh giá, "Chữa bệnh cứu người, một nghề cao quý!".

Cô gật đầu thừa nhận, "Đây cũng là lý tưởng của em".

"Không tồi", giọng anh bình thản, nhưng nghĩ đến những việc mình đang làm, thì rõ ràng là có chút gì đó khôi hài, mỉa mai.

Ăn cơm xong, anh mới biết, hôm đó cô nghỉ đêm tại một nhà dân. Anh cân nhắc đôi chút rồi nói luôn với cô, "Tối nay, em đi cùng anh". Cô giật mình, trợn tròn mắt nhìn anh.

Anh bật cười, "Em lại nghĩ linh tinh gì thế? Anh lo em thân con gái đi một mình không an toàn, đi nào, anh tìm giúp em một chỗ ngủ.

Anh thong thả bước đi, sau đó nghe thấy tiếng bước chân của cô chạy theo sau.

Thực ra ở nhà dân không hẳn là không an toàn, có điều, ở vùng đất này, khi cô xuất hiện bên cạnh anh thì đã có không biết bao nhiêu con mắt đổ dồn vào mất rồi.

Cuối cùng, anh thuê cho cô một phòng ở khách sạn, còn mình thuê một phòng ngay bên cạnh.

Trước khi về phòng, anh đưa thẻ từ vào phòng cho cô và dặn dò, "Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh".

Cô vẫn còn nhớ số điện thoại của anh, vẫy tay vui vẻ chúc anh ngủ ngon.

Sáng hôm sau, anh lấy điện thoại phòng khách sạn gọi cô dậy. Khi ngồi ăn sáng, anh hỏi cô, "Tiếp theo em định đi đâu?".

Thực ra, cô cũng chưa có kế hoạch gì cụ thể, chỉ định tiếp theo sẽ đi đến Thụy Lệ.

Nghe xong, anh thấy thật buồn cười. Mấy hôm trước, anh vừa đi từ đấy đến đây, nhưng nét mặt chẳng hề thay đổi, anh nói, "Cùng đi thôi", thực ra, chỉ là vì tối qua khi về phòng anh nhận được tin hình như có người đang rình thời cơ để hành động, nên anh không muốn dẫn cô vào chốn nguy hiểm.

Lần đi Tây Nam này anh dẫn theo đội xe của mình, mười mấy chiếc xe ngụy trang trên đường hùng dũng xếp thành hàng dài hình chữ "nhất", cô thấy mà mắt tròn mắt dẹt, "Thực ra anh làm nghề gì thế?".

"Bán xe", câu nói đùa này của anh khiến Trần Nam ngồi lái xe phía trước cũng phải quay đầu lại, mỉm cười rồi lại quay lên như không có chuyện gì.

"Em không tin", cô đột nhiên nghĩ ra điều gì, liền khều tay với anh, ý bảo anh lại gần một chút.

Trời trong xanh, ánh mặt trời ban ngày chói chang, nắng xuyên qua cửa kính xe tràn lên người cô, phủ một lớp ánh kim lên mái tóc đen láy.

Hình như tóc của cô so với hồi ở Đài Bắc đã ngắn đi đôi chút nhưng vẫn đen và thẳng, óng mượt như tơ. Khi cô nghiêng người, sau lưng như lấp lánh ánh sáng, khóe miệng khẽ nở nụ cười vui vẻ.

Y như năm đó.

Xe chạy nên rung lắc nhẹ, anh thấy đôi gò má căng đẹp của cô mà cảm giác như không chân thật, ngây ngất giây lát, rồi mới từ từ nhích về phía cô, cúi thấp người xuống để ngồi cao bằng cô.

Hơi thở nhè nhẹ bên tai cô xen lẫn vị thơm ngọt rất đặc biệt, "Hình như anh vẫn còn nợ em một lần đi hóng gió và một bữa ăn đồ ngọt", giọng cô rất nhỏ vì không muốn để người ngồi hàng ghế trước nghe thấy.

Anh ngây người hai giây, sau đó mỉm cười, đáp lại cô bằng giọng nói nhỏ nhẹ, "Anh nhớ".

Khi còn ở Đài Bắc, cô đã quen việc ngồi xe máy đi hóng gió rồi, vốn là một cô gái ngoan hiền, không hiểu sao cô lại rất thích trò ấy. Mỗi lần sau khi đi hóng gió đêm, anh lại đưa cô đến một cửa hàng đồ ăn ngọt nổi tiếng bên đường, ăn một chút gì đó rồi mới đưa cô về.

Thông thường, cũng không phải chỉ có anh và cô đi chơi, mà còn có cả nhóm anh em của anh, bọn họ cũng dẫn theo bạn gái, song, chỉ có cô khác với nhóm bạn gái đó. Chưa đầy một năm ở Đài Bắc, cô đã trở thành hoa khôi của trường, lại thêm thành tích học tập xuất sắc, thể thao văn nghệ đều ưu tú đúng là một nữ sinh toàn diện, đương nhiên không thể nào xếp cùng với những nữ sinh mặc váy da, nhuộm tóc hay bấm bảy tám lỗ tai kia được.

Nhưng cô lại hòa cùng với nhóm bạn đó như cá gặp nước, xưng anh em với mọi người, không hề tỏ ra cách biệt.

Có điều, lần cuối cùng cả nhóm tụ tập đi chơi thì anh lại lỡ hẹn.

Anh rời Đài Bắc rất đột ngột, ngay cả một lời chào tạm biệt cũng không có, cứ thế mà đi.

Thời gian trôi qua đã năm năm đằng đẵng, anh không ngờ rằng cô vẫn còn nhớ.

Anh cũng không ngờ rằng, sau lần đi du lịch ở Tây Nam, thấm thoắt cũng đã năm năm trôi qua, vậy mà anh vẫn còn nhớ như in những chuyện cũ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro