Chương 20: Tỷ muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời đi ngày ấy, Dận Chân không hề bước vào cửa Lãm Nguyệt cư nữa, càng không nói tới thăm Lăng Nhược. Những người vốn định nịnh bợ Lăng Nhược thấy thế đều bỏ đi ý nghĩ này, chuyển sang lấy lòng Diệp thị, bởi liền 29 tháng 12 hôm nay, chính thức tấn phong cách cách Diệp thị làm thứ phúc tấn, dọn sang Lưu Vân các. |

Tin tức truyền đến tai Lăng Nhược, nàng chỉ mỉm cười, tựa như không để trong lòng. Ngược lại là Mặc Ngọc nhịn không được thay nàng bất bình: "Thật không biết Bối Lặc gia nghĩ như thế nào, luận dung mạo luận phẩm tính, cô nương hơn Diệp cách cách kia bao nhiêu,  Bối Lặc gia lại chẳng thèm để tâm tới cô nương."

Lăng Nhược cười cười buông trong mẫu thêu ngũ thải mẫu đơn trong tay đang thêu một nửa, nguýt mắt nhìn nàng nói:" Nên gọi là Diệp phúc tấn rồi , nếu không người ta nghe thấy sẽ bị phạt, lần trước thiệt thòi vẫn chưa đủ làm ngươi nhớ hay sao?" .

"Nô tỳ chỉ là không quen nhìn bộ dáng đắc ý của nàng ta." Mặc Ngọc le lưỡi nhỏ giọng nói lầm bầm.

"Nàng có thể được Bối Lặc gia cất nhắc chứng tỏ có bản lĩnh. Huống chi chỉ là một thứ phúc tấn mà thôi, cũng không thể chứng minh Bối Lặc gia thích nàng." Lăng Nhược buông xuống mẫu thêu, nhìn đám mây trôi lững thững đằng xa chân trời, đáy lòng thở dài, ngày càng dài nàng lại càng không tin tưởng, Dận Chân thật chẳng lẽ đã quên nàng ?

Đêm giao thừa năm Khang Hi thứ 43,  Bối Lặc phủ theo lệ tổ chức gia yến, nhưng các cách cách  không được phép tham dự, chỉ có thể đón giao thừa ở Lãm Nguyệt cư một mình.

Tuy rằng sẽ không có ai tới, nhưng Mặc Ngọc vẫn quét tước sạch sẽ, lại cắt giấy với đủ loại kiểu dáng dán lên song cửa sổ, lại thêm đôi đèn lồng không biết lấy từ đâu ra treo dưới hiên, tốt xấu cũng có chút không khí năm mới.

"Cô nương, người thấy bộ nào đẹp?" Mặc Ngọc lấy một bộ kỳ trang màu mật hợp và một bộ màu  hồng đào đưa ra trước gương đồng hỏi Lăng Nhược đang chải đầu Lăng Nhược.

"Mặc cái gì không phải đều giống nhau sao, cần gì phải phí công chọn lựa." Lăng Nhược hiển được có chút mất hứng, chải rãi dùng lược chải mái tóc đen bóng.

Nhưng hôm nay là ngày trừ tịch mà, đâu có giống ngày thường, tuy nói không phải quần áo mới,  tốt xấu cũng nên vui vẻ chút." Mặc Ngọc bắt nàng chọn một bộ, Lăng Nhược chịu không nổi chỉ đành chọn bộ mau mật hợp, còn bộ kia cất tạm vào tủ để mai mặc.

Đợi sau khi thay, Mặc Ngọc chải tóc Lăng Nhược thành kiểu đuôi én. Ngoại trừ mấy đóa điểm thúy châu hoa lại cài thêm mấy chiếc Tuệ* trâm bằng bạc điểm xuyết hình điệp luyến hoa  trên đuôi tóc.

*một cách gọi khác của thành phố Quảng Châu

"Ô, muội muội hôm nay ăn diện thật xinh đẹp." Một âm thanh réo rắt vang lên từ sau lưng, quay đầu vừa nhìn đã thấy Ôn Như Ngôn đứng giữa cửa cười thản nhiên.

Ôn Như Ngôn, đó là một nữ tử uyển chuyển hàm xúc như nước,  không diễm lệ chói mắt, nhưng có lại có nội hàm ưu nhã, chỉ cần tiếp xúc đã cảm nhận được mị lực của nàng, từng chút một thấm vào tâm hồn.

Ngày đó nếu không được nàng giúp đỡ, có lẽ Lăng Nhược đã không còn sống để đứng ở đây. Sau khi Lăng Nhược cố ý qua cảm ơn, hai người vẫn luôn qua lại.

"Sao hôm nay tỷ tỷ lại rảnh rỗi qua đây thế này?" Lăng Nhược mỉm cười chào đón, kéo tay dắt  vào phòng.

Ôn Như Ngôn lại cười nói:" Ngày hôm nay thật rảnh rỗi, cũng không biết nên làm cái gì, liền muốn qua chỗ muội đánh cờ, không biết muội muội có hứng thú không?"

"Tỷ tỷ có nhã hứng, muội muội đương nhiên sẽ phụng bồi. Chỉ là tài chơi  cờ của muội  không tinh, tỷ tỷ phải nhường vài phần mới được." Nói xong gọi Mặc Ngọc mang lên bàn cờ và bốc một nắm cờ lên, kết quả là Lăng Nhược chọn quân trắng còn Ôn Như Ngôn sở hữu quân cờ màu đen.

Quân cờ trên bàn cờ luân phiên được đặt xuống, trong nhất thời khó phân thắng bại. Ôn Như Ngôn mím môi cười nói:" Thế mà còn nói kỳ nghệ của mình không tinh, đây không phải là quá giỏi  sao?" .

Lăng Nhược cười kêu oan:"Muội cũng không dám lừa tỷ tỷ. Không phải là vì sợ tỷ tỷ thắng được dễ dàng sẽ nhàm chán sao, nên mới dốc toàn lực. Nếu vì vậy mà muội hao tâm tổn sức quá thì tỷ phải chăm sóc cho muội đó."

"Từ lúc nào ngươi học được cái miệng lưỡi trơn tru vậy hả?" Ôn Như Ngôn cầm chén trà từ trên tay Tố Vân uống một hớp đột nhiên nói:" Bối Lặc gia vẫn chưa đến hả?" .

Tay Lăng Nhược đang cầm quân cờ đột nhiên khựng lại,  quân cờ theo kẽ tay rơi xuống bàn cờ, lăn một vòng rồi dừng lại. Nàng ngẩng đầu, ánh nắng ngày đông xuyên thủng cửa sổ chiếu vào khuôn mặt nàng: "Tỷ tỷ đang yên đang lành sao lại nhắc đến chuyện này?"

Ngón tay chậm rãi xoa xoa quân cờ, bên tai một thanh âm thanh nhã từ từ vang lên:" Tỷ là lo lắng cho muội đấy. Diệp thị đã trở thành thứ phúc tấn, muội lại có hiềm khích với nàng ta. Nay nàng chưa đứng vững, nên không ra tay đến đối phó. Một khi nàng ta đã giữ chắc vị trí của mình, chỉ sợ người đầu tiên nàng ta tính sổ chính là muội, mà nay người duy nhất có thể bảo vệ muội chỉ có Bối Lặc gia mà thôi, ta hữu tâm vô lực.

Lời nói chân thành khiến Lăng Nhược cảm thấy ấm áp, nói:'Muội biết, nhưng mà Bối Lặc gia không chịu đến muội cũng chẳng có cách gì, có lẽ người không thích muội đi."

"Chưa hẳn đã vậy." Ôn Như Ngôn cầm lấy một quân cờ, ngước mắt nói:"Muội là một nữ tử dung mạo mĩ miều, chỉ cần nhìn một lần đã khó quên. Tỷ đã từng gặp qua Niên thị, luận dung mạo  muội đủ sức so sánh với nàng ta. Kỳ thật ta cũng chẳng rõ với dung mạo, gia thế này lại chỉ được ban làm cách cách."

Lăng Nhược im lặng, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, ngay đến tiếng thở của Mặc Ngọc cũng được phóng đại vô song. Hồi lâu, nàng mang theo sự thản nhiên giễu cợt nói:"Có lẽ cuộc đời muội chỉ có phận làm cách cách thôi."

"Không, muội không phải." Không để ý đến sự kinh ngạc của Lăng Nhược, lắc đầu nói:"Khi còn bé từng có một vị thầy tướng số từng sống ở nhà ta. Trong lúc rảnh rỗi liền theo hắn học chút thuật xem tướng, sử dụng để  nhìn người cũng có vài phần chính xác. Tỷ xem tướng mạo muội muội không giống loại người sống một quãng đời tầm thường."

"Vậy theo như tỷ thấy, mệnh muội nên như thế nào đây?" Lăng Nhược cười cười thuận miệng hỏi.

Ôn Như Ngôn cẩn thận nhìn nàng một cái, lắc đầu nói: "Tỷ nhìn không ra, từ tướng mạo muội muội nhìn ra mệnh muội quý không thể nói, nhưng lại có chứa điềm đại hung, thực khiến người không nghĩ ra."

"Nếu không nghĩ ra vậy không cần nghĩ , mệnh, thứ này quá mức hư vô mờ ảo. Nếu chưa xảy ra thì chưa thể xác định, có nghĩ nhiều cũng vô ích." Nói tới đây Lăng Nhược chuyển sang đề tài khác, cười chỉ bàn cờ nói:"Tỷ tỷ vẫn nên ngẫm lại đánh tiếp ván cờ này như thế nào. Nếu tỷ thua , muội nên phạt tỷ thế nào đây?"

Tố Vân bên cạnh mím môi cười nói:"Lăng cách cách, ván cờ này người còn chưa đánh xong làm sao mà biết người thua nhất định là cô nương nhà ta. Nhỡ đâu đó chính là người vậy thì chẳng phải gậy ông đập lưng ông sao?"

Lăng Nhược cốc trán Tố Vân vờ giận nói:"Nha đầu ngươi thật nhiều mưu kế nha. Ngươi là sợ ta thua không nhận nợ, nguyện đánh cuộc tất nhiên sẽ nguyện chịu thua."

Mặc Ngọc một bên suy nghĩ hồi lâu nói: "Hôm nay là đêm trừ tịch, không bằng phạt làm sủi cảo, như thế nào?" Sáng sớm hôm nay, nàng từ phòng bếp lấy một chút vỏ sủi cảo và nhân thịt đến, chuẩn bị lát nữa làm sủi cảo ăn, nay vừa lúc dùng tới.

Lăng Nhược cùng Ôn Như Ngôn nhìn nhau, đều cho rằng chủ ý này không tồi, lập tứcđặt tâm tư vào ván cờ. Có đánh cuộc ván cờ này tự nhiên khiến cả hai phá lệ phấn khích. Người tới ta lui đánh tận một canh giờ so thắng bại. Cuối cùng Lăng Nhược thắng trong hiểm trở.

"Xem ra lần này nhất định sẽ được ăn  sủi cảo tỷ tỷ tự tay làm. Đợi lát nữa phải ăn thêm mấy cái mới được." Lăng Nhược cực kỳ cao hứng, cười cong mặt mày.

Ôn Như Ngôn sờ sờ lên mặt nàng nói:"Bình thường thấy muội là người ổn trọng, sao bây giờ lại vui mừng đến mức này, thắng ta vui vẻ như vậy sao?" .

"Muội vui vẻ không phải bởi vì thắng tỷ tỷ, mà là bởi vì có tỷ tỷ bên cạnh, thật tốt." Từ ngữ đơn giản, không trau chuốt lại làm Ôn Như Ngôn động lòng. Nàng biết lúc này Lăng Nhược thật tâm  xem nàng như tỷ tỷ đối đãi mới nói như vậy. Cả tòa viện to lớn, tuy chung quanh là tỷ muội, nhưng thường thường ngoài mặt khách khách khí khí, nhưng sau lưng lại ngầm đâm dao. Cho dù là tỷ muội ruột thịt cũng có khả năng trở mặt thành thù, muốn có được một người tỷ muội chân chính quả là chuyện xa xỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei