Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tỉnh dậy liền cảm thấy tòan thân mệt mỏi, tay chân bủn rủn, không kiềm nổi lấy chăn che kín mít. Có lẽ là bị cảm, gần đây thời tiết bất thường, tôi liền mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tiếp tục ngủ tiếp.

"Số máy quý khách vừa gọi, hiện tại không liên lạc được." Tả Thanh Đồng nhìn điện thoại không khỏi nhíu mày, hôm nay là ngày cuối đứa trẻ kia giao nộp bản thảo, sao lại không thấy người. Suy nghĩ một chút, cô cầm lấy túi xách đi ra ngoài.

Chắc là nơi này, lần kia đưa về nơi này, nhìn một vòng Tả Thanh Đồng cầm điện thoại gọi một lần nữa, lần này lại gọi được.

"Xin chào, ai vậy?" Điện thoại truyền đến một giọng mũi nặng nề.

"Là tôi Tả Thanh Đồng, em ở phòng nào?"

Không suy nghĩ nhiều, tôi liền báo số nhà. Một lúc sau truyền đến tiếng gõ cửa, vốn dĩ tôi không định ra mở, nhưng người ấy vẫn tiếp tục gõ.

"Chờ một chút, tôi tới đây, đợi tôi thay quần áo." Tôi hét to hết mức có thể.

Ai, ai đây vậy, sao không biết gõ của từ tốn dì hết vậy. A là cô Tả....

"Sao em lại lâu như vậy?" Tả Thanh Đồng có chút bất mãn nói.

"Cô đợi một chút, sao cô không kiên nhẫn vậy." Tôi mơ màng nói, "Cô vào phòng em đi, phòng khách có chút lạnh."

"Sao cô không vào, tuy phòng em hơi nhỏ nhưng khá ấm." Tôi hãnh diện nói.

"Lộn xộn quá." Cô nhìn chằm chằm vào tôi, lúc này đây tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy được sự bất mãn của cô.

Nhìn quần áo vương vãi dưới sàn, tôi vội nhặt lên nhét vào tủ, không ngờ vừa mở tủ ra thì một đống quần áo rơi phịch xuống đất.

"A nhiều quần á quá, cô không sao chứ, thật ngại quá." Kèm theo vẻ mặt tươi cười nhưng đầy xấu hổ, vừa nói tôi vừa nhặt quần áo dưới sàn, ai ngờ càng nhặt lại càng nhiều.

"Bỏ xuống đi, để tôi." Âm thanh của cô truyền đến, thật là có chút ớn lạnh, không biết có phải là ảo giác của mình hay không. Cô ấy gấp gọn gàng từng món quần áo của tôi rồi cất vào tủ cứ như một trò ảo thuật, còn tôi ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn.

"Hay thật." Tôi không khỏi cảm thán.

"Phòng con gái sao có thể lộn xộn như vậy?" Cô nhìn thẳng vào tôi, với vẻ mặt có chút dọa người.

Tôi mơ hồ gật đầu, thấy cô như muốn dạy bảo mình, tôi vội vàng trả lời "Sao có thể như vậy chứ, cũng không lộn xộn lắm".

"Còn bản thảo cuối cùng thì sao?"

A, Bạch Thông chưa đưa, cô hỏi tôi rồi tôi hỏi ai. Đang không biết xoay xở như thế nào, thì nghe cô nói: "Sao mặt đỏ thế, trong người khó chịu à?". Nói rồi cô đặt tay lên trán tôi, thật là có chút ngượng ngùng, tim tôi vì thế mà đập nhanh hơn, bất giác trở nên đứng người.

"Đứa trẻ ngốc này, đi thôi."

"Hả, đi đâu?"

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm rồi bật ra hai chữ "Bệnh viện."

.........

Ngồi trong xe của cô tôi động đậy nhìn xung quanh. "Em không thể ngồi yên được à, lần trước gặp đâu có như thế." Cô nhìn tôi cười rồi nói.

"Lần trước gặp cô còn ngại ngùng không quen, lần này phải để em nhìn nhiều một chút." Vừa nói tôi vừa sờ sờ đèn cảm ứng trên xe.

"Cô ơi có TV nè, tuyệt thật, em có thể xem không?"

"Không, nhìn em có giống người bệnh chút nào không, hạ ghế xuống nằm ngủ đi, tỉnh lại sẽ đến." Cô lạnh nhạt nói.

Thấy cô đã trở về vẻ mặt lạnh lùng lúc trước, không còn cách nào nữa tôi đành phải làm theo.

........

Khi đến bệnh viện nhiệt độ của tôi được đo là 39,9°C. Bác sĩ thấy tôi mặc một chiếc như vậy liền nói rằng tôi nên mặc thêm quần áo, gần đây thời tiết thất thường có rất nhiều người ngã bệnh. Tôi cầm lấy nhiệt kế, cười nói: "Hình như sắp nổ tung rồi." Nhưng không thấy ai phản ứng, tôi ngẩng đầu liền thấy một đôi mắt lạnh như băng sắp đông chết người nhìn mình.

"Bệnh ra như vậy rồi, còn cười nữa à."

"Đó là bản tính lạc quan của Bộ Thất em mà, hướng về phía mặt trời." Tôi nói. Cô hơi nhíu mày.

"Tôi đưa em đi tiêm hạ sốt."

Đứng trước mặt chị y tá, chị ấy nói: "Cởi quần ra.", còn tôi thì cứ giữ chặt quần, thà chết chứ không đầu hàng. Chị y tá không còn cách nào khác đành phải gọi cô đang đợi ở cửa vào giải thích tình hình. Cô đi thẳng tới chỗ tôi và nói: "Bây giờ em cởi hay không cởi." Tôi lùi lại một bước lắc lắc đầu. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã bị đẩy xuống nằm trên đùi cô, sau lưng không ngừng toát mồ hôi lạnh. Quần của tôi cứ như vậy mà bị cởi ra, tôi liên tục lắc người để phản đối, điện thoại cũng bị rơi xuống đất. "Bốp" Còn bị đánh mạnh từ phía sau. "Đừng nhúc nhích, em mà động đậy nữa sẽ ăn đòn.". Lúc đấy tôi cảm thấy mặt mình rất nóng, ngay cả mũi tiêm của chị y tá cũng không có cảm giác, "Dậy đi, em muốn tiếp tục nằm sấp nữa à.", tôi vội vàng đứng dậy, quay lưng lại mặc quần vào. Cô nhìn xuống phía dưới nhặt lên chiếc điện thoại của tôi.

"Đi thôi, truyền nước biển." Tôi không nói lời nào đi theo cô ra ngoài. Chờ đến lúc một chị y tá khác đến ghim kim, tôi không chút suy nghĩ đưa tay quá. "Đứa trẻ này khá nghe lời, trẻ con sợ bị đánh." Cô cười nói. Cô càng nói tôi càng cúi đầu xuống thấp hơn, miệng lẩm bẩm nói: "Khác, em không cần cởi quần ra."

"Cô đúng là tàn ác." tôi yếu ớt nói.

"Em lạnh, cô có quần áo không?" Tôi quay sang nhìn cô.

"Không có." nói rồi cô đứng dậy, đến ngồi cạnh kéo tôi vào lòng. Thật ấm áp, một cảm giác mệt mỏi dâng lên.

"Phải chờ vài giờ nữa, em ngủ một lát đi."

Có tiếng điện thoại di động rung lên, Tả Thanh Đồng lấy điện thoại di động ra nhưng không có thông báo nào hiển thị. Nghĩ rằng điện thoại của Bộ Thất đang ở trên người mình, cô lấy ra vừa lúc thấy tin nhắn trong nhóm " Thanh xuân của ai...."

.........

Tôi chậm rãi mở mắt ra, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, thấy mình đang dựa vào ngực cô, tôi vội vàng lau nước dãi sắp rơi.

"Tỉnh dậy rồi thì đứng lên, em còn muốn dựa bao lâu?" Nhìn thấy kim trên tay mình đã rút ra, tôi nhìn cô nói: "A, dạ."

"Đi thôi."

Chắc do ngồi quá tôi, tôi dường như không đứng vững mà ngã về phía trước. Vốn tưởng rằng sẽ có một cái ôm thấm thiết với mặt đất, nào ngờ lại có cảm giác mềm nhũn ra, ngẩng đầu lên đã thấy cô kẽ nặn ra hai tiếng "Đứng dậy."

Vào lại xe, bầu không khí vẫn như cũ rất khó chịu, để làm sôi động bầu không khí, tôi cố gắng tìm chủ đề để nói.

"Màu sắc xe này thật là đẹp mắt."

"Màu đen, có cái gì đẹp."

"A, bố trí của xe cảm giác khá ấm áp"

"Xe mới, chưa có nội thất."

"À, chiếc xe này..."

"Im lặng, yên ổn dưỡng bệnh đi."

"Ò."

Đi được nửa chặng đường, tôi liền quay lại dáng vẻ đứa trẻ tò mò. Nhìn cái TV nhỏ kia, tay trong vô thức đưa qua, "Bốp" một tiếng, lại bị đánh, lấy tay kia che lại tôi vội nhìn hung thủ.

"Tôi nó không được xem là không được, đừng có thử thách giới hạn của tôi."

"Ò."

........

Cả quãng đường không nói chuyện, đến cửa cô Tả đưa tôi vào nhà, nhà tôi chưa bao giờ sạch sẽ như vậy. Cô dặn dò tôi uống thuốc một chút rồi chuẩn bị rời đi.

"Cô chờ một chút." tôi gọi.

"Còn việc gì sao?" Cô hỏi

"Không, không có gì, cô đi đường cẩn thận?" Tôi nói.

"Đúng rồi, em còn chưa đưa bản thảo cuối cùng cho tôi." Thật sự là sợ cái gì tới cái đó, tuy rằng tôi không phải là một học sinh giỏi với thành tích tốt, nhưng tôi không giỏi nói dối, nói như vậy cũng không phải tôi không trung thực. Nhưng mỗi lần làm việc xấu tôi đều có thể bị vạch trần. Cái này, cái này... phải làm sao đây.

"Bản thảo cuối cùng em chưa viết xong." Tôi cúi đầu nói, không dám nhìn cô.

Tả Thanh Đồng nhìn một chút tìm manh mối, hỏi: "Chưa viết xong? Tại sao em không viết xong trong thời gian tôi đưa ra?"

"Dạo nào việc học tương đối nhiều, em quên mất." Tôi cúi đầu nói.

"Một bàn chất đầy truyện tranh, bận học sao? Nhìn vào mắt tôi, nói sự thật." Sau cùng là một câu nghiêm khắc hơn bao giờ hết.

"Cái...cái đó không phải do em viết, là do Bạch Thông viết." Dưới tình thế cấp bách này đúng là tuyệt vọng. Khi định thần lại, tôi mới nhận ra sau lưng mình đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Cô vẫn nhìn tôi một lúc lâu rồi nhẹ nhàng nói: "Nói dối tôi có thú vị không?"

"Em, em không phải cố ý, em vốn không muốn làm cô thất vọng, chỉ là trình độ tiếng Anh của em không tốt." Tôi chậm rãi cúi đầu.

"Kêu Bạch Thông mau nộp bản thảo, không có lần sau." Cô nhàn nhạt nói.

"Dạ.", tôi sờ sờ túi lại không thấy điện thoại, ngước nhìn lên nhìn cô với vẻ mặt đưa đám nói : "Hình như em bị mất điện thoại di động rồi."

Lại nhìn thấy chiếc điện thoại quen thuộc trong tay cô.

"Lần sau đừng có bất cẩn như vậy, vừa rồi điện thoại reo tôi đã nhìn thoáng qua" Tôi vội vàng nhận lại, mở máy lên liền thấy tin nhắn đến "Thanh xuân của ai không mê mang", không khỏi hồi hộp ngước nhìn cô, cô ấy vẫn đứng đó đợi tôi liên lạc với Bạch Thông. Tôi thở phào nhẹ nhõm, hình như cô không biết sự tồn tại của trò chơi này.

"Bạch Thông nói đã viết bản thảo xong và đặt trên bàn làm việc của cô."

"Ừm."

"Em còn chuyện gì muốn nói với tôi không?" Cô ngồi trên bên bàn tôi lật giở truyện tranh.

"Cô Tả, cảm ơn cô đã quan tâm đến em."

"Còn nữa không?"

"A, em sẽ trả lại tiền khám bệnh cho cô." Tôi cắn môi nói.

"Còn nữa không?" Lần này cô ấy nói rất chậm, tôi nghĩ nghĩ một lúc cuối cùng lắc đầu.

"Vậy được rồi, tôi đi trước đây, em nghỉ ngơi cho tốt đi." Sau đó đứng dậy rời đi.

"Cô cho em số tài khoản, em sẽ chuyển lại tiền cho cô."

"Không cần." Cô chỉ để lại hai chữ này cùng một bóng người mờ nhạt.

........

Tôi bị ốm nằm trên giường chỉ có một món đồ chơi là chiếc điện thoại di động, tôi mở nhóm trò chuyện và bắt đầu kỹ năng trò chuyện ma thuật của mình. Lúc này, chủ nhóm diễn đàn hỏi: "Khi nào bạn chủ động tìm partner?"

"Chờ một chút, tôi vẫn còn đang quan sát."

"Đây là kỷ luật của diễn đàn, nhất định phải đi tìm, không tìm tôi chỉ có thể đá bạn khỏi nhóm."

Tại thời điểm này, tôi như sắp phát điên, họ đều muốn tôi tìm kiếm partner.

"Cô, làm quen với tôi đi." Một người trong nhóm tên Kỷ Quang nói.

Cái tên này hình như là partner của một người khác, trong bán kính mười dặm không ai dám đụng đến, bây giờ lại tìm đến mình. Tôi phải trốn để tránh vạ lây, chắc chắn mọi người trong nhóm đều lạnh nhạt hóng xem náo nhiệt.

"Tôi có thể suy nghĩ lại được không?" Lúc này trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của cô. Trong bệnh viện sợ tôi lạnh cô ôm tôi vào lòng, nằm trên đùi cô, dựa vào cô ngủ, cả cảnh tượng bị la mắng cũng hiện lên.

"Cô thích người khác rồi sao?" Kỷ Quang hỏi.

"Xem như là vậy, nhưng cô ấy không có trong trò chơi này, chỉ là thích, có lẽ là vậy." Thật là cản trở để tôi gõ ra dòng tin nhắn này.

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Từ đó đến nay, Kỷ Quang không trò chuyện nữa, có lẽ là bởi vì tức giận đúng là nữ nhân nhỏ mọn. Làm sao có thể như hào phóng như Tả Thanh Đồng, tôi cứ mãi nghĩ về cô.

Đúng là muốn cái gì tới cái đó, Tả Thanh Đồng gọi đến, tôi kích động không kiềm được liền nhấn máy trả lời.

"Xin chào, em là Bộ Thất"

"Ừm, đỡ hơn chưa? Ngày mai phải đến bệnh viện, tôi tới đón em." Nghe đến đây, tôi ngây ngô cười.

"Dạ, cô tới đón đi ạ."

"Đã uống thuốc chưa?" Nhìn đóng thuốc trên mặt bàn còn chưa mở, tôi nuốt nước bọt nói.

"Đã uống rồi."

"Nói dối, sao không uống thuốc đi?" Cô nhìn xa trông rộng nói.

"Cô, làm sao cô biết, cô lắp camera ở nhà em sao?" Nói xong tôi vội vàng đứng dậy kiểm tra.

"Không có, tôi chỉ tùy tiện hỏi, quả nhiên là không uống, lại nói dối tôi lần nữa, tôi sẽ ghi nhận."

"A, em chỉ là sợ cô lo lắng." Tôi chột dạ nói.

"Giờ thì rời khỏi giường, rót nước uống thuốc đi, uống xong rồi lại nói chuyện với tôi tiếp" Âm thanh nghiêm nghị từ đầu dây bên kia truyền đến.

Trong chốt lát, tôi đã hoàn thành hết chuỗi hành động trên.

"Được rồi, ngoan lắm."

"Đừng nghịch điện thoại nữa, nghỉ ngơi sớm đi sáng mai tôi qua đón em. Tôi nói lại lần nữa, không được nghịch điện thoại " Nói xong cô cúp máy.

Tôi thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại đã treo máy rất lâu rồi tắt đi ngủ, ngày mai cô đến đón.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro