Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Thanh Mai Trúc Mã/The Most Beautiful Frequency Is You

Tác giả: Lý Bằng Trình

* * *

Năm tôi bảy tuổi, nhà tôi chuyển đến một thị trấn nọ. Ở đó nhà cửa san sát thuần một màu ngói đỏ, phía trước và phía sau nhà đều có sân, gia đình tôi chung một cái sân với nhà hàng xóm bên trái. Gia đình đó có một cô bé năm nay lên bốn, ba cô ấy với ba tôi cùng làm việc cho một cơ quan, mẹ cô ấy và mẹ tôi cùng dạy học ở một trường tiểu học trong thị trấn. Bởi vì những tầng quan hệ trong công việc cũng như trong sinh hoạt và tính chất công việc của bọn họ, nên khi nhà hàng xóm bận quá sẽ gửi cô con gái nhỏ sang bên nhà tôi.

Tôi rất ghét con bé đó, nó như cái đuôi cứ chạy theo tôi mỗi ngày, gọi anh Tae Hyung luôn miệng không ngớt, lúc chơi ở nhà tôi thì nó chẳng còn thiết tha gì đến bố mẹ nữa. Có lẽ là vì bố mẹ tôi rất quý nó và tiếp đón nhiệt tình nên mới thế. Dĩ nhiên tôi thì không. Một thằng nhóc học lớp một như tôi khi ấy đã biết thế nào là cảm giác phức tạp như xấu hổ rồi, nên tôi không muốn ngày ngày bị một con bé bám lấy, dẫu cho khi đó tôi còn chưa phân biệt được con trai với con gái khác nhau chỗ nào.

Gia đình tôi rất đông người, là kiểu gia đình truyền thống điển hình, tôi có cô dì chú bác cậu mợ thím dượng nhiều không đếm xuể, ông bà ngoại vẫn khỏe mạnh nên thường tới nhà tôi chơi, bỗng dưng có một nhỏ em gái chẳng máu mủ ruột già ngày ngày đóng đô trong nhà như thế khiến tôi khó chịu cực kỳ. Nhưng con bé thì chẳng hề hay biết, nó tưởng tôi là anh nó thật nên cứ ba câu thì lại có một câu gọi "anh Tae Hyung ơi".

Tóc Ji Yeon ngắn như con trai vậy, mặt trái xoan còn cằm thì nhòn nhọn, mẹ tôi bảo nó từ bé đã là người đẹp có độc nhưng tôi chẳng thấy như vậy. Tôi rất ghét cái sự hồn nhiên ngây thơ ấy, nó chẳng biết cái gì hết nên luôn khiến tôi lúng túng trước mặt người thân.

Có một lần tôi nói thẳng trước mặt tất cả người nhà của mình cũng như bố mẹ nó, rằng sau này khi lớn lên tôi muốn xuất gia làm hòa thượng, cả đời không kết hôn. Con bé nghe thế thì bảo, vậy em muốn làm ni cô để đi theo anh Tae Hyung. Tôi bảo tôi sẽ trốn đến rừng sâu núi thẳm, con bé lại nói em sẽ đi trốn với anh. Tôi nói chó sói sẽ chạy ra ăn em, con bé bảo em không sợ chó sói, nếu có chó sói em sẽ bảo vệ anh Tae Hyung. Nó nói xong cả nhà đều cười.

Phòng ngủ nhà tôi có một chiếc giường rất lớn, đến mùa hè mẹ sẽ trải chiếu trúc ra đó rồi hai đứa nhảy lên trên chơi trò gia đình, giả vờ làm ba và mẹ, còn khâu một em bé bằng miếng vải con, mỗi lần như thế là chơi đến tối muộn mới thôi. Lúc bố mẹ đến đón mà con bé không muốn về là lại nằm ra giường giả vờ ngủ, bố con bé đành phải bế về nhà, tôi thì nằm bên cạnh rúc đầu vào gối trộm cười vui vẻ.

Có một hôm hai bọn tôi ngồi ăn dưa hấu trên giường rồi nó làm bẩn lưng áo, mẹ tôi bảo để mẹ tôi giặt giúp cho, thế là nó cởi sạch quần áo, chơi cùng với tôi. Tôi ngồi bên cạnh xem, sau đó phun hạt dưa hấu trong miệng ra đầy giường, thì ra con trai với con gái khác nhau thật...

Tối đến tôi với nó ngồi hóng mát trên ghế ngoài sân, bầu trời đêm ở thị trấn rất sáng, những vì sao lấp lánh như điểm xuyết cho mảnh trời màu đen. Con bé cứ ồn ào mãi, tôi ngồi cạnh thấy phiền quá bèn bảo nếu nó im lặng thì sẽ nghe thấy tiếng sao băng bay trên bầu trời. Con bé yên lặng thật, và rồi như một kỳ tích, tối hôm đó chúng tôi thực sự thấy được sao băng bay qua, còn nghe được cả tiếng vèo nhè nhẹ. Con bé vui sướng chạy đi khoe chuyện này với mẹ của nó, còn tôi thì ngồi một chỗ há hốc mồm. Từ đó về sau mỗi lần hai đứa ngắm sao, nó đều rất im lặng.

Có một năm vào dịp nghỉ hè, cậu tôi phải đi làm nên dẫn tôi theo ra ruộng lúa mạch, con bé cũng bám theo. Giữa biển vàng mênh mông con bé như kẻ điên chạy lăng xăng khắp nơi bắt cào cào cho tôi, nó cầm con cào cào bằng tay không rồi dí vào mặt tôi làm tôi sợ đến nỗi lùi về sau mấy bước. Tôi bèn nói với nó là chân cào cào ăn được, bạn của tôi đều thích ăn cái này. Thế là con bé vặn một cái chân cào cào bỏ vào miệng nó, rồi vặn một cái còn lại nhét vào miệng tôi.

Đến mùa thu hoạch, họ hàng người thân của tôi ai ai cũng bận nên họ để bọn tôi ở sân thóc. Quê bọn tôi không có biển, vì vậy hai đứa dùng thóc trong sân làm thành bãi cát rồi lăn qua lăn lại trên đó, còn xây cả 'lâu đài thóc'. Có hôm chúng tôi định chơi trốn tìm, tôi để kệ nó trốn trong bụi cỏ đằng xa còn mình thì nằm trong sân thóc ngủ thiếp đi. Hôm đó nắng nhẹ gió mát, lúc tôi đang ngủ thì bị tiếng khóc của nó gọi dậy, mẹ con bé nghe thấy tiếng nó khóc cũng chạy đến lôi nó ra ngoài. Bấy giờ mới thấy hai chân con bé bu đầy kiến, tôi và mẹ nó vội đuổi sạch chúng đi, lúc đó tôi còn oán thầm trong lòng là có chút chuyện nhỏ mà nó cũng khóc to như vậy, tự chui ra từ trước có phải hơn không. Nó vừa khóc vừa nói với mẹ rằng, anh Tae Hyung kêu con đứng trong này không được động, nên con đứng im nhưng mà chúng nó bò lên nhiều quá.

Mùa đông đến, chú tôi làm cho tôi một cái xe trượt tuyết, tôi liền bắt con bé kéo tôi trượt khắp trấn nhỏ. Đương nhiên lúc nó mệt thì tôi cũng đổi chỗ để nó ngồi lên, sau đó cả hai chúng tôi đều mệt, nó hỏi tôi giờ phải làm sao, tôi bảo nếu có chó kéo thì tốt. Nó nghe thế thì vui vẻ vỗ tay nói với tôi, à chó kéo xe, chó kéo xe trượt tuyết! Sau đó nó dắt ba con chó về thật, là ba con chó con bẩn thỉu, rồi nó kéo tay tôi chạy biến, chẳng biết đấy là chó nhà ai. Đúng vậy, chuyện như thế chỉ có nó mới làm được, tôi không dám.

Thật ra nhà hàng xóm hai bên nhà chúng tôi không phải chỉ có mỗi tôi và nó là con nít, chẳng qua quan hệ không tốt như chúng tôi thôi. Nhà hàng xóm bên phải của tôi có con bé Young kém tôi một tuổi, tính con bé đó hướng nội nên cả hai chúng tôi đều không thích nó, đã thế còn hay nói xấu sau lưng Young với nhau, nói xong thì cả hai lại ha ha cười.

Có năm nọ con bé lên tiểu học, bố nó mua cho nó một chiếc xe đạp, là loại có bánh xe phụ ở hai bên, xe như thế thì nó chỉ mất mười phút là học đi được. Còn tôi thì sắp lên trung học cơ sở rồi mà vẫn chưa sờ qua cái xe đạp nào. Khi đó tôi thấy nhục lắm nên trộm mượn xe của nó chạy ra sân to tập, kết quả là vừa đạp hai đạp đã phi vào rãnh, một bên bánh phụ chịu không nổi nên đã hi sinh. Lúc trả xe đạp tôi bảo tôi cho Young mượn đi thử nhưng nhỡ làm hỏng mất, xong tôi với nó lại chụm đầu vào nói xấu Young rồi ha ha cười với nhau. Sau này may con bé thông minh, chẳng cần bánh phụ cũng đạp được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyeon