Chương 35 + 36: Tin đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So sánh với Na Lạp thị, Lý Nguyệt Như may mắn hơn nhiều, Linh Tịch được thái y tỉ mỉ cứu chữa đã nhặt về một cái mạng. Hai đứa bé cùng rơi xuống nước, nhưng lại may mắn sống sót. Đúng  là trời cao chiếu cố, cũng để Dận Chân thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu ngay cả Linh Tịch cũng bất hạnh qua đời, hắn thật không biết nên làm thế nào cho phải.

Sau khi Linh Tịch tỉnh, Dận Chân từng hỏi tình hình khi hai đứa rơi xuống nước. Linh Tịch trả lời  có chút chần chờ. Nó nói chỉ nhớ mình và Hoằng Huy chạy mải miết để thả diều, khi chạy đến bên hồ Kiêm Gia thì thấy có chút choáng đầu, liền muốn ngồi bên hồ nghỉ ngơi một chút rồi lại chơi tiếp. Ai ngờ nó vừa ngồi một lúc đã thấy Hoằng Huy trượt chân xuống nước, chính mình sốt ruột phía dưới cũng vô ý té rớt. Những chuyện phát sinh sau đó nó không rõ lắm, đến khi tỉnh lại đã là trên giường.

Khi biết được Hoằng Huy đã mất, Linh Tịch ngây ngốc , sau đó bắt đầu khóc lớn không thôi, khóc nháo nói muốn đi tìm Hoằng Huy. Bình thường tuy cả hai hay cãi nhau, nhưng cảm tình rất tốt. Lý thị sợ con bé khóc làm tổn thương sức khỏe, dỗ rất lâu mới miễn cưỡng dừng lại một chút, nhưng chung quy vẫn khóc lớn không ngừng.

Không lâu sau đó, trong phủ bắt đầu xuất hiện một lời đồn đáng sợ, nói Thế Tử căn bản không hề trượt chân rơi xuống nước mà là bị người hại chết. Người hại chết chính là Lăng Nhược, là nàng dùng diều dẫn dụ Hoằng Huy và Linh Tịch đến bên hồ Kiêm Gia, sau đó đẩy cả hai xuống nước, ý đồ hại chết cả hai. 

Khi Lăng Nhược biết được lời đồn này từ trong miệng Ôn Như Ngôn thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.  Người tạo ra lời đồn này thật nham hiểm, rõ ràng muốn đẩy nàng vào tử địa. Tuy rằng lời đồn đãi này căn bản không có căn cứ, nhưng người chết vì lời đồn thì vô số, ngay đến những bậc thánh nhân cũng nói: "Lời đồn đãi mạnh như hổ." Nếu cứ để tiếp tục như vậy, tình thế đối với Lăng Nhược vạn phần bất lợi. Nhỡ đâu Dận Chân bắt đầu nghi ngờ, vậy thì thật hết đường chối cãi .

Nàng mệnh cho Thủy Tú đi xem lời đồn đãi này từ đâu mà đến, đáng tiếc không ai biết, chỉ biết gần như là trong một đêm truyền khắp cả Bối Lặc phủ.

Ngày hôm đó, Lăng Nhược đang cùng Ôn Như Ngôn thêu bức Tám vị  tiên chúc thọ, bởi tháng 1 chính là sinh thần của Đức phi nương nương, các nàng tuy không thể tiến cung, nhưng vẫn nên dâng lễ vật.

Lúc đó đã là mùa hạ, trời cực kỳ nóng bức. Nhưng trong phủ đã chuẩn bị các khối băng, nhưng số lượng có hạn, chỉ cung cấp cho vài vị phúc tấn, các cách cách như Lăng Nhược  không có tư cách hưởng dụng, chỉ có thể dựa vào chiếc quạt thôi.

Thủy Tú không điều tra được gì, Lăng Nhược cũng không quá bất ngờ, đưa tay châm kim qua lớp  gấm trắng, ánh mắt trời chiếu thắng vào mũi tạo tia sáng bạc, nàng đầu cũng không ngẩng nói: "Tỷ tỷ, người đoán xem lời đồn đãi là ai cho truyền đi?"

Ôn Như Ngôn mỉm cười, chiếc kim trên tay nàng như có sức sống, tạo ra bức thêu sống động nổi bật trên nền gấm trắng:"Trong lòng muội đã sớm có đáp án, cần gì hỏi lại ta."

"Đáng tiếc không có chứng cứ."

Ôn Như Ngôn cũng ngừng động tác đưa kim, nâng mắt nói:"Cô ta có chủ ý nhằm vào muội, đương nhiên sẽ không lưu lại chứng cứ. Huống chi cô ta còn là trắc phúc tấn, cũng không phải là người mà muội động vào được. Thay vì cứ lo nghĩ chuyện này, còn không bằng nghĩ xem làm giảm ảnh hưởng từ lời đồn xuống mức thấp nhất, nhất là bên Bối Lặc gia." 

Vừa nhắc đến đây, Lăng Nhược lập tức tâm phiền ý loạn, Dận Chân từ khi trở về, nàng chỉ thấy người trong tang lễ Hoằng Huy, ngay đến nửa câu cũng chưa từng nói, cũng không biết Dận Chân bây giờ đang nghĩ gì, nghĩ đến đây mày liễu không khỏi chau lên.

Đang nói chuyện, Tiểu Thường Tử tiến vào, thần sắc lược có chút quái dị nói:"Cô nương, đích phúc tấn phái người đến truyền lời, nói là bảo người qua đó một chuyến."

Từ sau chuyện Hoằng Huy, đích phúc tấn bệnh nặng một trận, tránh không gặp tất cả mọi người. Lăng Nhược từng đi thỉnh an vài lần, đều bị từ chối, nhưng nay lại chủ động triệu kiến, không biết là vì chuyện gì?

Mang theo vài phần thấp thỏm, Lăng Nhược nhìn Na Lạp thị. Nàng dựa vào ghế gỗ tử đàn, mặc áo choàng xanh nhạt, toàn thân ảm đạm, ngân trâm cũng cực kỳ đơn giản,  chỉ có một màu trắng trong, có lẽ là để tang con. Thân người vẫn cực gầy, may mà tinh thần thì khá tốt. Điều khiến Lăng Nhược kinh ngạc là, Niên thị, Lý thị, Diệp thị, Qua Nhĩ Giai thị, Tống thị,  vài vị trắc phúc tấn, thứ phúc tấn đều ở đây, khi nhìn thấy Lăng Nhược tiến vào, ánh mắt đều tập trung trên người nàng.

"Thiếp thân khấu kiến đích phúc tấn, đích phúc tấn vạn an." Đối mặt Na Lạp thị, Lăng Nhược trong lòng không khỏi sinh ra vài phần áy náy, Hoằng Huy chết tuy không phải do lỗi của nàng, nhưng đến cùng cũng có vài phần trách nhiệm.

Na Lạp thị khẽ gật đầu, ý bảo Lăng Nhược ngồi xuống, nói:"Hôm nay gọi các ngươi đến, là có một chuyện muốn nói."  

Ánh mắt u ám đảo qua mọi người: "Ngày gần đây trong phủ có một lời đồn đãi, chắc các vị muội muội cũng đã nghe nói chút ít, là về Hoằng Huy. Lời đồn nói Hoằng Huy không phải trượt chân rơi xuống nước, mà là bị người ta hại chết, ngay cả tên đều có, là ở trong số chúng ta đây." Nói dứt ánh mắt nhìn Lăng Nhược thản nhiên nói:"Lăng cách cách, muội có lời gì muốn nói?"

Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên, ai cũng nghe nói đến lời đồn này, nhưng không nghĩ rằng Na Lạp thị sẽ hỏi trực tiếp như vậy.

Lăng Nhược không ngờ Na Lạp thị triệu nàng đến là vì việc này, trong lời nói dường như có ý vấn tội, lập tức cực kỳ hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống nói:"Thiếp thân bị oan, thiếp thân đối với Thế Tử trân trọng còn không kịp nữa là làm ra chuyện mất trí như vậy."

Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, chỉ thấy Niên thị che miệng dịu dàng nói: "Lời nói này ai cũng nói được, chỉ là trong lòng nghĩ như thế nào mới quan trọng. Cái gọi là không có lửa làm sao có khói, nếu như Lăng cách cách vô can thì làm sao lại có lời đồn này."

Lý thị cau mày nói: "Đây chỉ là lời đồn mà thôi, không thể cho là thật. Lăng cách cách luôn yêu thương Thế Tử làm sao có khả năng sẽ làm ra chuyện như vậy. Muội muội thân phận quý trọng, sao có thể giống loại phụ nhân bình thường nói gì cũng nghe như vậy."

Niên thị cười lạnh một tiếng, ối chao nói:"Vậy thì nên giả câm vờ điếc sao? Nếu thật sự là không có tội, tại sao người truyền đi lời đồn lại biết, tất có nguyên do. Tỷ tỷ cùng Nữu Hỗ Lộc thị có quan hệ tốt, tất nhiên là giúp đỡ nàng, nhưng cũng không thể thiên vị đâu. Tỷ tỷ không ngại hỏi một chút các vị tỷ muội, có ai tin Nữu Hỗ Lộc thị không liên quan đến cái chết của Thế Tử?"

Mọi người nghe vậy hai mặt nhìn nhau, không người nào dám lên tiếng. Cho dù thực sự có người tin tưởng Lăng Nhược vô tội, nhưng ai lại xúc phạm Niên thị quyền thế ngập trời chỉ vì một cách cách nhỏ nhoi không quen biết chứ? Huống chi mọi nữ nhân dù ít dù nhiều đều có chút đố kị Lăng Nhược có thể được ban Tịnh Tư cư dù chỉ là một cách cách. Không bỏ đá xuống giếng đã là khách khí, còn lấy đâu ra cầu tình? Quả thực chính là một trò cười.

Lý thị một trận im lặng, ánh mắt nhìn Lăng Nhược mang theo vài phần xin lỗi. Nàng tuy có tâm giúp Lăng Nhược, nhưng dưới tình hình này, chỉ dựa vào lời nói của mình mình thì không thể giúp ngăn cơn sóng dữ.

Niên thị đang âm thầm đắc ý thì Na Lạp thị đột nhiên đứng dậy, gằn từng chữ: "Ta tin."

Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên, cứ tưởng rằng Na Lạp thị đặc biệt bảo các nàng đến là muốn hỏi tội Nữu Hỗ Lộc thị, nào ngờ lại nói tin tưởng cô ta, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Niên thị không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Na Lạp thị, trâm cài rũ xuống tạo âm thanh đinh đinh đang đang vui tai.

Na Lạp thị cầm tay Phỉ Thúy từng bước một đi xuống, sau cơn bệnh nặng, thân hình nàng cực kỳ gầy yếu, dường như lúc nào cũng có thể ngã quỵ. Nhưng cho dù vậy không ai dám khinh thị nàng, mỗi khi tiếp xúc bằng mắt đều không tự chủ cúi đầu xuống, bởi nàng, mới chính là vị nữ chủ nhân của Bối Lặc phủ.

Chỉ có Niên thị không chịu dừng lại, nhướn mày nói:"Ý tỷ tỷ là gì?"

Na Lạp thị không để ý tới nàng, trực tiếp đi đến bên cạnh Lăng Nhược khom người nâng dậy ôn nhu nói:"Đứng lên đi, muội không hề sai, không cần quỳ xuống."

Niên thị luôn miệng nói Lăng Nhược có liên quan đến cái chết của Thế Tử, mà Na Lạp thị thân là mẹ ruột của Thế Tử, lại nói Lăng Nhược không sai trước mặt mọi người. Điều đó như giáng một cái tát vào mặt mũi Niên thị, khiến nàng ta tức giận đến mặt trắng bệch, môi mím thành một đường thẳng tắp. Na Lạp thị, cô ta đang làm cái quỷ gì?

Lăng Nhược cảm động rơi lệ, nàng không nghĩ rằng Na Lạp thị lại tin tưởng nàng như vậy,, lập tức hé mồm nói: "Phúc tấn, muội..."

Na Lạp thị trong lòng biết nàng muốn nói gì, lập tức mỉm cười cầm mu bàn tay nàng nói:"Muội không cần nói, trong lòng ta biết rõ." Có lẽ là do bệnh nặng mới khỏi, bàn tay Na Lạp thị lạnh như băng, không có một chút hơi ấm.

"Hôm nay ta gọi các muội tới, chính là vì muốn nói cho các muội biết, nguyên do Hoằng Huy chết đã rất rõ ràng. Đều là ngoài ý muốn, Lăng cách cách xưa nay luôn yêu thương Hoằng Huy, làm sao có khả năng đi hại Hoằng Huy. Còn về phần tại sao lại xuất hiện một lời đồn hoang đường như vậy, ta nghĩ có một số người còn rõ hơn."

Lông mi vừa động, tầm mắt rơi xuống trên người Niên thị, đau lòng nói:"Chúng tỷ muội nên đồng lòng hầu hạ Bối Lặc gia mới đúng, đừng nên trong tối ngoài sáng tính kế lẫn nhau. Hôm nay, sau khi ra khỏi cửa này mà ta lại còn nghe thấy lời đồn nào nữa, tuyệt không dung tha. Còn có..." Nàng nhắm một mắt, che giấu sự phẫn nộ từ trong đáy lòng: "Huy Nhi đã chết rồi, ta không muốn có người lấy nó ra để đồn đãi linh tinh, khiến cho linh hồn nó không được an nghỉ."

"Thiếp thân ghi nhớ lời dạy bảo của đích phúc tấn." Ngoại trừ Niên thị, mọi người đều cúi đầu đáp ứng. Hôm nay Na Lạp thị bình tĩnh nhưng lời nói vô cùng mạnh mẽ, làm người khác không dám khinh thường, so với con người yếu đuối khi xưa cứ như hai người khác nhau.

Na Lạp thị hơi hơi gật đầu, lại nói với Niên thị:"Muội muội không nói lời nào có phải là có ý kiến gì không?"

Niên thị áp chế sự phẫn nộ trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đích phúc tấn đã nói, thiếp thân làm sao dám có ý kiến. Ngược lại thiếp lại bội phục đích phúc tấn, các muội muội khi nghe lời đồn khó tránh nửa tin nửa ngờ, mà đích phúc tấn thân là ngạch nương của Thế Tử, vậy mà không có hiềm nghi với Lăng cách cách."

Na Lạp thị cười một cái nói: "Lăng cách cách là người như thế nào ta rõ hơn mọi người, ngược lại là muội muội có chút đa nghi rồi ."

Câu trả lời càng làm Niên thị không vui, tùy ý tìm cớ rời đi trước, những người khác cũng trước sau tản đi, chỉ còn lại Lăng Nhược. Nàng đoan đoan chính chính hành đại lễ với Na Lạp thị, nghiêm mặt nói: "Thiếp thân tạ ân đích phúc tấn cứu mạng."

Nói đã lâu như vậy, Na Lạp thị không chống đỡ nổi, dựa vào tay Phỉ Thúy ngồi xuống mệt mỏi phất phất tay nói:"Nếu sự việc không nghiêm trọng, cho dù ta không đứng ra làm chủ, một ngày nào đó cũng sẽ sụp đổ, ta chẳng qua chỉ đẩy nhanh quá trình mà thôi."

Lăng Nhược lắc đầu nói: "Từ xưa nay lời đồn đãi như mãnh hổ. Hôm nay nếu không phải phúc tấn bênh vực thiếp, chỉ sợ thiếp khó có thể toàn thân trở ra."

Na Lạp thị nhợt nhạt cười một tiếng: "Khi Huy Nhi khi còn sống khá thân thiết với muội, thường hay nói về muội trước mặt ta, mà nay nó đã đi , ta không muốn muội lại xảy ra chuyện."

"Phúc tấn, người thật không trách muội?"

"Trách muội?" Na Lạp thị kinh ngạc nâng mắt: "Sao ta lại trách muội?"

"Ngày đó nếu không phải muội đưa Hoằng Huy con diều, nó cũng sẽ không..." Cho dù Tiểu Thường Tử đã giúp nàng cởi bỏ khúc mắc, nhưng mỗi khi nghĩ đến điểm này vẫn áy náy vạn phần.

Mi tâm Na Lạp thị hơi nhảy dựng, trong mắt xẹt qua tia sáng phức tạp, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, gọi Lăng Nhược tới trước mặt, cầm tay ôn nhu nói: "Ta đã sớm nói, đó chỉ là sự cố, không thể trách lên đầu ai. Huống chi, muội luôn yêu thương Huy Nhi, thằng bé đi hẳn trong lòng muội cũng chưa chắc dễ chịu hơn bao nhiêu. Nếu ta trách muội, hôm nay cũng không tuyên bố trước mặt mọi người."

Sự khoan dung đôn hậu khiến Lăng Nhược cảm kích, lùi một bước hành lễ, nói: "Đích phúc tấn tin tưởng thiếp thân, thiếp thân dù cho thịt nát xương tan cũng khó báo đáp. "

"Đều là tỷ muội một nhà, nói lời này quá khách khí rồi . Chỉ cần muội hầu hạ thật tốt Bối Lặc gia, giúp Bối Lặc gia sinh con dưỡng cái, chính là sự báo đáp với ta rồi." Nói tới đây, Na Lạp thị chua xót trong lòng, nắm tấm ngọc bội trong tay rơi lệ.

Khối ngọc bội kia Lăng Nhược đã từng thấy, là thứ khi Hoằng Huy còn sống vẫn luôn mang bên người, biết Na Lạp thị lại nhớ tới Hoằng Huy bèn khuyên nhủ: "Đích phúc tấn lương thiện, trời cao tất sẽ chiếu cố người, cho người thêm một đứa bé nữa."

Na Lạp thị lau đi nước mắt cười khổ nói: "Không cần an ủi ta, thân thể thế nào trong lòng ta tự rõ ràng, đời này sẽ không thể có thêm một đứa bé do chính mình sinh ra nữa." Tay mơn trớn Lăng Nhược thanh lệ vô song hai gò má, "Muội không giống ta, muội vẫn còn trẻ, thân mình khoẻ mạnh, mang thai chỉ là chuyện sớm muộn."

Lăng Nhược giữ tay nàng nói: "Con của thiếp thân chính là con của đích phúc tấn."

Có tia sáng kỳ dị lóe lên từ đáy mắt Na Lạp thị. Nàng nắm lại tay Lăng Nhược liên tiếp gật đầu hớn hở nói: "Được, mong muội nhớ kỹ lời nói hôm nay, vạn lần đừng quên."

"Thiếp thân mãi không quên." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei