chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-------------------
17 năm trước......
Cậu bé nhỏ nhắn trắng trẻo được mẹ bế trên tay cùng với đôi mắt sáng rực đang chiếu thẳng vào ô cửa kính khoa phụ sản bên trong bệnh viện, chỉ chỉ ngón tay mũm mĩm lên mặt kính trông rất đáng yêu
- " cậu ấm của mẹ, con thích bé cưng lắm đúng không? thật dễ thương mà!!!"- người phụ nữ xinh đẹp nhìn nhóc nhỏ trong tay mình mà không nhịn được cười.
Thằng nhóc nghe thế thì cười toe, gật đầu lia lịa:
- "Vâng, em bé thật xinh"- cái giọng bặp bẹ trẻ con dễ nghe cất lên làm bà mẹ có một suy nghĩ rằng " con bé sau này nhất định phải là con dâu của mình"
-----------

   - " Này, mày thật quá đáng, sao lại làm hư con gấu bông của tao, đấy là của anh Pun tặng tao cơ mà"- cô bé chừng sáu tuổi có gương mặt trắng trẻo xinh xắn với cái đôi mắt một mí đã ướt chẹp nhẹp vì nước mắt, cất giọng nói trong sáng thánh thót có phần tức giận, trách móc đối phương
   Nhóc đẹp trai bên cạnh trong có vẻ lớn hơn, bình thản ngồi trên chiếc xe đạp, rất không quan tâm mà đáp:
-" tao thích thế, chỉ là con gấu thôi mà làm ầm cả lên, thật điếc tai"
Con bé nghe thế thì càng tức giận nên khóc ầm lên, rồi nằm ra cả con đường ăn vạ. Nhóc liếc mắt một cái rồi chau mày . Nhìn người qua đường cứ ngó ngó nhìn nhìn, nhóc đành bất lực thảy chiếc xe đạp sang một bên rồi chạy tới ngồi xổm xuống:
- " Được rồi, tao khổ với mày, mai tao mua cho con khác to hơn đẹp hơn thế là được chứ gì? "
Nghe thế làm con bé nín hẳn, đưa gương mặt tèm nhem nước mắt lên mà hỏi: -"thật không?, mày hứa tao đi" - cùng đó là đưa ngón út nhỏ xinh của mình lên, ý chỉ phải giữ lời.
Lòng ngón út của mình vào, nhóc đáp rất gọn-" Ừ, hứa"
 
  Hoàng hôn buông xuống, hai đứa trẻ nhỏ boong boong trên chiếc xe đạp về nhà, cảnh tượng thật yên bình mà thơ mộng
-" con gấu của tao là màu hồng nhé, có cái nơ ngay cổ cũng màu hồng nốt nhé, có hình trái tim ở ngực cũng màu hồng nữa nhé.."
-" câm ngay, tao quăng mày xuống đường bây giờ"
------------

  Năm con bé 11 tuổi, nhóc cũng đã lên 13...
Đang ngồi chơi cùng đám bạn trong lớp học, Ni Thần lại nghe cái giọng lanh lảnh quen thuộc của con bé nào đấy, chạy sòng sọc từ ngoài cửa chạy vào
-" cu Thần, tao nói mày nghe cái này, quan trọng quan trọng lắm"- mấy thằng bạn bên cạnh cậu thấy vậy liền trêu chọc ngay
-" này, bé con lại tìm Thằng Em bé mách chuyện kìa"
-" xùy, mách gì mà mách, các anh biết gì chứ! "- Thi nghe đám bạn của cậu nói thế thì ức chế, cô có phải đứa lẻo mép đâu, chỉ là một hai lần bị mấy đứa to con giành đồ ăn thì "nhờ" chút xí thôi mà.
Còn chuyện vì sao Ni Thần bị gọi là Thằng Em là bởi cách xưng hô không mấy lễ phép của nhỏ kia, ai đời người ta hơn mình hai tuổi nhưng vì lúc bé, học hỏi cách gọi tên thế nào mà quen miệng đến tận bây giờ, nhóc kia cũng vậy, nghe con nhỏ thấp hơn mình cả cái đầu gọi mình bằng "mày", ức chế mà gọi ngược lại như thế luôn, mãi cho đến thật lâu sau này, mới có thể thay đổi được. Chưa kể đến chuyện Thằng Em rất nghe lời "Chị", thích gì hay nói gì hầu hết đều nghe mặc dù luôn tỏ ra lạnh lùng không quan tâm.

  Ni Thần chả mấy để ý đến lũ bạn, nhìn Du Thi hỏi thẳng:
-"nói gì nói lẹ, sắp đến giờ vào lớp rồi!!"
- "không nói ở đây, chuyện bí mật của tao sao để mấy anh trai đây hóng hớt được,́"- con bé liếc dân xung quanh một cái rồi kéo tay Ni Thần đi ra ngoài sân, dưới một tán cây rồi nói liền một mạch:
-" này, hình như tao biết yêu rồi đấy, mày biết thằng Anh Tin lớp tao không, rất đẹp trai ga lăng nhé. Nhưng tao không biết làm gì hết, phải gây sự chú ý cho người ta như nào đây?"
- Cậu khẽ cười, con nhóc này mà cũng bày đặt yêu với đương cơ a:̀ -" nó đẹp trai tới mức nào, bằng tao không? Mà mày mới có tí tuổi đầu, học hành thì không lo"
Nhóc Du Thi xì một cái, ngẫm nghĩ chút rồi nói: -" Đẹp trai thì chắc không bằng mày đâu, có điều ga lăng hơn nhiều, còn hiền lành nữa không dữ dằn như mày , mau mau nghĩ cách giúp tao đi! "
- "Nghĩ gì, thích thì cứ tới trước mặt nó rồi tỏ tình"
Con nhỏ nghe thế thì chán- "nói như mày thì tao đi kêu mấy con vịt tư vấn giúp tao còn hơn, chẳng được tích sự gì cả"- nói xong thì chuông vào lớp cũng reo lên, Du Thi không thèm chào cứ thế ngoái mông bỏ vào lớp. Ni Thần cười cười, từ từ bước theo sau.

.....Những thời gian và khoảnh khắc cứ thế đi qua. Mới đó cũng đã trôi qua thêm ba năm trời. Lúc đó Ni Thần đã là thanh niên 16 tuổi, cũng đã có những suy nghĩ chính chắn hơn một chút mặc dù từ nhỏ đến giờ đều luôn bị mọi người gọi là ông cụ non với cái IQ level max cao, thật trái ngược với Du Thi. ..
  Năm này cũng là năm mà cậu quyết định sang Mỹ du học vài năm, tương lai sau này không sớm không muộn thì cũng là người thừa kế danh giá, trao dồi kiến thức nơi xứ người thì không có gì là lạ. Nhắc đến gia thế của nhà cậu ấm này mới nhớ, cũng rất bất ngờ nhưng thật sự Ni Thần chính là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn kinh tế thương mại Snufa,tập đoàn lâu đời lớn nhất đất nước, Du Thi biết điều này, nhưng cô lại không hề biết rằng, một gia đình đơn thuần khá giả bình thường như cô lại nắm đến một nửa cổ phần của cái tập đoàn danh giá này. Lí giải cho điều này chính là vì,... công ti được lập ra bởi hai người đàn ông, ông cố của Ni Thần và Du Thi, rồi dần dần, nó ngày càng phát triển và trở thành một tập đoàn hùng mạnh dưới bàn tay của cả hai cũng như thế hệ sau này tức ông nội và bố của cậu, nhưng vì muốn có một cuộc sống thoải mái giản dị hơn, ông nội của Du Thi đã chuyển toàn quyền quản lí lại cho phía nhà bên này, nhưng vẫn giữ một phần hai cổ phần công ty, coi như cái két bí mật nếu như nó gặp phải khó khăn sau này. Và cái tình thân sâu sắc giữa hai bên vẫn luôn được duy trì mãi cho đến thế hệ tiếp theo, ví như hai nhân vật chính của chúng ta. Mỗi ngày đều cãi nhau, đều cà cựa nhau, nếu không sẽ ăn không ngon mà ngủ cũng chả yên,.... nhưng lại luôn bên nhau mọi lúc mọi nơi không thể tách rời, chuyện buồn vui cũng có người cùng chia sẽ, bị bắt nạt sẽ có người ra tay che chắn.
   Vì vậy hoàn cảnh diễn ra ngay bây giờ làm Du Thi không thể nào chấp nhận được....
Ở sảnh sân bay, Ni Thần một thân hình cao ráo tuấn tu ́của tuổi mới lớn, phong cách thời thượng, toả sáng làm không ít người phải đưa mắt chú ý... cậu đang tạm biệt mọi người để lên đường đến Mỹ. Hầu hết ai cũng có mặt, bố mẹ Ni Thần, ông nội, bố mẹ Du Thi và cả một số người quản gia lâu năm cũng đều có mặt ở nơi này....và Du Thi
   Sau khi chia tay tất cả mọi người, Ni Thần mới liếc mắt sang con nhỏ đang im thin thít đứng xa xa từ nảy đến giờ. Đi đến trước mặt rồi cất giọng:
-" im lặng thế, không định tạm biệt bạn thân câu nào à?"
-" mày biến đi!!!"- Du Thi ngẩng đầu rồi chau mày nói, cô vẫn còn đang rất tức giận vì chuyện đột ngột này, cậu chỉ vừa mới nói với cô vào tuần trước. Chẳng xem cô ra gì cả.
-" thật không, vậy đi nhé, bye bye"- cười cười, Ni Thần liền quay lưng định bước đi.
Chưa được hai bước, một bàn tay đã ôm chằm cậu từ phía sau làm cậu có chút bất ngờ
-" Mày đi thiệt ak hả, định bỏ tao mà đi vậy á hả, mày tệ vừa thôi chứ"- lúc này, nước mắt đã trào ra từ khi nào. Lâu lâu còn nấc lên vài ba tiếng làm hai mẹ đứng gần đó cũng xót xa...
Ni Thần quay người, lúc đó không biết là có bụi bay vào hay sao mà mắt cậu có chút đỏ, còn lóng lánh nước ở khóe mi:
-" tao có đi luôn đâu mà mày làm gì ghê thế, có mấy năm chứ nhiêu!"
-" mày nói nghe ít quá nhỉ, hức. Mày đi rồi lở may có người bắt nạt tao thì sao, nhất là mấy con fan girls của mày ấy"- nói mà nước mắt nước mũi tèm hem
-" yên tâm đi, tao nói mấy đứa kia hết rồi, thằng Hưng, con Lin, thằng Hí, thằng Ka,.. đứa nào mà lén phén tới mày là tụi nó xử cho hết đường sống luôn"- nói thì nói thế nhưng chẳng làm tâm trạng cô tốt hơn chút nào
-" ngoan đi bé con, hồi tao về tao mua cho mày cả tá cái album của mấy anh Hàn Xẻng luôn, nhé"- vừa nói Thần vừa xoa xoa đầu con nhỏ an ủi
-"nhớ đấy..." -cô hơi cười, cùng đó là động tác ngón út quen thuộc mà từ nhỏ đến giờ hai đứa đều dùng để thể hiện lời hứa của mình.
   Day dưa đến một lúc lâu, cuối cùng máy bay cũng cất cánh. Du Thi nhìn lên bầu trời mà thầm thở dài:
"khoảng thời gian sau này sẽ rất chán đây"....

    Sau khi đi, ngoại trừ những cú điện thoại trong một tuần đầu tiên, kể từ đó không còn bất cứ một cú gọi hay liên lạc nào nữa làm cho con người nào đó như muốn bùng nổ...
----------''''''--------------------

    Và giờ đây, anh đang đứng trước mặt cô, ngay trong lớp cô với sự bình tỉnh không còn bình tỉnh hơn khi chạm mắt nhau.... Chàng thanh niên đẹp trai tuấn tú như một nam thần, có phần chính chắn,lạnh lùng cùng trưởng thành của một người đàn ông thực thụ : bạn thanh mai trúc mã khốn nạn tệ bạc nhất trong cuộc đời cô, Ngô Ni Thần
̀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro