Chương 48 Hoạnh họe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã vậy sao không vào trong xe ngồi một lát chứ? Tay muội sắp cứng thành băng rồi này, nhỡ bị cảm lạnh thì sao?" Na Lạp thị xoa xoa nàng khẽ trách.

Lăng Nhược cúi đầu không nói, ngược lại là Lý thị vỗ vào hoa văn trên thành xe mỉm cười nói: "Xe ngựa này có màn che đỏ và chóp vàng, ngoại trừ phúc tấn và Bối Lặc gia thì ai trong số chúng muội dám ngồi vào chứ."

Na Lạp thị thương tiếc nhìn Lăng Nhược một cái nói: "Lát nữa không phải là nhập cung rồi sao. Ta nói muội này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá câu nệ lễ nghĩa, một chút cũng không dám quá bổn phận. Đúng là nên tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa nhưng cũng phải chú ý thân thể mình chứ, đợi khi nào giống ta bệnh tật đầy mình thì có hối hận cũng không kịp."

Lăng Nhược cười một cái nói: "Đích phúc tấn đừng nghe Mặc Ngọc nói bậy. Thiếp thân chỉ đến sớm hơn người và Lý Phúc tấn một chút thôi. Vả lại, sức khỏe thiếp vốn tốt, cũng không dễ bị cảm lạnh đâu."

"Cho dù có vậy cũng không thể qua loa."

Nói xong nàng bảo Phỉ Thúy đang đứng phía sau nói: "Lấy cho Lăng cách cách một chén trà nóng để làm ấm thân thể."

Do thân thể Na Lạp thị gầy yếu, lại mắc chứng ho khan nên lúc nào ra khỏi cửa cũng phải mang theo một chiếc bình giữ nhiệt bằng bạc đặt vào trong lớp vải bông dày để lúc nào cũng có nước ấm để uống.

Phỉ Thúy đáp ứng một tiếng, lấy chiếc bình giữ ấm từ lớp vải màu xanh nhạt ra rót đầy vào một chiếc cốc bạc rồi đưa cho Lăng Nhược :"Mời cách cách uống trà."

"Đa tạ." Chiếc bình được đặt trong hai lớp vỏ bông để giữ hơi ấm nên vừa hớp ngụm đầu tiên, Lăng Nhược đã cảm thấy ấm người hơn hẳn.

Lại đợi một lúc nữa mới thấy Niên thị thong thả bước đến. Hôm nay cô ta ăn mặc lộng lấy, trên mặt dát một lớp son phấn mỏng, tô mày bằng than Viễn Sơn. Xung quanh mái tóc một màu đen nhánh đều là những thứ trang sức quý giá: Hai bên búi tóc đều có chiếc trâm cài bằng vàng ròng, bên tai là chuỗi hạt châu dài âm vang theo từng bước đi. Sau gáy là một chuỗi anh lạc chế tạo từ vàng, bạc, lưu ly, xà cừ, mã não, trân châu, mai côi - bảy thứ đồ quý giá chế thành, xa hoa vô cùng. Toàn thân nàng ta toát lên vẻ ung dung hoa quý, lập tức liền đoạt đi hào quang của đích phúc tấn.

Trang điểm thế này tuy có phần quá cầu kỳ nhưng cũng không vượt quá bổn phận.

Chỉ là trên người cô ta là một bộ áo gấm tơ tằm màu đỏ hồng thêu hồng chim nhạn trên mây... Mí mắt Lăng Nhược hơi nhảy dựng, tây hồng tức là Giáng Hồng, khá giống màu chính hồng, chỉ là hơi chút tối chút, nếu như không nhìn kỹ khó lòng phân biệt. Người không biết chuyện sẽ tưởng rằng cô ta mới là đích phúc tấn của Tứ Bối Lặc phủ.

Theo như lệ, để làm rõ sự khác biệt giữa đích - thứ, thứ thiếp không được phép mặc màu quần áo tông chính hồng, cho là trong cung đình hay dân gian đều như vậy. Không biết bao nhiêu người thiếp thất đến cuối đời trong tủ quần áo cũng không có nổi một bộ xiêm y tông chính hồng. Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều nữ tử thà làm đích thê nhà bần hàn cũng không muốn thành thiếp thất nhà phú quý.

(Cho bạn nào chưa biết: Hồng ở đây là đỏ. Nhưng mà để cho câu văn hay hơn thì t vẫn giữ nguyên là chữ hồng - các bạn tự hiểu là đỏ nhé)

Niên thị biết rõ hôm nay sẽ tiến cung cùng đích phúc tấn vậy mà còn mặc bộ này, rõ ràng là có ý khiêu khích đích phúc tấn.

Nữ tử không có được sự sủng ái của phu quân, thì cho dù có là phòng đích cũng đáng thương....

"Muội muội đã tới chậm, mong tỷ tỷ thứ tội." Niên thị đến gần, như cười như không nhìn chằm chằm vào bộ kỳ trang màu đỏ thẫm trên người Na Lạp thị.

Na Lạp thị hít một hơi dài, đưa ánh mắt từ mảnh kia chói mắt tây màu đỏ dời lên, ngậm nên có đoan trang thoả đáng nói: "Cũng chưa phải là muộn." Thoáng dừng lại nói:"Nếu đã đến đủ hết rồi, vậy chúng ta lên xe ngựa đi, đừng để muộn giờ."

"Không cần chờ Bối Lặc gia sao?" . Lý thị quan sát bốn phía cũng không thấy bóng hình Dận Chân.

"Bối Lặc gia đã phái Chu Dung đến thông truyền, dặn dò rằng người có việc nên tiến cung trước, chúng ta vào cung gặp sau." Na Lạp thị nói xong bước về hướng xe ngựa, Lý thị và Lăng Nhược theo sau nàng. Phu xe sớm đã tỉnh , thấy các nàng bước đên thì quỳ xuống hành lễ, sau đó nằm xuống đất để làm bậc cho mọi người lên xe ngựa.

"Chậm một chút."

Lúc Na Lạp thị chuẩn bị lên xe, Niên thị đột nhiên lên tiếng ngăn cản, thanh âm như châu như ngọc, cực kỳ dễ nghe.

Phỉ Thúy cảm giác đỡ trên cánh tay tay hơi hơi căng thẳng, lập tức gặp Na Lạp thị thu hồi dẫm phu xe trên lưng chân xoay người nói: "Muội muội còn có chuyện gì?"

Niên thị khóe mắt chạm tới Lăng Nhược, có chút hàn ý: "Sao nơi này lại xuất hiện người không liên quan vậy?"

Lăng Nhược liền biến sắc, nàng tuy không có nói rõ, nhưng lời này rõ ràng là ám chỉ mình. Nàng đang định cất tiếng thì cảm giác có người âm thầm bóp tay mình, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý thị khẽ lắc đầu, ý bảo nàng đừng lên tiếng.

"Muội muội nói Lăng cách cách sao?" Na Lạp định thần, thản nhiên nói: "Muội ấy theo chúng ta tiến cung mừng thọ cho Đức phi nương nương, sao lại bảo là không liên quan. Huống chi việc này ta đã phái người thông báo cho muội muội, chắc muội muội là quý nhân hay quên chuyện rồi."

"Người hay quên là tỷ tỷ mới phải chứ. Xưa nay chỉ có đích phúc tấn cùng trắc phúc tấn mới có thể nhập cung, mà cô ta chỉ là một cách cách đê tiện, còn chẳng được gọi một tiếng chủ tử, sao có thể cùng chúng ta ngồi cùng xe nhập cung? Để người khác nhìn thấy nhất định sẽ chê phủ chúng ta thiếu quy củ đó."

Na Lạp thị mím thật chặt môi, khuôn mặt biến sắc, cánh tay đang được Phỉ Thúy đỡ run nhè nhẹ, hiển nhiên là cực kỳ tức giận. Cho dù có thế nào, nàng vẫn là nữ nhân tôn quý nhất trong phủ này, Niên thị lại dám khiêu khích, thực đáng giận.

Thấy Niên thị công khai làm nhục chủ tử nhà mình, Phỉ Thúy không nhịn được, vô cùng tức giận nói: " Niên phúc tấn nếu như không đồng ý cho Lăng cách cách cùng đi, vậy tại sao người không nói sớm mà nhất định phải chờ tới bây giờ mới nói."

"Ta nói chuyện với chủ tử nhà ngươi, khi nào thì đến lượt nô tài ngươi xen miệng vào. Thật là thiếu quy củ, cũng may đích phúc tấn tốt bụng. Nếu là hạ nhân bên cạnh ta thì sớm đã lĩnh trượng rồi."

Na Lạp thị gạt Phỉ Thúy ra phía sau trầm giọng nói: "Chuyện Lăng cách cách nhập cung đã được Bối Lặc gia gật đầu đáp ứng. Muội muội nếu như cho rằng Lăng cách cách không có tư cách tiến cung, vậy thì chờ vào cung nói với người. Bây giờ nên lên xe đi đã, kẻo muộngiờ nhập cung ."

Nói dứt lời, không thèm nhìn Niên thị, nàng nâng bước lên xe ngựa. Thấy Na Lạp thị dùng Dận Chân để áp chế mình, Niên thị lập tức trầm mặt, vẻ mặt hiện lên tia ngoan lệ, cười lạnh nói:"Được, vậy thì vào trong cung rồi nói tiếp. Nhưng hiện giờ cô ta vẫn không thể lên xe. Bối Lặc gia chỉ là cho phép cô ta nhập cung chứ đâu có cho phép cô ta được ngồi lên chiếc xe này?"

Điều này... Na Lạp thị chưa từng nghĩ đến điểm này, bị Niên thị hỏi thì nhất thời không biết nói ra sao. Vẻ mặt Lý thị cũng bất đắc dĩ, chiếc xe này chế tạo theo quy cách của một hoàng tử, thân phận Lăng Nhược quả thật không có tư cách để ngồi.

Mí mắt Lăng Nhược hơi hơi nhảy dựng, khiêm tốn cúi người nói:" Niên phúc tấn nói rất đúng, cơ thể hèn mọn này của thiếp nếu ngồi lên xe thì thật không hợp cấp bậc lễ nghĩa. Kính mong đích phúc tấn chọn chiếc xe ngựa bình thường khác cho thiếp thân ngồi."

Na Lạp thị cũng không nghĩ ra biện pháp khác, liền đồng ý, bảo phu xe đi tìm một chiếc xe thoải mái khác cho Lăng Nhược. Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, , tổng cộng năm chiếc xe băng băng trên đường tiến về Tử Cấm thành

P/s: Ở thời cổ đại thì có sự phân biệt màu sắc giữa chính thê và thiếp thất. T chưa đọc được tài liệu về sự phân biệt nhưng mà tạm đọc ở đâu đó thì chính thất là tông chính hồng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xifei