Chương 37 Dận Tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Theo thời gian, không khí u ám do cái chết của Hoằng Huy nhạt dần, phủ Tứ Bối Lặc lại khôi phục sự yên tĩnh ngày xưa, chí ít là ngoài mặt...

Vào một ngày cuối tháng sáu, Dận Chân sau khi biết được Diệp thị đã mang thai thì vui mừng quá đỗi, trong tất cả các hoàng tử chỉ có hắn con nối dòng đơn bạc, tuy nói là còn trẻ, nhưng cũng không dễ nghe. Trước mắt nghe tin có người mang thai tất nhiên là vui vẻ không dứt, tuy không tấn vị phần, nhưng cũng thưởng cho Diệp thị vài thứ tốt, còn dặn dò phòng bếp làm những thức ăn phù hợp cho thai phụ. Nhất thời, Diệp thị trong phủ địa vị cực cao.

Dường như ông trời thương xót Dận Chân, việc vui liên tiếp đến, ngay sau khi tin Diệp thị mang thai truyền ra không bao lâu, đã có tin Lý thị cũng mang thai, thái y chẩn đoán đã hơn một tháng.

Na Lạp thị đã không thể sinh dục, mà con trai duy nhất lại sớm mất. Điều này có nghĩa chỉ cần Na Lạp thị còn đứng vững địa vị của mình, Dận Chân sẽ không có đích tử, ngôi vị Thế Tử tất nhiên cũng thuộc về một trong số các thứ tử. Mà xưa nay thường lập trưởng không lập ấu, mà nay Diệp thị cùng Lý thị trước sau có thai, ai có thể sinh một đứa bé trai trước sẽ có thể trở thành ngạch nương của Thế Tử, địa vị cũng có thể ngang bằng với đích phúc tấn. Nhất thời trong phủ, mọi đôi mắt đều tập trung lên hai vị phúc tấn này, có người ôm tâm lý xem náo nhiệt, cũng có người căm thù đến tận xương tủy, tóm lại đều mang lòng riêng.

Về phía Lăng Nhược, Dận Chân cho dù vẫn không sủng hạnh nàng, nhưng thường cho nàng đến thư phòng hầu hạ. Dận Chân phụng chỉ quản lý bộ Hình, trong quãng thời gian rời kinh này tích tụ rất nhiều công văn, phần lớn là danh sách phán quyết các phạm nhân ở các nơi đưa đến và những vụ án lớn và những vụ tham ô.

Dận Chân sau khi phê duyệt đều phải dâng lên cho Khang Hi xem qua, nên hắn thường xuyên giam mình trong thư phòng cả ngày. Ngoại trừ lúc Cẩu nhi đưa thức ăn thức uống thì chỉ có Lăng Nhược ở bên mài mực quạt, hai người tuy nói rất ít, nhưng dường như có loại ăn ý ngầm.

Ngày hôm đó Dận Chân đang phê sổ con, Cẩu nhi rón ra rón rén tiến vào nhỏ giọng nói:"Chủ tử, Thập Tam gia đến ."

"Hả?" Dận Chân ngẩng đầu kinh ngạc, vào lúc này lão thập tam thường đang ở bộ Binh bộ làm việc mới đúng chứ, sao lại đến đây, lập tức đặt bút nói:"Mời thập tam gia tiến vào."

Cẩu nhi còn chưa kịp ra ngoài đã nghe thấy thanh âm sang sảng: "Không cần mời, tự đệ vào." Vừa dứt lời Lăng Nhược liền thấy một nam tử trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng ngờ đẩy cửa vào, mỉm cười gọi Tứ ca, đang định nói tiếp thì ánh mắt đảo qua Lăng Nhược, không khỏi hơi ngây ngẩn. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có nữ nhân được vào thư phòng tứ ca, lập tức hỏi: "Vị này là?"

Lăng Nhược vội vàng cúi đầu hành lễ: "Thiếp thân Nữu Hỗ Lộc thị gặp qua thập tam gia, thập tam gia Cát Tường."

Dận Tường nghiêng người đáp lại, âm thầm nghĩ ngợi, Nữu Hỗ Lộc thị... Hắn nhớ rõ trắc phúc tấn của tứ ca một người họ Lý một họ Niên, không ai có họ Nữu Hỗ Lộc, chẳng lẽ là thứ phúc tấn?

"Nàng ấy là một cách cách trong phủ của ta." Dận Chân thuận miệng giải thích một câu sau lại nói:"Đi mang ly trà đến cho thập tam gia, nhớ dùng trà Long Tĩnh trong cung ban xuống, đệ ấy thích uống cái này."

"Vẫn là tứ ca nhớ đệ thích gì." Dận Tường mắt sáng lên chà tay nói: "Năm nay trà Long Tĩnh ít đến mức đáng thương, trong cung tổng cộng chỉ có mấy cân, thưởng xuống dưới bị thiếu, nên căn bản trong phủ đệ không tới phiên, may mà đến phủ tứ ca có thể được uống ké."

Dận Chân bật cười nói: "Muốn trà cứ việc nói thẳng, còn nói vòng vèo, trà Long Tĩnh ta không uống nhiều, đệ muốn thì cầm đi là được."

Dận Tường vui mừng quá đỗi, chắp tay nói:"Vậy thì đa tạ tứ ca ."

Trong các huynh đệ, tình cảm của hắn và Dận Chân là tốt nhất, đương nhiên sẽ không khách sáo.

Khi nói chuyện, Lăng Nhược đã rót trà ngon tiến vào, trong chén trà sứ trắng nõn như ngọc nổi lên vài chiếc lá trà màu xanh thẫm, toát lên mùi thơm khiến người khác không thể chối từ.

"Hôm nay sao đệ lại đến, đã xong việc của bộ Binh rồi sao?" . Từ sau lần bình định Chuẩn Cát Nhĩ*, triều đình đã nhiều năm không xuất binh, nhưng phòng tuyến ở biên cương phòng chưa từng lơi lỏng, tháng 7 hàng năm đều bắt đầu trù tính quân bị, khí giới, lương thảo,... . Những thứ ấy đều thống kê ra rồi báo cho Hộ bộ.

*Chuẩn Cát Nhĩ Hãn quốc (: 準噶爾汗國) hay Hãn quốc Zunghar, là một đế quốc du mục trên thảo nguyên châu Á.

"Vừa nhắc đến chuyện này đệ đã tức giận." Dận Tường cũng không quan tâm Lăng Nhược còn ở đây, nổi giận đùng đùng nói:"Mấy ngày trước bộ Binh bộ thống kê sang năm tổng cộng cần 1500 vạn lượng, so với năm trước nhiều hơn 300 vạn lượng. Mấy kẻ cầm binh kia thật là tham lam, đệ gọi bọn họ lại thương nghị, nếu có thể giảm số lượng ở địa phương nào thì giảm. Cuối cùng tổng kết lại là 1300 vạn lượng, con số này cũng không tồi. Ai ngờ lúc đệ mang đến bộ Hộ, bọn họ nói không thể lập tức xuất ra nhiều bạc như vậy, nhiều nhất chỉ có 700 vạn lượng. Tứ ca, tiền thuế một năm của triều đình dù ít cũng phải mấy nghìn vạn lượng, sao lại không xuất ra được 1000 vạn lượng chứ."

"Sau đó thì sao?" Dận Chân ngón tay gõ nhẹ mặt bàn hỏi, chân mày hơi nhíu lại.

Dận Tường đặt mạnh cốc trà lên trên mặt bàn: "Còn có thể làm sao, người quản lý việc bộ Hộ là Thái Tử gia, bọn họ muốn để đệ đi tìm Thái Tử mà. Mà đi tìm trong cung lại không gặp được Thái Tử, cũng không biết là huynh ấy có việc thật hay là muốn tránh đi. Đệ chỉ biết đi tìm tứ ca thương nghị ." Hắn sờ sờ bím tóc lại nói: "Tuy rằng đệ cũng không thích mấy tên cáo già ở bộ Binh, có thể không có quan hệ gì với những tướng sĩ phía dưới kia, đám người bọn họ đều là lấy mệnh đổi bạc."

"Việc này không gấp được, vẫn phải từ từ. Vậy đi, ngày mai ta theo đệ vào cung gặp mặt Thái Tử. Thái tử là người hiểu lý lẽ, chắc sẽ không làm khó hai ta." Dận Chân từ từ nói.

"Cũng chỉ có thể như vậy ." Dận Tường bất đắc dĩ gật đầu, lại nói tiếp mấy chuyện trong triều rồi mới rời đi. Đợi sau khi hắn đi, Dận Chân nhấc mắt nhìn Lăng Nhược, không đợi hắn cất tiếng, Lăng Nhược đã giơ ngón tay đặt lên môi nói: "Thiếp thân biết, tuyệt sẽ không nói ra chuyện hôm nay người bàn với Thập Tam gia. Huống chi..." Con ngươi đảo một vòng, vô tội nói:"Thiếp thân nghe chẳng hiểu gì cả."

Dận Chân cười một tiếng, sự sắc bén dưới đáy mắt dần dần biến mất. Hôm nay cùng Dận Tường bàn việc cố ý không bảo nàng ra ngoài, cũng có ý muốn thăm dò, hiện xem ra, nàng ngược lại cũng hiểu chuyện.

"Hiểu rồi thì tốt, mài mực đi." Dận Chân cúi đầu tiếp tục phê duyệt công văn, còn Lăng Nhược chuyên tâm mài, thỉnh thoảng thêm nước vào trong nghiên mực, giúp mực đậm sệt. Nàng khẽ quạt chiếc quạt tròn trên tay làm mấy sợi tóc bay bay. Thỉnh thoảng Dận Chân sẽ ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, trong tầm mắt hắn, là một vẻ đẹp tĩnh lặng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei