Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, tôi dậy sớm rời khởi giường, chắc là do tác dụng của thuốc đêm qua tôi không còn bị mất ngủ nữa. Nhận được cuộc gọi từ cô Tả, kêu tôi xuống lầu. Tôi vội vàng chạy xuống, lại phát hiện bên trong ghế lái không có người, "Ở đây.", liền thấy cô mang bánh bao đi tới.

"Bửa sáng của em đây, mau ăn đi."

"Cô cũng thích ăn bánh bao này hả?" Tôi dùng hai tay đón lấy.

"Ừm, trước kia đi học tôi thường xuyên ăn, ra ngồi ở ghế sau ăn." Cô có vẻ như nhớ lại chuyện không vui gì đó, vẻ mặt có chút buồn bã. Hai chúng tôi ngồi ở hàng ghế sau, tôi cắn một miếng thật lớn, nhưng không phải món bánh bao nhân thịt tôi thích nhất mà là món chay. Nhìn sang cô đang uống sữa đậu nành, tôi đưa qua, nhẹ giọng nói: "Em muốn ăn nhân thịt, không phải cái này."

"Không được, người bệnh không được ăn đồ nhiều dầu mỡ." Tả Thanh Đồng nói với giọng điệu quen thuộc.

Có lẽ đây là lý do khiến tôi bị bệnh, tính trẻ con của mình nổi lên, tôi bất chấp sự khuyên bảo của cô nhất quyết muốn ăn bánh bao nhân thịt.

Cô buông ly sữa đậu nành trong tay xuống, bất đắc dĩ nói "Tôi vốn muốn để chuyện này tính sau, nhưng nếu em không đợi được, vậy thì chúng ta bắt đầu."

Sau câu nói đó, tôi cảm thấy một lực lạ kéo thắt lưng mình, lại một lần nữa tôi nằm trên đùi cô, quần cũng bị cởi ra. Tôi chưa kịp phản ứng thì sau lưng truyền đến một trận đau. "A" Tôi không khỏi hét lên, so với cái hôm qua chẳng là gì cả.

"Đau, đau quá, đừng đánh." Tôi đưa tay ra sau chặn lại.

"Em nói không đánh thì tôi sẽ không đánh à, bị đánh thì ngoan ngoãn đi." Cô đem tay tôi đè lại, hung hăng đánh tới vài cái, "Bốp..."

"Tôi chưa từng nói là không được mặc quần áo mỏng như vậy hả?" Giọng nói nhàn nhạt của cô truyền đến.

"Cô có nói." tôi nhỏ giọng nói.

"Vậy em có nghe lời không?"

"Dạ không."

"Em thấy có nên bị đánh hay không?"

"Nên."

"20 bạt tay, đếm."

Bốp.....1, quả thực có thể đau chết người đó, Bốp..... 2, không biết qua bao lâu cuối cùng cũng đếm tới 20, phía sau mông sưng to rất khó chịu.

"Ngày hôm qua lừa tôi hai lần, không uống thuốc, 20 bạt tay"

"Không, cô đừng đánh nữa, có được không, đau quá." Mang theo tiếng khóc nức nở xin tha"

"Em nói thử xem."

Chỉ cảm thấy phía sau truyền đến sự đau đớn, tôi vặn vẹo cơ thể cũng nhằm thoát khỏi nanh vuốt của cô, lúc này tôi mới hiểu câu trăm lần tự sát không bằng bị người khác đánh một lần. Tôi không chịu thua khóc thút thít cố thoát ra, càng lúc tôi càng hét to hơn, cuối cùng cũng đánh xong. Toàn thân đổ mồ hôi, cảm giác tay được thả lỏng tôi vội rút ra, muốn xoa phía sau mông nhưng không nghĩ tới, lại bị đánh thêm một cái.

"Không được xoa, cứ để như vậy, đứng dậy đi." Tôi chậm rãi mặc quần vào, nửa người nằm sấp trên ghế, nhìn cô nức nở.

"Không phải chỉ mới 40 bạt tay thôi sao, dễ khóc dàng khóc như vậy" Cô vừa nói vừa lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi, càng lau nước mắt càng chảy nhiều, tôi dựa vào vai cô không ngừng khóc. Thật ra, không phải tôi khóc vì đau, mà là cảm thấy có một người sẵn sàng cho tôi mượn bờ vai, ôm tôi, thật tốt.

Cô vỗ vỗ phía sau lưng tôi, giúp tôi lấy lại bình tĩnh.

"Bộ Bộ, trong diễn đàn em khí chất như vậy, nếu để người biết em khóc như này, họ sẽ cười em."

Tôi mở to hai mắt nhìn cô :"Cô... cô... làm sao cô biết."

"Hôm qua có người nói muốn làm quen với em, sao em không đồng ý?" Cô xoa xoa vành tai tôi nói.

"A, cô..., cô chính Kỷ Quang gì đó." đột nhiên tôi thấy mình thật thông minh.

"Phản ứng thực sự rất chậm" Cô ghét bỏ nói.

Không biết phải nói gì nữa, tôi cúi đầu. Vẫn là cô phá vỡ sự im lặng này.

"Vậy tôi hỏi lại, có muốn làm partner của tôi không?" Cô ấy vừa nói vừa đỡ vai tôi.

"Muốn, em sẵn lòng." Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn cô.

"Hóa ra người kia mà em thích chính là tôi à, haha, ban đầu tôi cũng không chắc lắm."

Nhớ lại quá khứ, tôi yếu ớt nói: "Vậy cô sẽ coi trọng mối quan hệ của mình chứ, không coi nó như một trò chơi chứ?"

"Tôi không dễ dàng tiếp nhận người khác, một khi tôi đã tiếp nhận tôi sẽ phải có trách nhiệm chịu đựng gian khổ trắc trở, chân thành đối đãi, không coi tình cảm của mình như một trò đùa." Nghe những lời này, tôi cảm thấy thật an tâm, thật may mắn.

Thoáng nhìn qua, tôi thấy tay cô đỏ hồng, nắm lấy tay cô vừa xoa vừa nói: "Xoa xoa, xoa xong sẽ không đau."

"Em không đau sao?" Cô nhìn tôi với đôi mắt to long lanh.

"Tay cô quan trọng hơn, đó là bàn tay dạy dỗ và giáo dục con người"

Cô nhéo mặt tôi nói: "Ngốc, thật là đáng yêu." Tiện đà cô đưa tôi túi bánh chay đang cắn dở lúc nảy.

"Ăn xong chúng ta đến bệnh viện."

Cắn chiếc bánh bao, tôi nhìn cô, mọi thứ diễn ra thật hư ảo mà lại rất chân thực.

Đến bệnh viện, tôi đo nhiệt độ của mình, hơn 37 độ, không quá nóng, vì vậy tôi liền kéo kéo áo cô.

"Làm sao vậy, không thoải mái sao?" Cô ấy nhìn tôi hỏi.

Tôi lắc đầu, nhìn bác sĩ, thì thầm vào tai cô: "Em có thể không cởi quần tiêm được không, mông..., phía sau giống như đang sưng lên."

Cô không nhịn được cười nói: "Bác sĩ, có thể không tiêm được không, nếu muốn tiêm thì cứ tiêm, không cần bàn cãi."

Cũng may bác sĩ nói chỉ tiêm khi cơn sốt kéo dài, hôm nay chỉ cần uống thuốc và truyền nước biển.

Nhìn từng tí vào bình truyền dịch, tôi nói với cô đang ngồi cạnh :"Cô Tả, khi nào mới truyền xong cái này?" Lại không nhận được hồi âm.

Cúi đầu xuống nhìn cô, cô có vẻ không vui, trong lòng không khỏi sợ hãi, tôi lại phạm phải lỗi lầm dì ư.

"Em gọi tôi là gì" Thanh âm lạnh lùng truyền đến.

"Cô Tả" Tôi suy nghĩ một chút mới đáp, đột nhiên sau lưng truyền đến một trận đau nhức, cái mông đã nghiêm trọng cứ như vậy lại nặng thêm "Nghĩ cho kỹ vào, khi nào được tôi mới buông tay."

"Đau, đau quá." Gọi là gì giờ, trong đầu tôi chợt lóe lên một tia cảm hứng, liền hét lên "Chị ơi.". Bởi vì giọng quá lớn, suýt nữa đã thu hút sự chú ý của tất cả bệnh nhân và người nhà trong viện, nhìn xung quanh tôi vội vàng vùi mặt vào ngực Cô, không, chị, thầm nói "Không ai thấy tôi, không ai nhìn thấy tôi."

"Ngẩng đầu lên, đang trốn sao, thích chị à, cũng không thể lớn tiếng như vậy, biết không?" Chị cười nói.

"Dạ, chị" cách xưng hô này có chút không quen, nhưng nói ra cũng rất tự nhiên.

"Khi nào thì truyền xong ạ?" Tôi lại nhìn cái bình nhỏ giọt từng tí.

"Còn sớm, em dựa vào tôi ngủ một lát đi."

Tôi dựa vào vai cô, nói: "Không ngủ được, chị hát cho em nghe được không?"

"Được."

Cuối cùng dưới giọng hát của chị tôi đã ngủ thiếp đi.

..........

Nằm trên chiếc giường nhỏ, ăn cháu chị nấu, tôi mải mê nhìn chị đang đọc truyện tranh của mình.

"Đẹp như vậy sao, nhìn tiếp đi." Chị không ngẩng đầu lên nói với tôi. Không biết nói gì, tôi cúi đầu tiếp tục húp cháo. Đóng sách lại "Tôi thấy trong diễn đàn em nói rất hay, nhưng bây giờ lại như bị câm."

"Em, em ngại." tôi rụt rè nói.

Chị cười cười, chắp tay sau lưng "Còn đau không?" Tôi nguầy nguậy lắc đầu

"Hừ, chắc là hơi nhẹ tay, lần sau tôi phải cố gắng dùng sức một chút."

"Đau, đau lắm" tôi vội vàng nói.

Lại thấy chị nhìn tôi với tôi với nụ xấu xa, "Đúng là người xấu" tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Tôi đúng là xấu như vậy, muốn bắt nạt em, ha ha."

"Toàn bộ truyện này đều bị tịch thu. Nhìn vào bàn em xem, có sách chuyên ngành nào không? Sau khi hết bệnh, em chăm chỉ học tập vào cho tôi, có nghe thấy không?" Cô Tả đã trở lại giọng điệu nhàn nhạt cũng với ngữ khí nghiêm khắc.

Tôi nhìn chị, không dám phản bác "Ò." một tiếng.

"Ò, ò cái gì mà ò, không nói được à?"

"Em hiểu rồi, em sẽ cố gắng học tập." Trong lòng tôi chính là không tình nguyện, hiện tại tôi đang được đối đãi ở cấp VIP, hết bệnh sẽ quay lại cuộc sống bình thường hic... Có lẽ nhìn ra sự miễn cưỡng của tôi, chị nói.

"Ngoan, nếu như tiến bộ, tôi sẽ thưởng cho em."

Nghe được khen thưởng đột nhiên tôi ngẩng đầu, vẻ mặt hưng phấn hỏi: "Chị thưởng gì ạ?"

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, chỉ cần em chăm chỉ học tập, nếu không học tốt sẽ bị phạt." Chị trừng mắt liếc tôi một cái.

........

Bạch Thông, đề này làm như thế nào, cậu dạy tớ đi. Bạch thông đã bị thái độ học hành chăm chỉ của thôi làm sợ tới mức nói không ra lời.

"A Bộ, cậu hôn mê sảng sao, để tớ ôm cậu."

"Nói nhảm, tớ chỉ muốn chăm chỉ học hành, ngày càng tiến bộ hướng về phía trước, không phụ ơn tổ quốc." Tôi kiêu ngạo nói.

"Cậu đừng có đền đáp tổ quốc trước, mà phải vượt qua bài kiểm tra ngày mai trước đi." Bạch Thông bất đắc dĩ nói.

"Cho nên Bạch Thông à, tớ trông cậy vào cậu, trước trận chiến ngày mai tớ không vui cũng phải vui, huống chi tớ đã có một viên đá sáng quý giá là cậu." Nói rồi tôi ôm lấy cánh tay cậu ấy.

"Kỳ thật, lấy trình độ của cậu hiện tại, ngày mai nhất định sẽ vượt qua. Cho dù chúng ta học thêm một đêm, nhiều lắm chỉ có thể đưa cậu lên 70 điểm. Nếu như muốn tiến xa hơn, cậu cần khổ luyện lâu dài bạn học Bộ Thất ạ."

-----[23:00]-----

"A Bộ, tớ phải về ký túc xá, cậu cũng về sớm đi."

"Được thôi" Tôi trả lời.

------[24:00]-----

Vẫn còn một đốn sách chưa đọc, đành phải về nhà trước vậy.

Mở cửa phòng ra, thấy đèn còn sáng, tôi không khỏi sửng sốt một chút, sau đó nhìn xa hơn, liền thấy Tả Thanh Đồng với sắc mặt vô cùng khó coi.

"Đã đi đâu ?" Không đợi tôi mở miệng, liền nghe chị hỏi

"Có biết tôi đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc gọi rồi không, tại sao không bắt máy? Cô có biết tôi lo lắng như thế nào không, có biết về nhà muộn như vậy sẽ nguy hiểm như thế nào không hả?" Giọng nói của chị dần trở nên chói tai.

"Em vừa học ở trường về, điện thoại đã tắt tiếng." Sau đó, tôi đi đến bên cạnh chị, lắc lắc cánh tay của chị nói: "Chị, chị đừng giận, em sẽ không tắt tiếng nữa, chị gọi đến em sẽ bắt máy, có được không, A Bộ biết chị của em là tốt nhất, chị đừng tức giận, đừng tức giận nữa."

"Đừng lắc nữa , nếu lắc nữa sẽ gãy tay đấy. Mau đi tắm rửa rồi ngủ, mai còn lên lớp."

"Tuân lệnh, lập tức đi ngay."

Buổi tối rất khó ngủ, giường rất nhỏ, trước kia một người ngủ đã ngủ không được, bây giờ lại có thêm một người.....

Không còn cách nào, hai người ngủ nghiêng thân ngủ chung, ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể chị, vô thức nhìn chị đang nhắm mắt.

"Nhắm mắt lại, ngủ đi, yên nào."

"Chị, sao chị biết em nhìn chị, lợi hại thật, em mất ngủ không ngủ được". Chị mở mắt ra nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói: "Ngoan, chị ôm em, nhắm mắt lại đi." Lúc đó, một niềm hạnh phúc không gì sánh được dâng trào, khóe miệng tôi chậm rãi nhếch lên, chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro