Chương 34: Sống chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoằng Huy đã chết? Nghe được tin này Lăng Nhược đầu óc quay cuồng, ngã phịch xuống ghế. 

Làm sao có thể, Hoằng Huy làm sao có thể chết? Sáng sớm nó còn vui mừng hớn hở nói với nàng muốn đi thả diều, tại sao chỉ trong chớp mắt liền mất rồi? Không có khả năng!

Lăng Nhược đột nhiên cầm lấy tay Thủy Tú tay, giống như bắt lấy ngọn rơm cứu mạng, trong mắt tràn đầy hi vọng nói:"Thủy Tú, có phải ngươi nghe lầm không , nhỡ đâu Thế Tử không chết, chỉ là hôn mê giống như Linh Tịch?"

Móng tay cào vào da Thủy Tú qua lớp áo, rất đau rất đau, nhưng Thủy Tú dường như không cảm thấy gì, chỉ nhìn nàng với ánh mắt bi thương. Ánh mắt  làm tim Lăng Nhược dần dần chìm xuống.

"Thật không phải?" 

"Dạ." Thủy Tú hai mắt đỏ bừng: "Lúc bọn họ phát hiện Thế Tử, người đã tắt thở."

Chất lỏng không ngừng lăn dài bên má, rơi vào trong miệng thật chua xót, hai chân dường như không còn chút sức lực, không ngừng trượt xuống, lẩm bẩm nói:"Là ta... Là ta... Là ta hại Hoằng Huy... Là ta hại nó!"

Mặc Ngọc đỡ lấy nàng, rưng rưng khuyên nhủ: "Cô nương, người đừng nghĩ vậy. Đâu phải người muốn Thế Tử chết, hết thảy đều là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn mà!"

"Không phải, là ta hại hắn, nếu ta cùng nó đi thả diều, hoặc là ta chưa từng đưa diều cho nó, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết, Hoằng Huy sẽ không ngoài ý muốn rơi xuống nước, sẽ không chết!" Lăng Nhược lắc đầu, không nhịn nổi nước mắt. Nàng ngã ngay tại chỗ, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay như từng đốm lửa thiêu cháy tay nàng.

"Cô nương, người không phải thần tiên, sao có thể biết trước? Hết thảy đều do trời định, Thế Tử không tránh được kiếp này." Tiểu Thường Tử vịn bả vai Tiểu Lộ Tử đi tới, đứng trước mặt Lăng Nhược nghẹn ngào nói:" Thế Tử tâm địa thiện lương như vậy. Nếu ở trên trời cao có linh, chắc Thế tử cũng không nỡ nhìn cô nương tự trách như vậy."

"Hoằng Huy mới 8 tuổi, Tiểu Thường Tử, Hoằng Huy mới 8 tuổi mà. Nó  thiện lương như vậy, tại sao lại chết trẻ chứ! Lão thiên gia thật không công bằng!" 

Tiểu Thường Tử nhìn nàng thật sâu: "Năm ấy nô tài 10 tuổi, xảy ra lũ trên sông Hoàng Hà, cuốn đi bao nhiêu căn nhà, ruộng đất, hàng vạn người chết đuối. Nô tài may mắn bắt lấy một cây gỗ nổi còn sống, nhưng những người khác đâu có may mắn như vậy, cho dù họ không chết đuối thì cũng là chết đói chết bệnh. Nô tài khi ấy chứng kiến mặt đất đầy rẫy thi thể, nô tài cũng nghĩ lão thiên gia đối với bọn họ có công bằng sao? Lại nói trong phủ Bối Lặc này, Lý Phúc tấn sinhh một nhi tử mới ba tuổi liền bị bệnh qua đời. Nữ nhi của Tống phúc tấn nữ nhi chưa đầy tháng đã chết non. Còn có Chu cách cách, một người tốt nhưng lại chết bất đắc kỳ tử, đó là còn chưa nói đến những thai nhi chết lưu trong bụng. Ông trời đối với bọn họ chẳng nhẽ lại công bằng sao? Cô nương, trên đời này có quá nhiều chuyện không công bằng, vận mệnh của Thế Tử vận mệnh đã  vậy, cho dù người tự trách nữa cũng không thay đổi được gì."

Lăng Nhược kinh ngạc nghe. Nàng không biết Bối Lặc phủ tưởng như sóng yên gió lặng lại ẩn dấu nhiều chuyện như vậy, không biết thì Dận Chân từng còn có một trai một gái. Nói như vậy, dưới gối Dận Chân có hai trai hai gái nhưng giờ chỉ còn lại một đứa con gái sinh tử không rõ...

Lăng Nhược đột nhiên rùng mình một cái, trong lòng nảy ra ý nghĩ rợn người. Cho dù nàng biết ý nghĩ này hoang đường vô căn cứ, nhưng không xua khỏi đầu được, ánh mắt lóe lên nhìn Tiểu Thường Tử, nói: "Bọn họ thật sự đều chết ngoài ý muốn sao?" .

Tiểu Thường Tử thần sắc khẽ biến hóa, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, nâng lên mắt trầm giọng nói: "Nô tài không biết, cô nương cũng không cần nghĩ nhiều, cô nương chỉ cần nhớ thế gian này chưa từng có hai chữ công bằng là được."

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh cực độ, chỉ có thể nghe thấy tiếng mỗi người hít thở. Lời nói của Tiểu Thường Tử làm Lăng Nhược cả người phát lạnh, vẫn luôn cho rằng đầu óc mình thanh tỉnh, đã nếm trải đủ những cay đắng, nhưng giờ mới biết mình vẫn còn non nớt. Lần này nếu không phải Tiểu Thường Tử nhắc nhở, có lẽ nàng đã sớm ngã quỵ, không đứng lên được. Nàng thở phào nhẹ nhõm, theo tay Mặc Ngọc gian nan đứng dậy. 

"Ta đã hiểu." Lăng Nhược tự tay nâng Tiểu Thường Tử nói:"Đã vất vả cho ngươi rồi."

Không ai có thể hiểu sự đáng quý trong lời nói của Tiểu Thường Tử so với nàng. Nếu không phải thật tâm coi nàng là chủ tử thì tuyệt đối sẽ không nói ra những lời nói từ đáy lòng có khả năng mang họa sát thân như thế này. 

"Phân ưu với cô nương là chuyện trong bổn phận nô tài."

 Lăng Nhược gật đầu một cái. Nàng đã nhìn thấy, mọi người ở đây đều trung thành. Nhưng nếu luận về thông minh, năng lực, Tiểu Thường Tử chắc chắn là người tốt nhất. Đặc biệt là sau sự việc kia, một lần dạo qua Quỷ Môn quan giúp hắn càng thêm kiên định, qua một thời gian sẽ trở thành  cánh tay trái đắc lực của nàng.

Hoằng Huy... Lăng Nhược cố gắng áp chế nỗi chua xót trong lòng. Nhưng cho dù như thế, nước mắt vẫn không nhịn được chảy xuống.  Mặc Ngọc đi theo Lăng Nhược thời gian dài, thấy nàng khổ sở như thế trong lòng cũng không chịu nổi, ở bên rơi lệ nói:"Cô nương, người chết không thể sống lại, người cần tỉnh táo một chút."

"Yên tâm đi, ta không sao ." Lăng Nhược hít một hơi dài, đẩy tay Mặc Ngọc đi đến bên cửa sổ nói:" Lúc này người thương tâm  nhất chính là đích phúc tấn. Tỷ ấy coi Hoằng Huy là sinh mạng, hiện giờ Hoằng Huy đã chết, không biết tỷ ấy sẽ như thế nào."

Mọi người nghe xong đều trầm mặc. Ai cũng biết năm đó đích phúc tấn sau khi sinh Thế Tử thân mình bị tổn thương nặng nề, không thể sinh con được nữa,  cho nên đích phúc tấn coi thế tử như mạng, toàn tâm toàn ý yêu thương nuôi nấng, ngay cả chuyện trong phủ cũng không quản. Chẳng ngờ rằng lại là cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không biết đích phúc tấn liệu có qua nổi sự đả kích này hay không.

Sau chuyện của Hoằng Huy, Dận Chân quay lại từ Giang Nam, mang theo ý chỉ của Khang Hi truy phong Hoằng Huy thành bối tử, cho tổ chức tang lễ long trọng. Nhưng điều đó chẳng thể bù đắp nỗi đau mất con của Na Lạp thị. Khoảng thời gian ấy, hàng đêm đều nghe được tiếng khóc đứt ruột của nàng vang vọng trong phủ. Đối với người làm ngạch nương mà nói, thà rằng con mình không có vinh quang, nhưng chỉ cần nó ở bên mình là được, nhưng giờ đã thành hi vọng xa vời.

Lăng Nhược từng đi thăm Na Lạp thị, nhưng không gặp được. Na Lạp thị chỉ xuất hiện hôm đưa tang Hoằng Huy.  Lăng Nhược gần như không dám tin tưởng ánh mắt của mình, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Na Lạp thị gầy đến gần như không thành hình người, da bọc xương. Trong mắt chỉ có ảm đạm và đen tối, chẳng le lói nổi một tia sáng nào...

Hai bàn tay gầy của Na Lạp thị vẫn luôn nắm chặt quan tài Hoằng Huy, dù Dận Chân nói như thế nào cũng không chịu buông, nắm đến tận khi quan tài chuẩn bị hạ táng. Dường như chỉ cần không buông tay là Hoằng Huy vẫn tiếp tục ở bên cạnh.

"Phúc tấn, để cho Huy Nhi xuống mồ đi!" Dận Chân một thân trường bào đỡ Na Lạp thị nói. Trong lòng hắn cũng vô cùng đau đớn, Hoằng Huy là đứa con trai duy nhất, luôn được hắn coi trọng.Còn nhớ trước khi rời kinh hắn còn dặn dò nó, nào ngờ giờ phút này đã là âm dương cách biệt. Đi đột ngột như vậy, hắn còn chưa kịp được nhìn mặt lần cuối..

"Không! Không thể!" Na Lạp thị lắc đầu liên tục, nhào lên ôm lấy quan tài giọng the thé nói: "Hoằng Huy không chết, các ngươi không thể chôn nó thế được. Nó thích náo nhiệt, nếu chỉ cô độc một mình sẽ rất tịch mịch. Ta muốn dẫn nó về nhà, về nhà!" 

"Đủ rồi !" Dận Chân mạnh mẽ ôm lấy nàng: "Liên Ý, Huy Nhi đã chết, sẽ không bao giờ trở lại bên người chúng ta nữa. Bây giờ điều duy nhất có thể làm là cho nó nhập thổ vi an. Nếu nàng còn  tiếp tục như vậy, Huy Nhi có đi cũng không an tâm."

Na Lạp thị kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng vô thần, tiếng khóc chợt bật ra. Nếu có thể, nàng tình nguyện cả đời sống trong thế giới của chính mình, vĩnh viễn không phải đối mặt với sự thật rằng Hoằng Huy đã chết sự, vĩnh viễn không cần!

"Khóc đi, khóc được là tốt rồi." Dận Chân một bên an ủi Na Lạp thị một bên mọi người hạ thổ quan tài. Đôi mắt hắn cũng hơi đỏ lên.

Mùa xuân năm Khang Hi thứ 44 vì cái chết của Hoằng Huy mà trở nên tăm tối. Đích phúc tấn bệnh nặng một trận, gần như mất mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei