CHƯƠNG 12: Ban rượu độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm mưa tầm tã nọ, Triệu thái y dẫn người mang theo một chén rượu đi đến phòng Vũ Hoài Thanh, ông khép chặt cửa lại, sai thị vệ canh gác nghiêm ngặt bên ngoài.

Ông nhìn Vũ Hoài Thanh bằng đôi mắt tiếc thương, đứa nhỏ này còn quá trẻ đã phải trải qua bao nhiêu là chuyện. Vốn Triệu thái y có giao tình với Vũ Chính Quốc, hai người là bạn tâm giao thường hay hàn huyên trà chiều. Kể từ khi Vũ gia bị khép tội, ông không còn gặp lại bạn hiền xưa, nay lại nghe tin động trời của con trai thứ Vũ Hoài Thanh, đồng thời theo lời dặn của hoàng thượng đưa chén rượu tẩm thuốc mê này đến cho y.

Ông sai người nâng thanh niên tiều tụy dậy, ngồi ngay ngắn vào bàn, tay chấm nước trà viết lên trên mặt bàn gỗ.

"Hoàng thượng không muốn giết người, uống chén rượu này xem như ngươi đã chết, mang theo gia đình đi càng xa càng tốt. Đợi mọi việc xong xuôi ngài sẽ đón ngươi về."

Mí mắt Vũ Hoài Thanh giật giật, đôi môi mấp máy không bật ra nổi thanh âm nào. Y kinh ngạc nâng mắt lên nhìn Triệu thái y, không thể tin nổi mà siết chặt hai tay. Rồi như nghĩ đến điều gì đó, y cụp mắt xuống ra chiều như đã hiểu.

Kế đó Triệu thái y phất tay cho người mang rượu lại, đoạn lạnh lùng cất cao giọng nói như cố ý để âm mình vang vọng đi xa quanh tòa biệt viện trống rỗng này.

"Tội nhân Vũ Hoài Thanh khi quân phạm thượng, coi thường hoàng ân, dụ dỗ quan lại, không có ý hối cải, thánh thượng nhân từ ban cho rượu độc, mời lãnh chỉ."

Vũ Hoài Thanh nhắc đôi tay không còn mấy sức lực của mình lên nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch.

...

Sau khi xác nhận Vũ Hoài Thanh đã hôn mê, Triệu thái y sai thị vệ khiêng xác y đến ra cho người hộ tống về phủ. Trong lúc đó, ông luôn chú ý cặp mắt đang dõi theo sau cánh cửa sổ rồi khẽ nhếch mép cười khinh. Thừa tướng hẳn đang cao hứng lắm đây.

Chuyện sau đó y cũng chẳng nhớ nữa. Cứ mơ mơ màng màng rồi trở thành cô hồn dã quỷ đứng nơi đây, ngày ngày dõi mắt mong chờ quỷ sai đến gông cổ y đi. Tâm nguyện thì còn nhiều lắm, có điều tất cả đã là chuyện âm dương cách biệt.

Nếu có thể, y chỉ mong một điều cuối cùng, đó là thấy được Dương Chi của y được hạnh phúc, y chưa thấy hoàng hậu bao giờ, có lẽ là nàng ít khi bước ra khỏi tẩm cung. Nhưng y hy vọng nàng có thể hạ sinh cho người ấy một hoàng tử kháu khỉnh, văn võ song toàn hệt như cha nó vậy. Như thế cái chết của Vũ Hoài Thanh mới có ý nghĩa...

_

Mọi chuyện chảy xuôi theo chính con đường của nó, nhẩm tính lại, y đã trở thành cô hồn dã quỷ được ba mươi ngày rồi. Nói ra thì bây giờ y cứ như phế vật chỉ biết ăn không ngồi rồi, à quỷ hồn thì đâu ăn gì được.Vũ Hoài Thanh phát hiện ra một chuyện khiến y phải bật cười. Đó là hoàng hậu Lam Trúc Ly.

Vũ Hoài Thanh lần đầu thấy hoàng hậu vào một ngày trăng khuyết sau khi y chết ba tuần, nàng mang theo cung nữ bước ra từ thư phòng của hoàng thượng, cung nữ bên cạnh tay bưng chén canh, có vẻ như hoàng hậu muốn bồi bổ cho phu quân. 

Khoảnh khắc đó tay chân y như bị đóng băng tại chỗ, nỗi hổ thẹn cùng sợ hãi trào dâng khiến y muốn quay đầu bỏ chạy.

Nữ nô tỳ mà y tin tưởng trút hết mọi tâm sự nhơ nhớp của bản thân là hoàng hậu, còn hơn thế nữa, người mà đã hứa với y sẽ đem chiếc khăn tay kia truyền cho cha mẹ... Đang đầu ấp tay gối bên cạnh người y không muốn hắn biết bí mật khủng khiếp này nhất.

Liệu nàng có nói ra không? Liệu nàng có để ý chuyện hoàng thượng có tình cảm với y không?

Vũ Hoài Thanh hoảng cả hồn, tuy là u linh nhưng y lại cảm giác như có từng đợt ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, con ngươi chăm chú nhìn theo bóng dáng kiều diễm dần khuất xa sau mái đình. Y vò đầu bất lực, không biết nên làm gì mới được. Nếu lỡ..lỡ như nàng nói lời nào khiến Dương Chi sinh nghi, dám chắc hắn sẽ lật tung cả cái kinh thành này lên tìm cho rõ ngọn nguồn.

Thế thì tất cả mọi cố gắng của y đều đổ sông đổ biển, mà hắn cũng không được sống yên ổn.

Nhưng y thì có thể làm gì được? Cả chạm vào người sống cũng không xong, không có cách nào giao tiếp với bất kỳ ai, thậm chí là bất cứ quỷ hồn nào. Mỗi ngày chỉ an nhàn nằm đấy mặc thời gian trôi, chờ ông trời nhớ ra đã bỏ quên một con quỷ dưới trần gian để y được vĩnh viễn biến mất. Mắt không thấy tâm sẽ không đau.

_

Gần đây Lâm Dương Chi thường xuyên mất ngủ, hắn không tài nào đi sâu vào giấc nổi, chính sự bộn bề khiến hai hốc mắt của hắn trũng sâu. Con ngươi càng thêm u tối. Hắn đã cố phớt lờ y, cố ngăn bản thân không sai người theo dõi y. Nhưng bờ tuyến tạm bợ hắn vun đắp bao lâu nay dần sụp đổ khi gặp lại y trong cơn mơ chập chờn.

À không, đó không phải là Vũ Hoài Thanh.

Người nọ chỉ mang gương mặt của Vũ Hoài Thanh mà thôi. Vũ Hoài Thanh của hắn không bao giờ giận dữ đến đỏ mắt như vậy, Vũ Hoài Thanh của hắn không thể nào thốt ra những lời cứa sâu vào tim gan hắn như vậy. Y cũng là người sợ đau nhất, không bao giờ có chuyện tay không nắm lấy đoản kiếm, mặc cho máu chảy thành dòng chỉ để chống đối lại hắn. Tất cả đều không phải.

Bóng dáng đan xen xếp chồng lên nhau, một Vũ Hoài Thanh cười nói vui vẻ bị một Vũ Hoài Thanh thất thần nhìn hắn xô ngã. Nụ hôn từng dành cho hắn giờ đây đang quấn quýt bên bờ môi khác, người đàn ông kia đưa tay siết chặt bờ eo y, từng tiếng cười vang lên như tiếng kim loại ma sát trên nền đất, chát chúa đến vô cùng.

Hắn bừng tỉnh giữa mộng, trán ướt đẫm mồ hôi, thở dốc dồn dập.

"Người đâu!" Hắn kinh hô thành tiếng, thị vệ bên ngoài vội chạy vào tiếp giá.

"Có nô tài." Một thị vệ ôm kiếm hớt hải quỳ xuống nhận mệnh.

Hạ Chi Dương phất tay đứng lên, bờ môi mấp máy muốn nói vài lần lại thôi, cuối cùng hắn như đã hạ quyết tâm, chân sải bước đến trước mặt thị vệ, giọng hắn hạ thấp đến mức chỉ có tên thị vệ kia nghe được. "Lập tức đến phía bắc Đinh Châu điều tra cho trẫm một nhà Vũ gia, nhất là con thứ Vũ Hoài Thanh, nội trong ba ngày trẫm muốn có tin về y. Chuyện này là cơ mật, nếu như ngươi để ai phát hiện thì hậu quả ắt ngươi rõ."

"Nô tài tuân lệnh." Dứt lời thị vệ kia quay người rời đi, cung phòng thoáng chốc chỉ còn lại một mình hắn. Hắn mệt mỏi nằm lại giường, một tiếng thở dài bật ra khỏi miệng.

"Hóa ra vẫn không làm được."

Tháng tám năm thứ ba Huyền đế chấp chính, sắc phong tân hậu, thừa tướng như hổ mọc thêm cánh, không hổ với câu "Dưới một người trên vạn người". Quan viên trong ngoài xì xào to nhỏ, mấy ai nghi kỵ với Lam Chiêu lâu nay đều trách hoàng thượng làm việc quá nông nổi, để một mối nguy cơ lớn bên người mà không hay.

Lâm Dương Chi bỏ ngoài tai bao lời bàn tán, hắn hiếm khi không quát tháo cau có, vừa nãy chợt nhớ ra đã gần cuối tháng, hắn cứ mãi xoắn xuýt ngóng trông tin mật từ phương Nam. Chung thái giám thấy vậy chỉ đành thở dài, hoàng thượng cứ thất thường thế này mãi thật không biết phải làm sao.

Lâm Dương Chi vô cùng sốt ruột, mặc dù thâm tâm chưa tha thứ cho Vũ Hoài Thanh song tình cảm bao năm quá lớn khiến hắn không có cách nào bàng quang với cuộc sống của người kia được, dù gì cũng đã từng quấn quýt chân tay, môi từng kề má trao đổi hơi thở song phương.

 Nhưng khi vừa nghĩ đến đó bỗng cơn giận ẩn giấu bao lâu nay lại bắt đầu rục rịch cháy lại. Hắn yêu thương Vũ Hoài Thanh như thế, mà người nọ thì sao? 

Lừa dối, diễn kịch, dâm loạn, mỗi một tội đó đối với đế vương mà nói đều là khi quân đáng chết vạn lần. 

Hắn không nhận ra tâm tình mình biến hóa quá mức kỳ lạ, chốc thì sầu chốc lại hận.

Chung thái giám thấy hoàng thượng vừa mới dùng ánh mắt dịu dàng nhìn ra phía cửa, chưa được một khắc đã chuyển đổi đến kinh người. Rồi lại thấy hoàng thượng tức giận đùng đùng đứng lên đi về hướng tẩm cung, không nói một lời mà đóng cửa đuổi hết thái giám cung nữ hầu hạ ra ngoài.

Đêm đó hoàng hậu được triệu vào, ánh nến đã sớm tắt, chỉ còn tiếng rên rỉ thỉnh thoảng truyền ra theo gió.

...rơi vào trong tai Vũ Hoài Thanh.

Một linh hồn mờ mờ ảo ảo đặt tay lên cánh cửa nặng trịch, như muốn xông vào lại như sợ sệt, phía sau cánh cửa kia chẳng khác nào hồng thủy dã thú đang lăm le nuốt chửng mảnh chân tình ít ỏi còn sót lại nơi đây.

Vũ Thang không biết mình nên bày ra biểu cảm gì mới hợp đây, ngoài chốn này ra y không còn nơi nào để đi nữa rồi, Vũ gia đã rời khỏi kinh thành còn y cứ mãi lang thang khắp hoàng cung. Vũ Hoài Thanh khẽ bật ra một tiếng thở dài thường thượt, y mở mắt thật to nhìn hoa văn khắc trên cánh cửa rất lâu, lâu đến nỗi không biết là bao lâu. 

Tận đến khi có tiếng gọi trầm khàn từ bên trong vọng ra, thái giám đứng bên cạnh y từ nãy giờ mới vội vàng đẩy cửa chạy vào, theo sau là cung nữ đã chuẩn bị sẵn đồ dùng cần thiết để tẩy rửa. Cách một bức màn che trên long sàn nên y không nhìn rõ được gì, nhưng từ y phục vương vãi đầy đất cũng đủ hiểu sự tình kịch liệt đến mức nào.

Y ngoảnh mặt vội tránh đi, đối mặt với tình cảnh này y cảm thấy tim mình như bị xé làm hai nửa, chẳng còn nguyên vẹn nữa rồi. Rõ ràng chính mình là người buông tay trước tiên, còn thật lòng thật dạ chúc phúc cho hắn... Nhưng cái 'thật' này từ đâu đã là tự lừa mình dối người mà thôi.

Hoàng thượng quá đỗi vô tình, vừa mới lăn lộn hoàng hậu xong đã vội sai người tiễn về tẩm cung, gương mặt của nàng còn vương sắc đỏ chưa tan, ánh mắt mơ màng ngập nước mà chẳng đổi lấy chút ít thương xót nào từ phu quân.

Vũ Hoài Thanh bước đến bên long sàn, ngắm nhìn dung mạo anh tuấn đã khiến tim y đau đớn khôn cùng kia, bàn tay vờ như có thể chạm vào giữa mi tâm đang nhíu chặt. Đêm đó một người nằm nghiêng say giấc, một u linh đứng câm lặng suốt cả một đêm.

-

Tại buổi thiết triều sáng nay đã thông cáo điều tra ra được nguyên nhân thiếu hụt quân lương từ mấy tháng trước, thủ phạm là quan thái thú nhận mệnh chuyển giao sổ sách. Điều tra sâu rộng thêm lại lòi ra vài cái tên hết sức quen thuộc. 

Lâm Dương Chi nghe đến đây thì đảo mắt nhìn về phía thừa tướng đang đứng bên dưới, trùng hợp thay ánh mắt hai người chạm vào nhau, không cần nghĩ cũng biết trong tình cảnh giương cung bạt kiếm này có ý nghĩa gì.

Lâm Dương Chi chờ giây phút này đã lâu, hắn biết rõ nên nắm vào điểm máu chốt nào để chọc giận con người mưu mô này: "Những ai tham gia vào, lập tức xử trảm, tước hết phẩm cấp, tịch thu tài sản sung quân."

Thừa tướng vội chắp tay: "Khởi bẩm, sự việc chưa điều tra rõ ràng, xin hoàng thượng cho tiếp tục thẩm vấn."

"Ý thừa tướng cho là trẫm làm việc không nghiêm minh?" Lâm Dương Chi nhướng mày.

"Thần không dám, có điều mọi chuyện vẫn mới là bước đầu, e là không chỉ đơn giản như vậy."

"Thừa tướng nghĩ quá dễ dàng rồi, trẫm đã tra ra tường tận hết thảy, bằng chứng vật chứng rõ ràng, còn có manh mối về kẻ đứng sau màn, thừa tướng có muốn biết ai là tình nghi lớn nhất không?" Ý cười giảo hoạt trong mắt Lâm Dương Chi càng sâu.

"Nếu vậy thì thần cũng vơi bớt âu lo." Thừa tướng tức tối hừ một tiếng. Những biểu cảm từ đầu đến giờ của ông ta lọt vào mắt Lâm Dương Chi hệt như một trò khôi hài. Hắn phải từng bước từng bước để ông ta không thể kiên nhẫn được nữa, mà việc tiên quyết là cắt đứt từng sợi dây thừng mà ông ta giăng vào triều suốt những năm nay.

Không khí trong triều lúc này lặng yên như tờ, không một ai dám thở mạnh nửa câu. Bỗng từ phía xa truyền đến tiếng tin cấp báo. Một người mặc quân trang vội vã lao vào cửa điện quỳ mọp xuống trước mặt hoàng thường: 

"Cấp báo, quân nước Cô đã đánh hạ hai thành của chúng ta, Tạ tướng quân trọng thương trong lúc giao chiến, hiện sống chết chưa rõ. Binh ta hoang mang rối loạn, xin hoàng thượng ban chỉ thị."

Cả triều xôn xáo náo động, Lâm Dương Chi nhận thấy tình hình nguy cấp, tình hình quân lương chưa xong đã đến chiến sự biên cương làm nhiễu loạn lòng binh lính.

Lâm Dương Chi hạ quyết tâm đứng bật dậy: "Trẫm sẽ đích thân ngự giá thân chinh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro