Chương 21: Trừ tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như muội thích, về sau hàng năm đều đến bên muội, chỉ cần muội không ngại phiền là được."

Ôn Như Ngôn ánh mắt rưng rưng cười nói, lúc trước nàng giúp Lăng Nhược không hẳn là không có lòng riêng, nhưng hiện lại thật tâm coi Lăng Nhược là tỷ muội mà đối xử.

"Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không." Lăng Nhược nắm tay nàng trịnh trọng nói, dường như khẳng định lời hứa ấy.

Hai người nhìn nhau cười, đêm giao thừa năm Khang Hi thứ 43, Lăng Nhược lần đầu tiên trải qua cái tết không có người thân, nhưng nàng cũng không tịch mịch, bởi vì có Ôn Như Ngôn, có Mặc Ngọc ở bên nàng.

Ngày hôm đó sau khi dùng cơm trưa, Mặc Ngọc cùng Tố Vân phụ trách một bên lăn bột và nghiền nhân bánh, Lăng Nhược cùng Ôn Như Ngôn cùng nhau gói rất nhiều sủi cảo, đến bữa tối đến phòng bếp lấy nồi nấu .

Mặc Ngọc cẩn thận ngã một đĩa dấm chua Trấn Giang sau đó lấy ra đũa trúc đưa cho hai người, "Cô nương cùng Ôn cách cách nếm thử vị như thế nào?"

"Các ngươi cũng bận cả ngày rồi , cùng nhau ngồi xuống ăn đi." Lăng Nhược lại cười nói.

Mặc Ngọc liên vội vàng lắc đầu: "Chúng nô tì vẫn nên chờ các cô nương ăn xong rồi lại đi." Tố Vân cũng một bên phụ họa: "Vạn nhất bị người khác thấy lại nói chúng nô tì không quy củ ."

"Đã bảo các ngươi ngồi xuống thì ngồi xuống, sao nói nhiều như vậy. Qua năm mới ai thèm đến nơi này, lát nữa sủi cảo lạnh ăn lại không ngon ." Thấy Mặc Ngọc hai người còn do dự, Lăng Nhược giả bộ không vui nói: "Còn như vậy ta sẽ tức giận ."

Ôn Như Ngôn cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, các ngươi cố ý như vậy ngược lại có vẻ xa cách,. Huống chi ăn sủi cảo phải có nhiều người một chút mới náo nhiệt, mỗi hai người chúng ta không khỏi tịch mịch. Lát nữa trong phủ đốt pháo hoa , chúng ta có thể vừa ăn vừa nhìn."

Mặc Ngọc hai người từ chối không được chỉ đành ngồi xuống. Kỳ thật hai người đã sớm đói bụng, lúc này ngửi được hương thơm ngào ngạt nào còn nhịn được, lúc này cắm đầu ra sức ăn.

"Phịch!" Ngọn lửa ngũ sắc nổ tung trong trời đêm, hóa thành một đóa hoa hút mắt người khác rồi chợt biến mất trong đêm đen. Nhưng có, một cái tiếp một cái nở rộ, điểm xuyết bầu trời đêm giống như ban ngày, khi thì như hoa cúc, khi thì như mẫu đơn nở rộ, khi thì lại như vạt ánh hồng hồng nhẹ nhàng như rồng bay, làm người ta không thể rời mắt.

Nhưng đây chỉ là một sự khởi đầu, sau phủ Tứ Bối Lặc phủ là đến phủ Ngũ Bối Lặc, phủ Bát bối lặc, phủ Thập bối tử, Thập Tam bối tử phủ ào ào đốt pháo hoa, thắp sáng một góc trời của Kinh Thành. Cho dù là ở nơi nào, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đèn đuốc rực rỡ đầy trời.

Mặc Ngọc chẳng biết lúc nào đã dừng ăn, ngẩng đầu kinh ngạc ngắm pháo hoa làm người ta không thể rời mắt, thật lâu mới lẩm bẩm nói:"Thật đẹp mắt, so với lần trước Bát Bối Lặc đại hôn còn đẹp hơn nhiều."

Tố Vân bĩu môi khinh thường nói: "Ngươi là lần đầu tiên thấy sao? Hàng năm đều như vậy, bây giờ còn chưa phải lúc náo nhiệt. Đến giờ Tý(23-1h) mới là lúc đẹp, đầu tiên là trong cung đốt pháo hoa, lập tức các phủ các viện đều phóng theo, toàn bộ bầu trời Kinh Thành đều là yên hoa, vô cùng náo nhiệt ."

"Thật sao? Nhà ta sống ở Kinh Giao, nơi đó tuy rằng cũng đốt pháo hoa nhưng còn lâu mới được náo nhiệt như nơi này." Mặc Ngọc ánh mắt híp thành một sợi chỉ, hưng phấn vỗ tay nói:"Vậy ta nhất định phải thức qua giờ tý mới được."

"Ngươi muốn ngủ bao lâu thì ngủ, chỉ cần ngày mai dậy đúng giờ là được." Lăng Nhược cười một câu, đứng dậy cùng Ôn Như Ngôn đi dạo trong viện. Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng trong viện vẫn tràn ngập mùi khói pháo.

Ôn Như Ngôn nhìn bầu trời đêm rực rỡ vô cùng cảm thán nói:" Thật tốt, chỉ chớp mắt một năm đã trôi qua. Ta nhập phủ năm Khang Hi thứ bốn mươi đến giờ đã là ba năm, con người, cứ như vậy vô thanh vô tức mà già đi."

"Tỷ tỷ đang vào độ thanh xuân rực rỡ, tại sao lại nói là già chứ."

"Bây giờ có thể coi là thanh xuân, nhưng một cái ba năm nữa lại trôi qua, chung quy con người sẽ có một ngày trở nên già đi. Cho dù dung nhan kiều diễm thì tâm cũng sẽ già. Người nhà đưa tỷ vào phủ để trông cậy vào tỷ có thể mang đến cho họ vinh hoa phú quý. Đáng tiếc, bọn họ tính sai rồi." Ôn Như Ngôn, nhìn pháo hoa rực rỡ đằng xa, nói đến người nhà cũng không biểu lộ sự nhớ nhung, ngược lại là ý châm biếm.

Lăng Nhược ảm đạm, hồi lâu mới nhìn sườn mặt sáng trong như ngọc nhẹ nhàng nói:" Diệp thị phô trương nông cạn, kỳ thật không bằng tỷ tỷ, chỉ là tỷ tỷ cần thời gian để bộc lộ mà thôi."

"Nhưng mà Bối Lặc gia không có tâm tư vào lúc này." Nàng ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, quần áo tung bay trong gió đêm như hồ điệp, muốn bay nhưng không bay nổi, tựa hồ bị một sợi tơ vô hình trói chặt. "Trái tim của Bối Lặc gia đã trao cho một người, trái tim đã không còn ở đây làm sao còn có tâm tư đi tìm hiểu cái đẹp của người con gái khác chứ. Trước mắt người chỉ có thể để ý những thứ ngoài thân, như gia thế, như dung mạo."

Lăng Nhược kinh ngạc:"Những lời này là ai nói cho tỷ tỷ?"

Ôn Như Ngôn cười nhẹ nói:" Cần gì người khác nói cho, tự suy nghĩ một chút liền hiểu được. Đừng thấy Bối Lặc gia sủng ái Diệp thị, kỳ thật nàng ta chả là gì trong lòng Bối Lặc gia. Sủng ái chỉ là sủng ái mà thôi, chẳng chứa phần tình ý nào trong đó cả."

"Nhược nhi." Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên Lăng Nhược.

"Lần trước tỷ giúp đỡ muội chưa hẳn không chứa tư tâm. Nhưng hiện giờ điều đó đã sớm không quan trọng. Dù tin hay không, ta chỉ hi vọng muội sẽ sống tốt. Nhược nhi, muội thiên sinh mĩ mạo kinh nhân, sống quãng đời còn lại tại Lãm Nguyệt cư thật quá đáng tiếc." Nói tới đây nàng lại than một tiếng, như hoa tàn rơi xuống đất. "Huống chi...Mĩ mạo của muội đã định cuộc đời muội sẽ nhiều trái ngang, không phải là vinh quang tột độ thì chính là cực hạn bi ai. Trong vương phủ này sẽ có nhiều người không vừa mắt muội."

Bầu trời đêm đang sáng lạn dần dần trở về yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tia sáng nở rộ trên không, chỉ trong giây lát nhưng khắc sâu vào lòng người đến vĩnh hằng.

"Muội hiểu." Sau giây phút tĩnh lặng, Lăng Nhược phá vỡ sự trầm mặc. Giờ này phút này trong nàng chỉ còn sự kiên định, gằn từng chữ:" Muội đã nói rồi, về sau ngày trừ tịch mỗi năm đều muốn cùng tỷ tỷ trải qua, Lăng Nhược tuyệt không nuốt lời."

"Vậy thì tốt rồi." Ôn Như Ngôn rốt cuộc đã yên tâm , câu nói kia đã là lời cam đoan của Lăng Nhược với nàng: "Khuya lắm rồi, tỷ trở về đây, muội cũng về sớm nghỉ ngơi đi."

"Dạ, muội biết ." Nhìn theo thân ảnh nàng rời đi, Lăng Nhược quay người về phòng. Mặc Ngọc miệng đầy nước canh thấy nàng vào ngượng ngùng cười cười, lau tay đứng lên nói:" Nô tỳ lập tức dọn đồ rồi hầu hạ cô nương ngủ."

"Không vội, ta còn muốn ngồi thêm một lát nữa." Lăng Nhược thương tiếc lau vệt nước trên khóe miệng nàng: "Nếu như ngươi mệt mỏi thì đi xuống trước nghỉ ngơi đi, mai thu dọn đồ cũng không muộn."

"Nô tỳ không mệt." Mặc Ngọc lắc đầu như trống bỏi, đem bát đũa thu dọn bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng thấy trên bàn còn lại ít sủi nàng khó xử, không biết nên xử trí như thế nào. Suy đi tính lại hồi lâu vẫn là quyết định cất đi để mai hâm nóng một chút ăn nốt, đỡ lãng phí.

Mặc Ngọc một lòng đợi bắn pháo hoa giờ tý, Lăng Nhược lại không chút buồn ngủ, dứt khoát thức chờ cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei