Phần Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi yêu cầu ngài hãy trao trả Thánh nữ Daina."

"Ta không biết ngươi đang nói gì cả."

Đôi mắt của Đại Công tước sáng lên. Linh mục Pedrik ho khan, chần chừ trong ánh đèn xanh.

"Không phải ngài đã đón Thánh nữ về từ Thần điện sao? Thật lạ lùng khi ngài lại mua một đứa trẻ thấp kém như thế."

"....một đứa trẻ thấp kém à,"

Deheen lặp lại lời Pedrick bằng một giọng điệu trầm thấp. Pedrick run sợ vì ông ta phải đối mặt với bầu không khí nguy hiểm từ Đại Công tước.

"Chúng tôi biết rằng Thánh nữ Daina đã nhận thức được sự thức tỉnh của mình. Nó thuộc về Thần điện, vì vậy hãy để cô ấy trở về. Hiện tại tình hình của chúng tôi đang rất khó khăn."

Đó đúng là cách nói chuyện từ một người chẳng bao giờ xem người khác ra gì ngoại trừ xem họ như một món đồ vật. Sự kiên nhẫn của Deheen đã chạm đến đỉnh điểm, và khoé môi của ngài ấy đã dần cong lên một cách lạnh lẽo.

"Ta không biết làm sao ngài biết trước được điều đó, nhưng ... ngài đã mua Thánh nữ chỉ với một triệu errins, ngài Đại Công tước như vậy là quá lời."

Cuối cùng, Deheen đã nhấc chân lên và đá mạnh vào bàn.

Rầm!

Cái bàn vỡ ra với tiếng động khủng khiếp. Những mảnh vỡ bắn tung toé khắp nơi, khói bốc lên cuồn cuộn và thư phòng đã trở thành một mớ lộn xộn.

"Ngài Đại Công tước Deheen! Ngài đang làm cái quái gì vậy hả!!"

"Ta đang làm gì à? Ta chỉ đang bảo vệ con gái mình mà thôi."

Ngài ấy không dừng lại ở đó, thay vào đó lại rút kiếm của mình ra. Chĩa kiếm vào một linh mục tương đương với việc tuyên chiến với Thần điện. Khi tình hình trở nên nguy cấp, thậm chí cả những kỵ sĩ của Thánh điện và cả binh lính của Deheen cũng rút kiếm ra.

Ngay lập tức, cả thư phòng đã trong tình trạng xung đột. Sự căng thẳng xuất hiện trên gương mặt của tất cả mọi người, tất cả gương mặt đều trắng bệch, không còn huyết sắc.

"Tất cả các ngươi nghe cho rõ đây"

Deheen hét to.

"Tên của con bé là Esther chứ không phải là Daina. Và con bé không phải là Thánh nữ, đó là con gái của ta."

"Điện hạ! Không!"

Không có gì ngăn cản được nó cả.

Ngay khi vừa kết thúc câu nói, Deheen vung kiếm không chút do dự và cánh tay trái của linh mục Pedrick đã bị cắt đứt. Nó thật sự là hình ảnh chính xác về Deheen, một vị Đại Công tước nổi tiếng máu lạnh như một kẻ sát nhân.

Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, vị linh mục đi cùng với Pedrick lao ra giữa hai người. Hắn rùng mình và đổ dồn toàn bộ thánh lực của mình vào cánh tay của Pedrick. Không lâu sau, rất nhiều máu chảy ra và cánh tay của hắn đã được gắn lại. Pedrick, người suýt mất đi một cánh tay, mặt hắn trở nên tái nhợt.

"Gì đây ... ngài vừa làm gì đây hả...."

"Một lần nữa, nếu như ngươi không ngừng nói về con gái ta."

Deheen nhìn thẳng vào mắt Pedrick. Sau đó, Đại Công tước trịnh trọng tuyên bố.

"Ta đã sẵn sàng cho chiến tranh."

**

Linh mục Perikel đang ngủ gật trong khi đang canh gác cửa ngục.

Ngay sau đó, anh ta mở mắt ra vì nghe thấy tiếng bước chân đang đi xuống lầu. Perikel đứng thẳng dậy chờ chủ nhân của tiếng động ấy đi đến.

Đó là Thánh nữ Rabienne, đúng như anh ta mong đợi.

"Thánh nữ! Người lại đến đây để cầu nguyện ạ? Đã bao nhiêu năm rồi chứ ... người có thể dừng chuyện này lại rồi."

"Ôi không, Daina là bạn thân của ta. Ta không thể từ bỏ được."

Rabienne nở một nụ cười đầy chua chát và rũ mắt xuống. Trong mắt của Perikel tràn đầy sự ngưỡng mộ dành cho Rabienne.

"Đó thật sự là lòng nhân từ của một thánh nữ khi người đã trao lòng tốt cho một con quái vật như thế. Con quái vật này sẽ không bao giờ biết được điều này có bao nhiêu hồng ân đâu."

Rabienne nở một nụ cười buồn bã khi nghe những lời nói của Perikel, cô ta chấp tay lại để tạo thành một hình mẫu Thánh nữ hoàn hảo.

"Đó là công việc của một Thánh nữ. Linh mục Perikel à, tôi xin lỗi nhưng anh có thể để tôi một mình một lát không?"

"Vâng, tôi hiểu."

Chuyện này thường xuyên xảy ra, vì thế câu trả lời của Perikel rất dứt khoát. Perikel xoay đôi vai cứng rắn của mình lại và ra lệnh cho binh lính cùng ra khỏi toà nhà.

Sau khi xác nhận rằng ở đây không còn ai khác, Rabienne mở cánh cửa đi vào nhà ngục.

Khi bước vào trong căn phòng, biểu cảm của Rabienne tràn ngậm sự vui vẻ với nụ cười tươi rói.

"Mình đến rồi đây."

Tại nơi mà giọng nói tươi sáng của Rabienne vừa truyền đến, một người con gái với thân hình nhỏ nhắn chợt thu mình lại. Người đó bị trói một cách yếu ớt vào một công cụ ma thuật, đó là Daina, người được Rabienne gọi là bạn thân.

Rabienne đi thẳng đến chỗ của Daina, người đã không hề có bất kỳ phản hồi nào cho lời nói của cô ta. Ngay khi Rabienne vừa đến trước mặt Daina, tay phải của cô ta đã túm lấy gò má của Daina. Cơ thể của Daina, người hoàn toàn không có sức phản kháng, trở nên loạng choạng không vững.

"Mình đã nói là mình đến rồi đây?"

"..."

Tuy nhiên, Daina không hề đáp lại lời cô ta. Ánh mắt trống rỗng của cô chỉ đang nhìn chằm chằm vào hư không, không hề có thứ gì tồn tại trong ánh mắt ấy cả. Thậm chí cũng không có hình bóng của Rabienne đang gọi cô.

Cứ như Rabienne không thích ánh nhìn đó, đôi tay cô ta quệt ngang đôi môi của Daina. Rabienne lướt qua người Daina và bước về khoảng trống sau lưng cô.

Ở đó có một bình chứa thuỷ tinh được kết nối với Daina. Có một thứ chất lỏng màu đó đang dập dờn bên trong.

"Sao cậu lại thu thập được ít thế này?"

Khi số lượng thu thập được ít hơn mong đợi, giọng của Rabienne tràn ngập sự tức giận. Rabienne thở dài và đi đến chỗ Khalid, thị vệ của cô ta. Sau đó cô ta rút thanh kiếm dài của anh ta ra. Một thanh thánh kiếm chỉ được trao cho những kỵ sĩ thuộc về Thánh điện. Ở giữa thanh kiếm là một viên hồng ngọc, tượng trưng cho đôi mắt của Nữ thần Espitos.

Rabienne với thanh thánh kiếm trên tay đang cố gắng quay trở lại chỗ của Daina. Nhưng ngay sau đó, Khalid, người vốn đã bị chôn vùi trong bóng tối như một cái bóng, chợt tiến về phía trước.

"Thần sẽ làm việc đó. Người không cần phải làm bẩn tay của mình đâu."

"Thật sao?" Rabienne mở to đôi mắt của mình và dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó cô ta nở một nụ cười thật tươi và đưa thanh kiếm cho Khalid.

Một thanh thánh kiếm, được ban phước bởi Chúa trời. Một thanh kiếm của công lý chỉ được dùng để thực hiện mong muốn của Thần linh bây giờ sẽ dùng để cắt máu từ lòng bàn tay của Daina.

"Umm...."

Đau quá—

Daina chịu đựng cơn đau vừa mới lướt qua đôi tay của mình, ngửa đầu về phía sau. Tuy nhiên, tiếng thét ấy vốn không thể thoát ra khỏi miệng. Bởi vì miệng của Daina đã bị bịt chặt bởi một miếng vải.

Miếng vải được dùng để ngăn cản hành động tự sát ấy là một cái gông cùm không thể nào thoát ra ngoại trừ những lúc ăn cơm.

Có lẽ đó là bởi vì những nỗi đau đớn.

Ngay từ lần đầu tiên khi Rabienne bước vào nhà ngục, Daina đã thông suốt. Vào khoảnh khắc đó, cô đã chạm mắt Khalid, người đang nhìn chằm chằm vào cô.

Khalid quay đi tránh ánh mắt của cô, xen lẫn trong đó là sự oán giận, phẫn nộ và căm ghét.

Tất cả máu từ tay của Daina đều chảy vào bình chứa mà Rabienne đang cầm. Chất lỏng màu đỏ trong đó toàn bộ là máu của Daina, và Rabienne đã uống sạch toàn bộ số máu đó.

"Tốt."

Rabienne, người đã uống máu của cô và nở một nụ cười sảng khoái, xinh đẹp như một bông hoa đã héo úa. Máu của Daina toả sáng lấp lánh trên đôi môi cong tinh xảo của cô ta.

Daina nhìn chằm chằm vào Rabienne, run run đôi môi của mình. Cảm nhận được ánh mắt đó, Rabienne cười tươi càng tươi, kéo mặt cô lại gần hơn.

"Sao? Cậu đang có ý kiến đấy à?"

Rabienne vuốt ve mái tóc lộn xộn của Daina. Sau đó, cô ta tóm lấy một vài sợi tóc của Daina và vén chúng ra sau tai cô.

"Cậu dám cướp đi những thứ thuộc về tôi. Cậu không biết nó, nhưng cậu có sức mạnh của một Thánh nữ."

Rabienne bước đi và đẩy Daina sang một bên. Đầu Daina đâm sầm vào bức tường.

Rabienne, người đã đạt được mục đích, giờ đã rời khỏi nhà ngục với nụ cười hài lòng. Daina nhắm mắt lại một cách yếu ớt khi nhìn bóng lưng của hai người rời đi.

'Tôi mới là thật. Tôi mới chính là Thánh nữ thật sự ... là tôi....'

Tất nhiên, nó chỉ trong suy nghĩ của Daina.

Không ai hiểu được giọt nước mắt của cô cả.

**

Krieek.

Cánh cửa sắt to lớn đã được đóng kín bỗng được mở ra cùng với tiếng nói chuyện ồn ào. Tiếng ồn đó xuất phát từ những nữ tu sĩ mới đến, họ mặc những bộ đồ trắng đặc trưng, tiến đến mở cánh cửa dẫn đến nhà ngục Daina đang ở.

"Đến giờ ăn rồi."

Rachel là người lớn tuổi nhất trong cả ba, cô ta rất lạnh lùng. Rachel tiến vào căn phòng đầu tiên. Theo sau cô ta là một nữ tu nhỏ tuổi hơn, Helen và một người mới đến, Annie. Annie là cô gái mới đến chịu trách nhiệm trông nom Daina kể từ ngày hôm nay. Đó là công việc đầu tiên cô được giao.

Annie bước vào căn phòng với gương mặt lo lắng, cô há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn thấy Daina.

Rất nhiều vết thương được nhìn thấy rõ ràng thông qua bộ trang phục với những vết máu dễ dàng nhìn thấy trông rất đáng sợ.

"Sơ Rachel, dáng vẻ này ... là ai làm vậy?"

Annie hoảng hốt và lắp bắp hỏi Rachel.

"Ai mà làm điều đó. Nó vốn dĩ là như thế. Cô không thể làm phiền bất kì ai khác tại đây được, vì thế cô ta đã tự hành hạ bản thân mình."

"Làm sao cô ấy có thể làm thế trong khi bị trói như thế này?"

"Đó là lý do vì sao cô ta là một quái vật đấy."

Rachel ra lệnh cho cô đừng hỏi nữa và hãy im lặng đi. Cô ta kìm chế cái trừng mắt của mình, nhưng Annie không thể nào xoá đi cái cảm giác rằng có điều gì đó thật kỳ lạ.

Rachel bước thẳng đến, túm lấy cằm của Daina và ngửa đầu cô lên. Ngay sau hành động đó, Daina vốn đang ngủ đã tỉnh lại với mí mắt run run.

Đôi mắt trong sáng của Daina chầm chậm di chuyển như thể cô đang cố gắng để bắt kịp tình hình lúc này. Mí mắt của cô có lẽ sẽ nhắm lại lần nữa nếu nó là một ngày bình thường, nhưng không phải là hôm nay.

Ánh mắt của cô rơi vào người Annie đang đứng phía sau Rachel. Ngay tại thời khắc này, cô như được hồi sinh.

Tuy cô gái còn lại không biết, nhưng Annie cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của Daina đang hướng về phía mình. Thậm chí cả trong bóng tối, cánh tay của Annie đang nổi hết cả da gà.

"S-Sơ! Cái này..."

"Cô còn đứng đó để làm gì? Cô đã quên cô cần phải làm gì rồi à?"

"Ah ... không!"

Annie đang định nói về Daina cũng phải im bặt bởi sự trách mắng của Rachel. Trong khi đó, Helen lấy miếng vải trong miệng của Daina xuống để đút thức ăn mà họ đem đến.

Bữa ăn bình thường được cung cấp cho Daina là một chất lỏng chẳng khác gì nước bởi vì nó có thể nuốt xuống mà chẳng cần nhai.

Rachel đổ thứ chất lỏng mà cô ta mang đến vào miệng của Daina. Nhưng cô không ăn, vì thế hầu hết nó đều chảy ra ngoài xung quanh miệng Daina.

'Thứ đáng thương.'

Annie có một cảm giác cay đắng rằng cô đã trở thành kẻ đồng loã cho những tên bạo hành.

Không có bất kì ai đưa ra lời giải thích về những tên tội phạm hàng đầu. Và cô vừa được yêu cầu phải giữ im lặng về tất cả những gì cô thấy tại đây.

Là tội lỗi gì khiến cô ấy phải bị giam cầm để bị trừng phạt như thế? Cô đã nghĩ như thế khi đang bâng quơ nhìn chăm chú Daina. Một lần nữa, ánh mắt của họ giao nhau.

Hãy giải thoát cho tôi.

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu Annie chợt vang lên một giọng nói đầy mê hoặc mà cô chưa từng nghe trước đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro