Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 1850, trong vùng quê hẻo lánh của đất nước Luculia, một màn đêm dần buông xuống, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ ánh trăng soi sáng con đường đất đỏ dẫn lên ngọn đồi hoang vu. Một thiếu niên bước từng bước chậm chạp trên con đường, bộ trang phục của anh ta - chiếc áo choàng đen và mũ tròn - phản ánh sự u ám của đêm tối. Thiếu niên kia là một thánh mục đang trên đường tới một ngôi nhà bỏ hoang nằm lặng lẽ trên đỉnh ngọn đồi. Hơi thở của anh ta bay ra trong không khí lạnh, tạo thành những cột khói trắng.

Ánh nến trong tay anh ta soi sáng từng góc tối của căn nhà cũ, gợi lên cảm giác tĩnh lặng và tàn tạ của không gian hoang dã này. Cứ như đang đi vào một câu chuyện huyền bí, thiếu niên quan sát mọi chi tiết xung quanh với ánh mắt tò mò nhưng đầy cảnh giác. Mỗi bước chân trên sàn nhà gỗ cũ phát ra những âm thanh lạnh lẽo, làm dấy lên cảm giác bất an trong không gian.

Với mục đích rõ ràng, thiếu niên này kiểm tra từng phòng, mở từng cánh cửa lâu đời một cách cẩn thận. Những âm thanh rì rào từ cửa mở cũ kỹ và những bước chân trên sàn nhà gỗ là những âm thanh duy nhất trong cơn đêm tăm tối. Trong ánh sáng yếu ớt của cây nến, thiếu niên dừng lại trước một cuốn sách cổ kỳ lạ trên một kệ sách cũ. Anh ta vuốt ve lớp bụi phủ trên bìa sách và mở ra, lộ ra một bức ảnh bên trong.

Đó là hình ảnh của một người con gái vô cùng đặc biệt và quyến rũ. Mái tóc đen dài và xoăn của cô gợi lên hình ảnh của một thiên thần với vẻ đẹp huyền bí và thuần khiết. Đôi mắt sâu thẳm màu tím lấp lánh phản chiếu sự sáng rực của một trái tim trong trắng và bí ẩn. Làn da trắng như tuyết của cô gái tạo nên sự tương phản đặc biệt với mái tóc đen và đôi mắt sắc nét. Nụ cười hồng hào nhẹ nhàng nở trên môi, mang đến một vẻ duyên dáng và mê hoặc không thể cưỡng lại.

Thiếu niên không khỏi cảm thấy sự kì diệu và bí ẩn của định mệnh trước vẻ đẹp hiếm có của người phụ nữ trên bức ảnh. Cô gái này là một hình ảnh sống động của sự ma mị và thu hút, nhưng cũng như một nàng tiên giữa những bóng tối của ngôi nhà hoang vu. Trước bức ảnh này, thiếu niên bắt đầu hình dung và cảm nhận rõ hơn về câu chuyện bí ẩn của ngôi nhà bỏ hoang, nơi sự thật và sự ma quái giao cắt, và nơi mà sự bí ẩn của người con gái trong bức ảnh là một phần không thể thiếu.

@@@

Trên sân khấu rộng lớn của nhà hát, ánh đèn lấp lánh chiếu sáng xuống, biến mọi thứ thành một cảnh tượng lung linh và huyền ảo. Trong không gian ấy, một cô gái xinh đẹp với nét duyên dáng đặc biệt, đang nhảy múa tại trung tâm sân khấu. Chiếc váy đỏ rực rỡ với viền ren đen tinh tế ôm sát cơ thể cô, tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ và đầy nghệ thuật.

Váy đỏ xoè ra khi cô gái xoay tròn vòng eo nhỏ xinh, mỗi động tác đều điệu đà và uyển chuyển. Đôi vai mảnh mai và đôi chân dài thon thả khoe ra sự quyến rũ một cách tinh tế và lộng lẫy, như những đường nét trong một bức tranh thăng hoa. Mái tóc dài bay phất phơ theo nhịp nhạc, thêm phần bí ẩn và cuốn hút cho màn trình diễn. Khi đó, cô gái trong chiếc váy đỏ viền ren đen tỏa sáng như một ngôi sao trên bầu trời. Với vẻ đẹp và tài năng của mình, Isabella thực sự không phụ cái tên của cô - là một ngôi sao sáng giữa bầu trời nghệ thuật của nhà hát lớn.

Nổi danh từ khi mới 15 tuổi, Isabella hiện là vũ công nổi tiếng nhất của nhà hát này. Với tài năng và sự nỗ lực không ngừng, cô đã từng bước xây dựng sự nghiệp và tạo dấu ấn trong làng nghệ thuật biểu diễn. Đó là những gì mà hai chàng thánh mục đã được nghe về cô gái xinh đẹp kia. Lặng lẽ quan sát màn trình diễn, dù họ chẳng hiểu gì về nhảy múa hay nghệ thuật, nhưng quả thật, màn trình diễn kia vô cùng thu hút và làm cho họ không khỏi cảm thấy thán phục.

Tuy nhiên, lý do hai chàng thánh mục trẻ đến đây không chỉ để ngắm nhìn màn trình diễn nghệ thuật của Isabella. Theo điều tra của họ, cách đây một tháng, một kẻ bội thánh đã thực hiện nghi thức triệu hồi cổ xưa, hy vọng kêu gọi Quỷ vương Ares trở lại thế gian. Điều kiện chính của nghi lễ này là giết chết Isabella. Sứ mạng của họ là ngăn chặn điều đó, giữ cho người con gái đầy tài năng này vẫn được chiếu sáng bởi ánh đèn sân khấu, không bị bóng tối của nghi lễ hắc ám che phủ.

Cuối cùng, màn trình diễn cũng kết thúc. Ngay khi Isabella đang cúi chào khán giả, đột nhiên đèn trong khán phòng đều tắt, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

"Ôi trời, đã kết thúc rồi sao, điệu múa ấy thật sự tuyệt vời mà."

Phía sau lưng Isabella bỗng xuất hiện một con rắn đen rất lớn, cái lưỡi đỏ của nó thè ra những tiếng ghê rợn.

"Dùng sắc đẹp để mê hoặc thế nhân, để rồi phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ, nên cô được chọn làm tế phẩm của ta.

Nói rồi, nó lao nhanh về phía cô gái váy đỏ.

Lúc này, một trong hai linh mục đã phản ứng kịp thời, tay vung lên, thiếu niên cùng trường thương bạc lấp lánh lao vút về phía nó. Mỗi cú đánh của trường thương ánh bạc đều mang theo sức mạnh phi thường, nhưng con rắn đen khổng lồ lại quá mạnh mẽ và hung dữ. Nó quằn quại, phun ra những luồng khí độc hại màu đen, cố gắng nuốt chửng thiếu niên trong bóng tối.

Tuy nhiên, thiếu niên không hề nao núng, anh ta di chuyển linh hoạt, né tránh những cú tấn công của con rắn đen và tung ra những đòn phản công chính xác. Khi hai đòn đánh va chạm nhau, một cơn bão sức mạnh bùng nổ. Thiếu niên bị hắt văng ra xa, ngã xuống sàn sân khấu, máu loang lổ trên áo choàng đen. Trong lúc đó, mũi thương sắc bén cũng kịp rạch qua lớp vảy dày của con rắn, tạo ra một vết thương sâu. Nhận ra nếu tiếp tục chiến đấu, nó sẽ thua thiệt, con rắn đen quyết định rút lui, nhưng trước khi biến mất, con rắn quay đầu lại, nhìn cậu thiếu niên với đôi mắt đỏ quạch, nó cất lời tuyên chiến.

"Đây là trò chơi giữa ta và cậu đó, Thánh Tử bé nhỏ à. Cho đến ngày ta trở lại thế gian, nếu cậu có thể bảo vệ vật tế an toàn, sức mạnh của ta sẽ giảm một nữa, đó là lời thề của ta."

Phía bên dưới, khán giả không kìm được sự hồi hộp, họ vừa chứng kiến một trận đấu căng thẳng và nghẹt thở. Tất cả như một phân cảnh trong một câu chuyện huyền bí, khi anh hùng nhỏ bé đương đầu với thử thách của định mệnh. Trận chiến này thật đến mức làm họ phải hoài nghi.

"Chuyện gì vừa xảy ra thế?"

"Đó có phải là một màn trình diễn mới không?"

"Thật là đáng sợ nhưng cũng thật tuyệt vời!"

Trong lúc khán giả đang bị cuốn hút vào cảm xúc rối ren, ánh đèn sân khấu rực sáng một lần nữa, chiếu sáng cả không gian biểu diễn. Isabella buông một cái nhìn về nơi cậu thiếu niên ngã xuống, lúc này, đã không còn ai ở đó nữa, bỗng trầm ngâm một chút. Không ai biết cô đang suy nghĩ gì, cho đến khi cô lại mỉm cười rạng rỡ và phát biểu.

"Mọi người có lẽ đang thắc mắc đây là màn trình diễn gì nhỉ? Đây chỉ là một tiết mục đặc biệt để giới thiệu cho chương trình tiếp theo sẽ diễn ra vào hai tuần nữa thôi. Tuy có hơi rùng rợn một chút, nhưng tôi hy vọng các bạn khán giả sẽ thích nó. Hẹn gặp lại mọi người vào chương trình tiếp theo."

Nói rồi, cô cúi người chào khán giả và lui vào góc sân khấu.

@@@

Tại phòng nghỉ ngơi của vũ công, quản lý Edgar đang đi qua đi lại với tâm trạng thấp thỏm, vừa nhìn thấy Isabella, anh ta liền bước lên lo lắng hỏi han.

"Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Màn trình diễn đặc biệt là sao?"

Ngược lại với vẻ lo lắng của quản lý, Isabella tỏ ra bình tĩnh một cách lạ thường, cô mỉm cười trả lời.

"Haha, thật ra em cũng không biết đâu."

Nhìn dáng vẻ vô tâm vô phế, thậm chí còn muốn đùa nghịch ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này của cô gái trước mặt, Edgar chỉ muốn cốc đầu cô một cái, nhưng dù sao đã chịu đựng tính cách kỳ lạ này của Isabella một thời gian dài, anh đã quá quen thuộc, dẹp đi ý định muốn đánh cô, anh kiên nhẫn hỏi lại:

"Thật sự em không biết gì hết sao?"

Không lập tức trả lời anh, cô gái thong dong đến sopha ngồi xuống, ăn miếng bánh, uống miếng trà, sau khi đã thỏa mãn, cô nàng mới chậm chạp cất lời, nhưng chẳng phải nói với anh.

"Cậu đến chậm quá đó, nhanh giải thích hết mọi chuyện cho quản lý của tôi đi, anh ấy đã sốt ruột lắm rồi kìa."

Nghe đến đây, Edgar nhanh chóng quay đầu lại, lúc này ngay phía cánh cửa, đã có hai bóng người mặc áo choàng đen. Một người có gương mặt đẹp trai với mái tóc đỏ chói, người còn lại thì chùm mũ che kín đầu nên anh không thể thấy mặt, nhưng nếu để ý kỹ, trên chiếc áo choàng vẫn vương màu máu, xem ra chính là thiếu niên đã lao lên sân khấu ban nãy.

Lúc này, Edgar nhanh chóng mời họ lại bàn uống trà, sau đó anh sốt ruột hỏi han tình hình.

"Xin chào hai vị, tôi là Edgar, quản lý của Isabella, hiện giờ tôi mong hai vị có thể giải thích rõ ràng chuyện ban nãy, điều này rất quan trọng với danh tiếng của Isabella và cả nhà hát."

Chàng trai tóc đỏ nhanh nhẹn trả lời. "Xin chào quản lý Edgar. Tôi tên là Marlowe, một Thánh mục của Thánh hội. Còn về chuyện ban nãy, mọi chuyện đều bắt nguồn từ Quỷ vương Ares, kẻ thống trị địa ngục."

Edgar giật mình, đôi mắt mở to ngạc nhiên: "Một quỷ vương vừa xuất hiện ở nhà hát này!"

"Đúng vậy, quản lý Edgar. Một kẻ phản Thánh, vì lòng căm thù Isabella, đã lập giao ước với Quỷ vương Ares, dùng mạng sống của cô ấy làm vật tế để đổi lấy sự trở lại thế gian. Hiện tại, tính mạng của cô ấy đang cực kỳ nguy hiểm."

Edgar lo lắng đến tột độ, không thể kiềm chế nổi cảm xúc: "Isabella! Nguy hiểm sao?!"

Marlowe gật đầu, ánh mắt rắn rỏi: " Isabella là mục tiêu của Quỷ vương Ares. Chúng tôi, các Thánh mục của Thánh hội, có nhiệm vụ bảo vệ cô ấy, ngăn chặn giao ước ma quỷ kia được hoàn thành."

Trái với phản ứng của người lo lắng khi nghe tin mình sắp chết , Isabella lại rất ung dung, dường như cuộc đối thoại kia chẳng liên quan gì đến mình dù bản thân là nhân vật chính của cuộc trò chuyện ấy. Đôi mắt tím xinh đẹp luôn tập trung đặt lên người duy nhất chưa từng cất lời, rồi cô cất giọng nhẹ nhàng nhưng ý tứ đầy trách móc.

"Mắt vàng à, ai cho phép cậu lao lên sân khấu vậy? Cậu đã làm hỏng màn trình diễn của tôi."

Những lời này vang lên chất chứa sự bất mãn. Cô gái nhìn chằm chằm vào người mà cô gọi là "mắt vàng", bộ dạng rõ ràng là cảm xúc phản ứng của cô đối với sự cố vừa xảy ra.

Cả Edgar và Marlowe đều nhận ra sự căng thẳng trong không khí.

"Chúng tôi đã nhận được tín hiệu bất thường và bắt buộc phải can thiệp kịp thời. Chúng tôi xin lỗi về sự cố này, nhưng hiện tại quan trọng là bảo vệ cô khỏi nguy hiểm."

Lời giải thích chân thành của Marlowe lại chẳng đến được tai Isabella, cô vẫn nhìn chằm chằm vào "mắt vàng", nhưng không có sự phản ứng hay lời giải thích nào từ phía người đó. Thế nhưng, cô gái vẫn kiên nhẫn, thể hiện rằng cô nhất định phải nhận được câu trả lời thỏa đáng từ "mắt vàng".

Edgar nhận thấy sự căng thẳng giữa Isabella và "mắt vàng", anh quyết định can thiệp để giải quyết tình huống. Anh ấy đưa Isabella sang một bên để nói riêng:

"Stella à, anh hiểu em đang bực tức về sự cố vừa xảy ra, nhưng bây giờ chúng ta cần tập trung vào sự an toàn của em. Hơn nữa, cậu thiếu niên ban nãy thật sự vừa mới cứu mạng em. Thay vì chất vấn thì em nên cảm ơn cậu ấy mới đúng."

Không phải mà Edgar có thể làm quản lý cho cô vũ công có tính tình quái đản này nhiều năm như vậy. Quả nhiên nghe anh nói xong, cô nàng đã thôi tức giận, lại dường như đang kiểm điểm mình có thật sự sai ở đâu không, trước khi cô nàng kịp tìm ra lời phản bác anh, Edgar nhanh chóng chốt hạ.

"Stella, nếu em còn muốn gây rắc rối, em sẽ không được ăn bánh ngọt trong vòng hai tuần tới."

Isabella nhìn Edgar với ánh mắt chăm chú, cân nhắc những gì anh ta vừa nói. Cô nhận ra tầm nghiêm trọng của việc này và đồng ý.

"Được rồi, quản lý. Em đồng ý bỏ qua và sẽ tập trung vào chuẩn bị cho buổi biểu diễn. Cảm ơn anh đã lo lắng và quan tâm cho em."

Edgar cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được sự đồng ý từ Isabella. Anh ta cảm thấy yên tâm hơn về việc tiếp tục chuẩn bị cho buổi biểu diễn và đối phó với tình huống đang diễn ra.Thế nhưng, anh đã quên một điều quan trọng, Isabella chưa từng hứa "họp tác" với các Thánh mục. Đối với cô, định nghĩa của "không gây rắc rối" và "không hợp tác" là hoàn toàn khác nhau. Thế nên, sau này, Edgar sẽ phải hối hận về sơ suất này của mình.

@@@

Ba ngày đã trôi qua kể từ đêm kinh hoàng, giờ đây chỉ còn lại những lời đồn đại và những câu chuyện rì rào như sương khói sớm mai. Buổi biểu diễn kỳ bí ấy tưởng chừng như chỉ là một cơn ác mộng, chìm vào quên lãng cùng màn đêm.

Trong những ngày qua, các Thánh mục đã bí mật hội ý với Edgar, thống nhất kế hoạch bảo vệ Isabella khỏi nguy hiểm tiềm ẩn. Sau buổi biểu diễn tiếp theo, Isabella sẽ được Thánh hội đưa đến nơi an toàn, xa lánh khỏi tầm ngắm của Quỷ vương Ares. Nơi ở mới của cô đã được chuẩn bị chu đáo, đảm bảo an ninh tuyệt đối.

Edgar, dù miễn cưỡng, đành chấp nhận sự sắp xếp này. Anh hiểu rằng sinh mạng Isabella đang gặp rủi ro lớn, và anh không có đủ sức mạnh để chống lại Quỷ vương hung ác. Nuốt nước mắt vào lòng, anh đành giao phó em gái mình cho Thánh hội, hy vọng họ có thể che chở cho cô an toàn.

Điều duy nhất xoa dịu trái tim lo lắng của Edgar trong lúc này chính là sự thay đổi tích cực trong thái độ của Isabella. Sau biến cố kinh hoàng, cô bé trở nên ngoan ngoãn, nghe lời anh hơn bao giờ hết. Đây là điều mà Edgar khao khát từ lâu nhưng chưa bao giờ có được.

Tuy tương lai phía trước còn nhiều mịt mù, nhưng Edgar hy vọng rằng Isabella sẽ được bình an, hạnh phúc. Niềm tin vào Thánh hội và tình yêu thương dành cho em gái là nguồn động lực giúp anh vượt qua những ngày tháng đầy lo âu và bất an này.

Đúng vậy, Isabella thật sự tích cực hợp tác với các Thánh mục, nhưng, đó chỉ là khi có Edgar. Vì thế nên đến ngày thứ tư, khi Edgar có công việc bận, cô liền rơi vào trạng thái "không hợp tác". Điều cô làm thực sự cũng chẳng quá đáng gì, cô gái nhỏ chỉ xin được đi gặp bạn mình, mà những người bạn ấy có hay không thì chỉ có Đức Thánh Thế mới biết được. Isabella nói rất cảm động, nào là sợ họ lo lắng khi không gặp được cô vào thời gian dài, nào là muốn nói lời chia tay với họ. Bịa thật đến mức chính cô cũng tin luôn mình có một người bạn thân đây. Mè nheo đến khi hai vị Thánh mục đồng ý rồi, họ mới biết nơi bạn cô ở là Phố đèn đỏ- nơi sinh sống của các kỹ nữ.

Trái tim Isabella trào dâng niềm biết ơn dành cho hai vị Thánh mục đã che chở cho cô ba ngày qua. Để báo đáp "ơn cứu mạng" của "mắt vàng", cô quyết định bày tỏ lòng thành bằng một cách đặc biệt. Isabella vung tay mạnh mẽ, tiếng chuông vang vọng khắp khu phố, triệu hồi những "người bạn" xinh đẹp nhất nơi đây.

Marlowe, lần đầu tiên đối mặt với tình huống này, bối rối tột độ. Anh vừa phải bảo vệ Thánh Tử khỏi những "người bạn" nồng nhiệt của Isabella, vừa phải gượng gạo nâng ly bia họ mời. Khổ sở thay, tửu lượng của Marlowe vốn yếu, khi cơn say men bắt đầu chế ngự, lúc anh gục xuống thì những bàn tay kia dần vươn đến Thánh Tử.

Isabella mỉm cười đắc thắng, âm mưu mà cô dày công sắp xếp suốt ba ngày qua đã đến lúc thành hiện thực. Đừng vội đánh giá Isabella qua vẻ ngoài dịu dàng, ẩn sau đó là một tâm hồn toan tính và thủ đoạn, sẵn sàng chờ đợi bao lâu tùy thích để đạt được mục đích.

Đêm đen bao trùm, nhưng hình ảnh kinh hoàng ấy vẫn ám ảnh Isabella. Thánh Tử ngồi im lặng, bất động trước những đụng chạm thô bạo, cơ thể dưới lớp áo choàng run rẩy dữ dội, lộ rõ nỗi sợ hãi tột cùng.

Azenno chìm trong cơn ác mộng kinh hoàng. Ký ức về người phụ nữ độc ác, những vết cắn tàn nhẫn trên cơ thể ấu thơ như hiện về sống động. Dù đã nhiều năm trôi qua, những vết thương đã lành da, nhưng nỗi ám ảnh quá khứ vẫn như bóng ma dai dẳng bám víu lấy Azenno. Cậu muốn gào thét, muốn đẩy lùi những bàn tay kia, nhưng cơ thể lại không nghe theo ý chí. Nỗi sợ hãi đã tước đi sức lực của Azenno, khiến cậu trở nên bất lực và tuyệt vọng.

Khi đã quá giới hạn chịu đựng, Thánh Tử ngã mạnh từ trên ghế xuống đất. Không thể gượng dậy nổi, cậu co người lại như bào thai trong bụng mẹ. Lúc này, Isabella hối hận tột cùng. Cô không ngờ trò đùa của mình đã đi quá giới hạn đến vậy. Isabella lập tức đẩy những người kỹ nữ kia ra và xem xét tình hình của Thánh Tử.

Đập vào mắt cô là gương mặt sợ hãi đong đầy nước mắt của Azenno. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn rõ gương mặt cậu bé một cách trọn vẹn. Là đứa trẻ được Đức Thánh Đế yêu quý nhất, cớ sao gương mặt cậu lại vương nét buồn đau như vậy? Nó giống hệt gương mặt trong ký ức của Isabella, gương mặt của người mẹ kỹ nữ phải bán thân nuôi con mình. Gương mặt mà cả đời Isabella không bao giờ quên được.

Như trở lại thuở xưa, cô vươn đôi tay ôm lấy Azenno, rồi khẽ khàng hát ru bài dân ca xưa cũ. Âm thanh du dương vang vọng trong đêm, chẳng biết cô đang hát ru cho ai, cho cậu bé hay là cho người mẹ khốn khổ năm xưa. Isabella hát rất nhẹ nhàng, tay cô dịu dàng xoa dịu cơ thể đang run rẩy kia, mang đến hơi ấm và sự an ủi cho Azenno. Lúc này, người trong lòng dường như đã bình tĩnh lại, cậu bé cũng ôm chặt lấy cô. Isabella biết cậu đang khóc, nhưng không còn tuyệt vọng như lúc đầu.

Tiếng hát du dương của Isabella vẫn vang vọng trong đêm khuya, hòa quyện với tiếng nức nở của Azenno. Nỗi ám ảnh quá khứ dần tan biến, thay vào đó là hơi ấm và sự quan tâm của Isabella. Giọt nước mắt lăn dài trên má cậu bé, thấm ướt bờ vai của người con gái. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, Azenno cảm nhận được sự an ủi và che chở, cảm giác như được trở về vòng tay yêu thương của mẹ ngày nào.

Isabella ôm Azenno vào lòng, khẽ vỗ về mái tóc mềm mại của cậu. Nỗi hối hận dâng trào trong lòng cô. Trò đùa tai quái đã khiến Thánh Tử phải gánh chịu nỗi đau tinh thần tột cùng, khơi gợi những ký ức kinh hoàng mà cậu luôn cố gắng chôn giấu.

"Xin lỗi cậu, Thánh mục." Isabella nghẹn ngào. "Tôi không cố ý làm tổn thương cậu."

Azenno nức nở, không thể thốt lên lời. Isabella hiểu rằng những lời xin lỗi suông sẽ không thể xoa dịu vết thương lòng của cậu. Cô cần phải làm gì đó để bù đắp cho sai lầm của mình.

"Cậu đã đỡ hơn chưa?" Isabella nhìn thấy cậu bé vẫn còn sợ hãi, cô đề nghị. "Có lẽ chúng ta nên ra khỏi đây."

Azenno gật đầu, vẫn ôm chặt lấy Isabella. Cô dìu cậu bé đứng dậy, từng bước rời khỏi căn phòng u ám. Bầu không khí bên ngoài mát mẻ hơn, nhưng Azenno vẫn cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Isabella giúp cậu trùm lại mũ, cô còn không quên dịu dàng xoa bàn tay run rẩy của Azenno.

"Đừng lo lắng," Isabella thì thầm. "Có tôi ở đây."

Lời nói của Isabella như tia nắng ấm áp len lỏi vào tâm hồn Azenno, mang đến cho cậu bé niềm hy vọng và ánh sáng. Cậu bé ngước nhìn Isabella, ánh mắt đong đầy lòng biết ơn.

"Cảm ơn."

Đó là lời đầu tiên Thánh Tử đã nói với Isabella.

Isabella mỉm cười, cô nắm lấy bàn tay Azenno tiếp tục bước đi.

Họ đi dạo trên bờ sông, tiếng sóng vỗ rì rào như lời hát ru du dương. Isabella kể cho Azenno nghe về quê hương của mình, về những cánh đồng hoa rực rỡ và những ngôi làng bình yên. Giọng nói của cô dịu dàng và êm ái, xoa dịu tâm hồn Azenno và giúp cậu bé dần bình tĩnh lại. Có lẽ chính bản thân Thánh Tử cũng chẳng nhận ra, rằng cậu không hề chán ghét hay sợ hãi khi bàn tay cô gái kia chạm vào cậu. Cậu cứ đi mãi, đi mãi, chỉ biết đi theo sự chỉ dẫn của cô. Đâu đó trong tâm hồn mình, cậu ước gì thời khắc này là mãi mãi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro