Chương 104: Hãm hại (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nói đứa bé trong bụng sẽ thường xuyên quẫy đạp, trái tim Lăng Nhược mềm nhũn, liền bớt cảnh giác với Lý thị hơn, bất giác hỏi: "Nó sẽ động đậy sao?" .

"Đương nhiên rồi." Lý thị cười nói: "Muội muội chưa từng mang thai nên không biết, bắt đầu từ khi bốn tháng, đứa bé liền thường xuyên động đậy. Có khi ngủ rồi còn bị nó quẫy đạp phá phách, vô cùng nghịch ngợm."

Lăng Nhược hớn hở nói: "Người ta đều nói bé trai thì hiếu động còn bé gái thì yên tĩnh. Đứa bé này khi còn ở trong bụng đã nghịch ngợm như vậy, vậy chắc chắn là bé trai rồi."

"Chỉ hy vọng như thế, nếu có thể có cả trai cả gái thì cũng coi như viên mãn rồi." Lý thị tiếp tục nói chuyện với Lăng Nhược một lúc lâu, cho tới uống xong một chén trà mới đứng dậy cáo từ.

Thấy nàng muốn đi, Lăng Nhược thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Từ sau chuyện ở Thanh Âm các nàng luôn sợ chung đụng với Lý thị và Diệp thị bởi chưa chắc lần nào gặp chuyện, nàng cũng có thể may mắn được quý nhân tương trợ.

"Thiếp thân tiễn người ra ngoài." Lăng Nhược nâng Lý thị dậy, ai ngờ còn chưa kịp bước ra khỏi cổng viện, mặt Lý thị đã biến sắc. Nàng ta nâng bụng, khom lưng xuống, trong miệng phát ra những tiếng rên thống khổ.

Lăng Nhược thấy có gì đó không ổn, vội hỏi: "Phúc tấn, người làm sao vậy?"

"Ta không biết. Đột nhiên ta cảm thấy đau bụng quá. Tình Dung... Tình Dung..." Lý thị nhíu chặt lông mày, dường như vô cùng đau đớn, cho dù đã được Lăng Nhược đỡ vẫn không khống chế được mà xụi dần xuống đất.

"Nô tỳ ở đây." Tình Dung nghe thấy tiếng gọi của Lý thị liền vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng ta. Tình Dung chạm ngón tay vào cổ tay Lý thị, bật thốt: "Vì sao mạch tượng chủ tử lại có hiện tượng sẩy thai?"

"Sẩy thai?" Lý thị bỗng nhiên ngẩng đầu, cả khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ, nắm chặt lấy tay Tình Dung: "Tại sao? Tại sao lại có hiện tượng sẩy thai? Tại sao?"

Tình Dung cũng hoảng hồn: "Nô tỳ cũng không biết. Lúc chủ tử đến đây vẫn còn êm đẹp, mà sau khi đến cũng chỉ ngồi uống chén trà mà thôi..." Nói đến đây, nàng ta dường như nhớ tới điều gì đó, tức giận chỉ Lăng Nhược: "Nô tỳ biết , nhất định là cô hạ thuốc vào trong trà."

"Ta không có." Lăng Nhược vội vàng lắc đầu, muốn phủi sạch mọi quan hệ, nhưng trái tim không khống chế được mà đập thình thịch: Chuyện nàng lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra.

"Nếu không có thì tại sao chủ tử đang yên lành lại đau bụng không ngừng. Trước khi xuất hiện triệu chứng sẩy thai cũng chỉ uống chén trà ngươi pha. Nữu Hỗ Lộc thị, ngươi cũng dám mưu hại hoàng tự, thật là tâm địa độc ác." Giọng Tình Dung sắc nhọn như dao.

Mặc Ngọc nghe vậy vội vàng thay nhà mình chủ tử giải thích: "Ttrà là nô tỳ tự tay pha, ngoại trừ lá hoa nhài thì cũng không có gì cả. Mấy người chớ làm chủ tử chịu oan."

"Ngươi là nô tài của cô ta thì đương nhiên sẽ bênh rồi." Tình Dung lạnh lùng liếc mắt, đứng dậy kiểm tra chén trà Lý thị vừa uống. Nàng lè lưỡi ra liếm một chút rồi ngẩng đầu phẫn nộ quát: "Còn dám nói không hạ thuốc. Trong trà rõ ràng có hoa hồng."

Lý thị cố gắng nhịn đau đớn, ngẩng đầu, thất vọng nhìn Lăng Nhược nói: "Muội muội, tại sao muội lại làm vậy? Ta tự hỏi liệu ta đã từng đắc tội muội chưa? Nếu chưa thì tại sao muội lại không tha cho cả đứa bé của ta nữa?"

"Ta không có." Ngoại trừ câu này, Lăng Nhược không biết mình còn có thể nói gì. Nàng không biết tại sao trong trà lại có hoa hồng, nhưng nàng tin Mặc Ngọc sẽ không làm ra chuyện đó, huống chi toàn bộ Tịnh Tư cư vốn không có hoa hồng.

Trong mắt Lý thị đong đầy nỗi đau đớn, thất vọng: "Vương gia thương ngươi như vậy, nâng niu ngươi như châu ngọc, trân bảo. Vậy mà ngươi lại tàn độc, dám mưu hại con của người. "

Lăng Nhược còn chưa kịp phản ứng lại, Lý thị đột nhiên đã quát to một tiếng, ánh mắt nhìn phần bụng nhô lên chứa nỗi sợ hãi: "Có gì đó đang chảy ra, có phải là máu không, Tình Dung? Có phải máu không?"

Tình Dung nghe vậy liền vội vàng kiểm tra váy Lý thị, phát hiện trên váy ướt sũng, nhưng không phải là máu mà lại là chất dịch trong suốt. Nó chỉ làm sắc mặt Tình Dung càng xấu đi: "Không phải máu, mà là nước ối."

Một khi xuất hiện nước ối thì chứng tỏ màng thai đã mở, đứa bé không thể tiếp tục ở trong bụng mẹ nữa. Nhưng cái thai của Lý thị mới được hơn bảy tháng, nếu sinh ra thì cơ hội sống sót cũng không nhiều, nhưng càng kéo dài thì lại càng nguy hiểm.

Tình huống nguy cấp không cho phép Tình Dung nghĩ nhiều. Nàng vừa bảo Tiểu Đường tử đi thông báo cho đích phúc tấn vừa gọi mấy hạ nhân đứng gần đó: "Mấy người các ngươi cùng ta nâng phúc tấn về Linh Lung các." Nói đến đây, nàng hung hãn, trừng mắt nhìn Lăng Nhược: "Nhất định ta sẽ hồi báo việc này cho vương gia và đích phúc tấn, để cho ngươi gặp phải báo ứng."

"Chờ một chút." Thấy bọn họ định nâng Lý thị để đi, Lăng Nhược vội vàng đuổi theo. Ai ngờ bước chân vội vã làm cho đế giày vướng vào làn váy dài khiến nàng lập tức ngã về phía trước. Trong cơn hoảng loạn, nàng vô ý chạm vào bụng Lý thị.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Lý thị kinh hoảng, vẻ đau đớn trên mặt cũng biến mất, dùng sức đẩy tay Lăng Nhược ra.

Tuy chỉ chạm vào trong giây lát nhưng Lăng Nhược vẫn thấy có gì không đúng: Bụng Lý thị mềm như bông. Tuy rằng nàng chưa từng có thai nhưng cũng biết bụng của người có thai sẽ cứng rắn căng đầy, không thể nào mềm mại như vậy, trừ phi...

Ánh mắt Lăng Nhược sáng ngời, nhìn thẳng vào khuôn mặt bối rối, hoảng sợ của Lý thị, cười lạnh nói: "Phúc tấn thật đúng là giỏi tính toán!"

Lý thị nghe vậy đồng tử hơi rụt lại, vẫy tay ý bảo người không liên quan lui ra. Đợi sau khi chỉ còn mấy người bọn họ mới hờ hững nói: "Không ngờ sẽ bị ngươi phát hiện, thật là làm ta thấy bất ngờ."

"Không phải ngoài ý muốn, là ý trời." Lăng Nhược chán ghét nhìn nàng ta nói: "Ta nằm mơ cũng không ngờ phúc tấn người mà lại dám giả mang thai, lại còn muốn..." Muốn cái gì, Lăng Nhược đột nhiên ngừng nói, bởi nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng đáng sợ. Lý thị giả vờ mang thai, lại mượn tay nàng để giả vờ sinh non trong lúc "cái thai" mới chỉ được bảy tháng, mà lại đúng lúc Diệp Tú chuẩn bị sinh. Thời điểm này không khỏi có chút kỳ quái, chẳng lẽ...

Nàng trở nên nâng mắt, lạnh lùng nhìn Lý thị, gằn từng chữ: "Cô muốn đoạt lấy con của Diệp thị?"

"Có thể như vậy đoán được dụng ý của ta cũng xem như là thông minh." Nàng cười, sự lạnh lẽo trong mắt lại càng thêm sâu: "Nhưng càng thông minh ta lại càng chán ghét!" Hộ giáp bén nhọn bằng kim loại xẹt qua khuôn mặt mềm mại của Lăng Nhược: "Huống chi ngươi còn có một khuôn mặt mĩ miều như vậy, tuy xuất thân không cao lại có thể mê hoặc vương gia, thậm chí còn mang ngươi xuất phủ. Ngươi nói xem, làm sao để ta dung tha cho ngươi đây?"

Ánh nắng mặt trời từ trên cao chiếu xuống nhưng không khiến Lăng Nhược cảm thấy ám áp mà chỉ thêm lạnh thấu xương. Nữ nhân trước mắt này quá mức đáng sợ! Có thể suy ra, cô ta mượn tay mình để sinh non chỉ là một bước trong kế hoạch. Cô ta đã sớm tính kế từ khi Diệp Tú mang thai để thận trọng từng bước, đi tới ngày hôm nay.

Từ lúc bắt đầu, cô ta đã không muốn buông tha cho mình, chỉ là không tìm được cơ hội nên mới nhẫn nại đến nay.

Nàng lui về sau, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mặt Lý thị: "May là trời cao có mắt, để cho ta được biết gian kế của cô."

"Ngươi muốn đi nói cho vương gia?" Lý thị cười cười, vỗ vỗ thân váy, không có chút nào lo lắng: "Việc này bị vạch trần ta đương nhiên sẽ bị trách phạt, nhưng Từ thái y thì sao? Hắn thân là thái y, bắt mạch cho ta mấy tháng mà lại không phát hiện ra ta không có thai, ngươi cảm thấy hắn ta có thể thoát tội được sao?" .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei