Chương 11: Người là dao thớt ta là thịt cá (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nghe thấy bị liên lụy người nhà, Lăng Nhược càng thêm kích động, liên tục dập đầu phủ nhận, mong được khoan thứ. Nhưng nàng không hiểu, trong lòng Vinh quý phi cùng Nghi phi đã sớm định cho nàng cái tội này.

Vinh quý phi vốn muốn tước đoạt tư cách tú nữ của nàng, nhưng dù sao việc này thiếu chứng cứ thích hợp, lại sợ truyền đến tai khiến hoàng đế nghi kị. Nhưng câu nói nhắc nhở của Nghi phi đã làm thức tỉnh bà ― cho dù lần này đổ oan cho nàng ta xong, vậy lần sau sẽ làm thế nào? Ba năm sau nàng lại có thể tuyển tú, nhưng đến lúc đó nên làm như thế nào? Trải qua chuyện này, Lăng Nhược tất nhiên sẽ ghi hận Vinh, Nghi hai người, sẽ không thiếu phòng bị như hiện tại.

- Muội muội có ý kiến gì không?

Để lại Lăng Nhược một mình ở chính điện, Vinh quý phi cùng Nghi phi dời bước sang thiên điện bàn bạc. Hai người nay đã là người trên cùng một thuyền, là phúc, là họa cũng đều gắn chặt với nhau.

- Theo ý muội, hoặc không làm, hoặc đã làm thì xử lý triệt để. Chúng ta ấn theo luật Đại Thanh xử trí nàng ta, chỉ cần không kinh động đến nội vụ phủ là được, bằng không giữ lại nàng ta là giữ lại một mối họa bên mình!

- Ý muội muội là..." Vinh quý phi cũng từng xẹt qua ý nghĩ này chỉ là cố kỵ mà không nói ra miệng.

Bên ngoài chẳng biết từ lúc nào đã có những cơn gió lạnh lẽo thấu xương men theo khe hở cửa sổ thôi vào làm lay động ánh nến, khiến trong điện lập tức u ám đi nhiều. Vinh phi chợt rùng mình, cự tuyệt lời đề nghị.

- Tỷ tỷ từ khi nào lại trở nên nhân từ như vậy?

Nghi phi cười lạnh. Trong cung, các vị nương nương có địa vị càng cao có tay ai lại không dính máu chứ.

"Tóm lại không được, mơ mơ hồ hồ mà ban chết cho một tú nữ, bản cung làm sao có thể giải thích với Hoàng thượng. Nhỡ đâu tra xét xuống, Nghi phi có gánh nổi cái trách nhiệm này không?'

Đã đến nước này, nói nhiều cũng vô dụng.

Nghi phi đáy lòng âm thầm thở dài, vốn muốn mượn việc này vặn ngã Vinh quý phi, nhất tiễn song điêu, đáng tiếc Vinh quý phi lại không chịu.

Trong chốc lát lòng Vinh quý phi đã có chủ ý, lại lần nữa đi tới chính điện, Lăng Nhược vẫn quỳ dưới đất như trước, vừa thấy hai người tiến vào, vội vàng dập đầu hô oan, thậm chí nguyện ý để cho ma ma nghiệm thân, chứng minh mình trong sạch.

Lăng Nhược tuy thông minh, nhưng vẫn còn đơn thuần non nớt. Nàng không hiểu, từ lúc bước vào Cảnh Nhân cung thì kết cục của nàng kết cục liền đã định, cho dù nói cái gì đều là phí công.

Vinh quý phi lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái nói:

- Theo như tội của ngươi đáng tội trảm. Nhưng nay bản cung thể đức hiếu sinh, tha cho ngươi một mạng." Lăng Nhược còn chưa vui mừng đã nghe Vinh quý phi tiếp tục nói:"Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Ngươi không thể tham gia tuyển tú nữa , bất quá bản cung cũng không bạc đãi ngươi, ban ngươi cho Tứ a ca làm cách cách." Đức phi và bà xưa nay không hợp, giờ đem thứ phiền toái này giao cho con trai bà ta.

Đây chính là sự tàn nhẫn của Vinh quý phi. Tuy không thể giết Lăng Nhược, nhưng lại có thể đày đọa nàng ta sống không bằng chết.

Cách cách? Lăng Nhược không dám tin tưởng nhìn chằm chằm lời nói " từ bi" từ miệng Vinh quý phi, trong mắt hiện lên những tia tức giận. Nàng cho dù có ngốc cũng nên nhận ra Vinh, Nghi hai người hoàn toàn là có ý nhằm vào nàng.

Ở Thanh Triều, xưng hô cách cách dành cho hai loại người: Một là xưng hô kính trọng cho các tiểu thư dòng dõi quan gia; một loại để gọi thiếp thất không danh phận trong vương phủ , không những không được ghi tên vào gia phả ngọc điệp mà tiếng chủ tử cũng không được gọi.

Các nữ tử đứng đắn xuất thân từ gia đình quan lại, đặc biệt là người Mãn , từ khi Đại Thanh khai quốc tới nay, chưa bao giờ là một cách cách, cho dù địa vị thấp đến mấy chí ít cũng phải là một trắc phúc tấn. Chỉ có Hán nữ hoặc nữ tử thân phận ti tiện mới vào vương phủ làm cách cách. Đối với một tiểu thư dòng dõi quý tộc, bị ban cho người khác làm cách cách so với giết nàng còn khó chịu hơn.

Một tát này của Vinh quý phi, không chỉ hại một mình Lăng Nhược, mà còn như một cái tát trời giáng vào mặt mũi của gia tộc Nữu Hỗ Lộc, không chừa lại dù chỉ một đường sống.

Lăng Nhược cắn chặt môi dưới, không nói một lời, cho tới trong miệng nếm phải vị mặn của máu mới ngây ngốc nói: "Nô tỳ tạ quý phi nương nương ân điển."

Vinh quý phi vừa lòng gật gật đầu, ý bảo Lâm Tuyền mang nàng mang ra ngoài, đi suốt đêm đưa tới phủ Tứ Bối Lặc, không cho phép nàng lưu lại trong cung thêm một phút.

Chỉ trong một đêm, vận mệnh Lăng Nhược đã thay đổi hoàn toàn. Bắt đầu từ đó nàng bước trên con đường không thể đoán trước được ngày mai.

Khi hồn phách còn đang thất lạc nơi đâu, Lăng Nhược đã bị đưa ra khỏi Cảnh Nhân cung,...

Chờ tới khi tỉnh táo lại, nàng đã ở trong một sương phòng ở hậu viện phủ Tứ Bối Lặc, là quản gia của phủ Cao Phúc đưa nàng đi vào. Lâm Tuyền sau khi giao nàng và khẩu dụ của Vinh quý phi giao cho Cao Phúc liền bước đi. Sau đó Cao Phúc đưa một nha hoàn tuổi xấp xỉ nàng đi vào, nói cho nàng biết, về sau đây là nha hoàn hầu hạ nàng - Mặc Ngọc.

"Cô nương, trên người ngài đều ướt , có cần nô tỳ đổi xiêm y, hầu hạ người đi ngủ không?" Mặc Ngọc buồn ngủ hỏi. Khi nàng đang ngủ say giấc trong chăn lại bị Cao quản gia gọi dậy, nói cho nàng biết cô nương đến rồi, về sau nàng liền phụ trách chăm sóc mọi việc hàng ngày của vị cô nương này .

Cô nương... Đây chính là nàng về sau xưng hô, không phải Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược, mà là một cách cách làm ấm giường của phủ Tứ Bối Lặc. Hạ nhân sẽ xưng hô với nàng là cô nương, giống như cách gọi những nữ tử thanh lâu kia vậy.

Đúng vậy, các nàng nói khó nghe thì chính là kỹ nữ trong vương phủ, là kỹ nữ dành riêng cho Tứ Bối Lặc , ngay đến cả thiếp cũng không xứng.

Nàng ngây ngốc đứng đó, chợt ngửa mặt lên trời cười thật thê lương. Cho tới rất lâu sau đó, tới khi trên mặt là thấm đẫm nước mắt mới tạm nguôi.

Vứt bỏ tình yêu, vứt bỏ tự do, chỉ mong được nhập cung, nhưng kết quả lại là như vậy. Đây là báo ứng bởi nàng đã làm tổn thương nam tử tình nghĩa đã chờ đợi nàng suốt 10 năm, báo ứng nàng không biết tự lượng sức, vọng tưởng có ngày chấn hưng gia tộc Nữu Hỗ Lộc đang dần suy tàn!

Mặc Ngọc bị dọa sợ , chỉ là hỏi cô nương muốn thay xiêm y không nhưng sao lại phản ứng mạnh như vậy, chẳng nhẽ là thần trí bất minh? Đáng tiếc thay cho khuôn mặt xinh đẹp này, còn có khuôn mặt vị cô nương này vừa sưng vừa đỏ như vừa mới bị người khác vả miệng.

Mặc Ngọc lắc đầu đang chuẩn bị cáo lui thì thấy Lăng Nhược đứng không vững, lung lay sắp ngã, khiến nàng sợ tới mức vội vàng qua đỡ. Nhưng vừa mới chạm vào người một cái đã thấy không ổn. Vị cô nương này người nóng như lửa thiêu như đang phát sốt, vội vàng kêu:" Cô nương? Cô nương người làm sao vậy?"

Tối nay, trải qua bao nhiêu đả kích, Lăng Nhược sớm đã mệt mỏi, tuyệt vọng, lại đi lại trong màn mưa dày đặc, khí lạnh xâm nhập, tâm trạng suy sụp, có thể chống đỡ tới bây giờ đã là một điều kỳ diệu. Trước khi rơi vào bóng đen vô tận, Lăng Nhược chỉ thấy khuôn mặt Mặc Ngọc ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei