[Trường Thanh] Giới giải trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_mê_

Bầu không khí trong phòng hóa trang âm u nặng nề.


Đạo diễn thì ríu rít xin lỗi: "Tiểu Minh là người mới không biết phải trái. Mong anh Tiếu tha lỗi cho!"


Diễn viên mới tên Tiểu Minh còn đang mặc bộ võ phục bó sát người, nhìn là biết vừa mới được cởi cáp treo, cậu ngồi im tại chỗ, dù quản lý có huých vai cỡ nào cũng không chịu đi sang đó.

Trường Nhất Tiếu mím môi, trên gương mặt điển trai của anh xuất hiện dấu tay đỏ chót, anh mỉm cười nhìn đạo diễn.

Trường Nhất Tiếu đặt điện thoại xuống trước khi Thanh Minh lên tiếng, nhìn mặt anh như thể rất muốn nghe xem cậu định giải thích thế nào.

Mặt Thanh Minh lướt lại, điệu bộ ngang tàng không chịu nhận sai, thấy Trường Nhất Tiếu ngồi chễm chệ trước mặt mùn kênh kiệu, cậu còn khịt mũi móc thêm: "Đánh có một cái cũng không đánh thật, còn làm diễn viên chi nữa..."

Cậu lầu bầu bất mãn.

"Tiểu Minh!"

"Thanh Minh! Câm miệng!"

Đạo diễn và quản lý lập tức chặn anh lại. Nguyên nhân xảy ra sự việc này phải lật ngược về hai tiếng trước.

*********

"Hoa Sơn Tái Khởi" là bộ phim điện ảnh bối cảnh giang hồ, câu chuyện xoay quanh nhân vật là đệ tử Hoa Sơn đời trước sau khi giết chết kẻ mạnh nhất ma giáo- Thiên ma thì tử trận lại xuyên qua 100 năm sau cố gắng khôi phục lại Hoa Sơn như ban đầu.

Thanh Minh là diễn viên mới nổi có chút danh tiếng, nhìn mặt cũng đẹp ra dáng, xuất thân từ một gia đình danh giá có truyền thống đóng phim võ thuật.

Nhưng đề tài của phim này là chính tà, Thanh Minh vào vai chính phái còn thiếu vai tà phái nữa, lúc đoàn phim còn chưa xác định được vai thì Trường Nhất Tiếu bỗng dưng đích thân tìm tới tận nơi, ngẩn ngơ thay, vậy mà anh lại chịu nhận vai.

Trường Nhất Tiếu là ai? Nhân vật chỉ đóng một bộ phim là luôn luôn giải Ảnh đế về tay.

Trước khi anh nhận đóng vai này cũng chưa hề đóng phim tình cảm nào nhưng lại vô cùng nổi tiếng nhờ vào kĩ năng diễn xuất của mình và độ đẹp trai nữa, lúc đạo diễn biết chuyện còn hí hửng không thôi, ngay ngày hôm sau, "Hoa Sơn Tái Khởi" bay lên hotsearch.

Hai người vừa có cảnh đánh cận chiến, Trường Nhất Tiếu mới vượt qua Thanh Minh đáp xuống đất, đạo diễn cũng sẵn sàng hô cắt.

Không ngờ rằng, Thanh Minh bất ngờ giơ tay đánh một phát vào mặt Trường Nhất Tiếu, hiện trường lúc đó đang bình thường thì đột nhiên trở nên đông cứng lại.

Quản lý của Trường Nhất Tiếu thoáng ngây người, sau đó la toáng lên rồi chạy lao tới.

Cảnh này quả thật Thanh Minh có quyền đánh trả, nhưng cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở mức có chừng mực, Trường Nhất Tiếu cao quý đến thế, quay cả bộ phim mà chỉ sơ sài lấy nửa giá so với cát-xê, đạo diễn Lâm gần như phải bán hết cả gia tài để mời anh về.

Một cú đánh của Thanh Minh, thanh thúy vang dội, dấu đánh vô cùng rõ ràng, năm dấu tay rõ ràng trên mặt, đầy đủ không thiếu ngón tay nào.

Bây giờ anh không chịu nhận sai, cũng không thèm xin lỗi, đạo diễn Lâm vô cùng thắc mắc, diễn viên mới ngày thường rất hiểu chuyện nghe lời sao lại trở nên lớn gan thế này?

**********

"Không xin lỗi chứ gì?" Trường Nhất Tiếu ném điện thoại lên bàn trang điểm, anh cười gằn, hai tay đan chéo vào nhau, đầu hất vào trong khoang hôi khẩy phần má phải, giọng nói pha lẫn tiếng cười: "Ra tay cũng mạnh phết."

"Tiểu Minh nhà bạn tôi là... con nhà võ..." Quản lý vận giải thích giúp cậu. Trường Nhất Tiếu gật đầu tán đồng, trong mắt lập lòe hàm ý, ai quen biết anh đều hiểu rõ lúc này Trường Nhất Tiếu đang thật sự rất tức giận.

"Cột cột cột", tay mảnh khảnh như tre gõ nhịp lên bàn, ánh mắt chằm chằm: "Thanh Minh..."

"Người mới mà, tính tình khó tránh hấp tấp." Anh mỉm cười ngước mắt, ánh nhìn sắc lạnh như thể muốn hủy diệt tất cả những ai đang có mặt tại đây: "Cơ mà cũng phải xem thử người kia là ai đã."

"Ra ngoài hết đi, để tôi nói vài câu với người mới này đã." Anh cử động cổ tay cho giãn cơ, trông như sắp nổi dậy.
Trường Nhất Tiếu cao hơn Thanh Minh một cái đầu, ước chừng phải hơn 1m9.

"Nhất Tiếu, anh đừng đánh người ta đấy, ảnh hưởng không tốt đâu, đừng..." Quản lý Hỗ Gia Danh thấy tình hình không ổn, không kêu gào ầm ĩ nữa.

"Mau xin lỗi anh Tiếu đi, xin lỗi một câu là xong chuyện thôi mà, cứ cứng đầu ra đó làm gì không biết?"

"Mắc gì mới phải xin lỗi? Anh tưởng đây thân là Ảnh đế mà không đỡ được cái bạt tai à? Chút khó khăn ấy còn chịu không nổi thì Ảnh đế khác nào hư danh đâu."

"Tiểu Minh!! Cậu mau ngậm miệng lại đi!"

Sắc mặt Trường Nhất Tiếu càng ngày càng khó coi, anh hử hử ra lệnh: "Cút ra ngoài hết cho tôi!"

Bọn họ còn muốn giải thích thêm vài câu, nhưng đạo diễn lại không thể đắt tội ông thần này, vồ vập tóm lấy mọi người đi ra ngoài: "Ờm, Tiểu Minh, có gì thì gọi bọn tôi nhé!"

" Không được! Tên khốn đó hay đánh mạnh tay, Thanh Minh sẽ chết mất!
Không được, không được đâu, mấy người không thương thì tôi thương con nó!" Quản lý Lâm Tố Bính dùng dằng không chịu đi, nhưng khi nhìn vào mắt Trường Nhất Tiếu thì lập tức ngậm chặt lại.

Khí phách của Trường Nhất Tiếu vô cùng đáng sợ, nụ cười của anh khiến người ta cảm thấy có nét giống Thanh Minh.

Nhân viên trường quay rời đi cố tình để hé cửa thành một cái khe thật nhỏ.
Trường Nhất Tiếu chậm rãi ngồi dậy, anh đi đóng cửa, sau đó rút thắt lưng ra khỏi lưng quần: "Tiểu Minh à, người mới mà như thế này là không được đâu."

"Cạch" một tiếng, cửa phòng đóng lại, người bên ngoài sợ mất mật, lật đật bàn nhau nên gọi cảnh sát hay là cấp cứu.

Thanh Minh nhìn anh từng bước ép sát, vẫn ngoan cường đứng thẳng: "Làm sao, anh muốn dùng nắm đấm để xử lý, đánh lại tôi à?"

"Không."

Trường Nhất Tiếu cười một tiếng, sau đó...

Tủi thân say vào lòng Thanh Minh, cái ôm đến quá bất ngờ làm cậu không sao đỡ nổi, Thanh Minh lùi được hai bước thì hết đường lui, lưng đập lên cửa vang "Đùng" một tiếng, cậu liếc mắt:

"Cút ra."

"Bé cưng, tình yêu, người anh yêu ơi, Tiểu Minh Minh của anh ơi, em tốt nhất trên đời, cho anh về nhà đi được không... Em vẫn còn giận anh hở? Em đánh chưa có đủ sao? Em đánh anh luôn bên còn lại được không? Chồng em chỉ muốn về nhà thôi mà, sao lại khó khăn thế chứ..."

"CÚT." Thanh Minh nắm đầu anh kéo ra sau: "Cút cút, đừng có hôn, anh là chó đấy à!"

"Vợ ơi, cục cưng của anh, đừng giận anh nữa mà... Còn bên này nữa, em đánh đi, lại đây đánh anh đi, em không đánh là anh đánh đấy." Trường Nhất Tiếu lạnh lùng chớp mắt đã trở thành chú chó ngoan ngoãn nghịch ngợm, anh đứng trước mặt Thanh Minh chớp đôi mắt đầy tội nghiệp, thân hình to gần như tương phản lại anh.

Thanh Minh càng không để mắt tới: "Tôi phải xem kịch bản, anh Tiếu còn việc gì nữa không? Không có thì biến đi."

"Không được, bé yêu... rốt cuộc thì em nào mới chịu công khai với anh... Anh không muốn đóng bộ phim này chút nào hết, chẳng phải em không cho anh về nhà thì anh đến chỗ này làm gì, cục cưng ơi ..."

"Ai mượn anh đến đây! Anh thích đến thì đến! Không đến thì cút mau!"

"Bé cưng à... anh sai, anh sai thật rồi, lần sau anh sẽ nhẹ mà, Mèo con nhà mình địa vị còn cao hơn anh, cho anh về nhà đi, được không vợ?"

"Em vẫn còn nhớ chuyện anh khóa em trên giường hai ngày một đêm đấy, cút đi, tránh ra, anh đừng làm mất thì giờ của em nữa, biến ra xa cho bố, anh đừng có ghi dấu, Trường Nhất Tiếu! Anh là chó đấy à! Đau, đau đau!"

"Chụt chụt chụt, cục cưng à, tha lỗi cho anh nhé." Trường Nhất Tiếu đặt thắt lưng vào tay Thanh Minh, "Em đánh lại đi, anh biết lỗi rồi."

"Được, em không tha thứ cho anh đúng không? Anh khóc đấy, anh khóc thật đấy, hu hu... Anh mở cửa liền đây, anh phải cho bọn họ tận mắt nhìn em bắt nạt anh! Không cho anh về nhà, bắt anh ngủ ngoài khách sạn, mẹ kiếp còn block anh nữa chứ! Không thèm nói nhớ anh luôn, em coi trời bằng vung rồi!"

"Trường Nhất Tiếu, anh im lặng cho em..."

___________________^_^______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro