14. Say rượu ngủ cùng đồng nghiệp phải làm thế nào? (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Góc nhìn của Thẩm Dực.

Tôi nghiêm túc suy nghĩ vài ngày.

Tôi thực sự có hảo cảm với Tôn Chí Bưu. Nhưng hảo cảm đó không đến mức thích, càng không nói đến yêu.

So với người yêu, tôi càng muốn coi anh ta là bạn thân hơn.

Vì thế tôi hẹn Tôn Chí Bưu ra ngoài, chân thành nói với anh ta lời trong lòng mình. Tôi còn nói, có thể lời này của tôi nghe có vẻ rất trà xanh, nhưng tôi thực sự cảm thấy chúng tôi có thể làm bạn tốt. Vượt xa bạn bè bình thường chẳng hạn.

Tôn Chí Bưu cười, anh ta nói vậy cũng được, cứ từ từ, anh ta có kiên nhẫn, cũng có thời gian.

Tôn Chí Bưu đúng là người thông minh, sau khi tôi và anh ta nói rõ ràng thì không nhắc gì đến chuyện ở bên nhau nữa, làm việc cũng có chừng mực, từ đầu đến cuối duy trì khoảng cách xã giao an toàn.

Mấy ngày gần đây đồng nghiệp của tôi lại không tìm tôi gây chuyện... Ngược lại không phải anh ấy đột nhiên tốt bụng... Mà anh ấy đang bận vụ án đuối nước ở câu lạc bộ, cả ngày ở trong phòng thẩm vấn, tôi còn không nhìn thấy anh ấy.

Hôm đó tôi mang bữa sáng đến đơn vị ăn, thấy đèn trong phòng anh ấy vẫn sáng. Chắc là lại thức cả đêm rồi.

Tôi lặng lẽ qua đó tắt đèn đi, ngẫm nghĩ rồi lại đặt bữa sáng của tôi lên bàn anh ấy. Nghề này của chúng tôi, không dễ dàng.

Rất nhanh vụ án đuối nước ở câu lạc bộ đã xác định được nghi phạm. Hiệu suất của đồng nghiệp tôi quả nhiên rất cao.

Đồng nghiệp của tôi nói đối phương có thể có súng, bảo tôi khi hành động thì linh hoạt một chút, tốt nhất là trốn đi, đừng kéo chân sau anh ấy.

Nhưng tôi vẫn là không có tiền đồ bị nghi phạm bắt được. Nghi phạm lấy tôi làm con tin, yêu cầu đàm phán riêng với đồng nghiệp của tôi, hắn định địa điểm.

Sau đó tôi bị nghi phạm che mắt trói tay chân, nhét bông gòn vào miệng rồi nhốt vào cốp xe.

Tôi có thể cảm nhận được xe đã cách thành phố rất xa, có lẽ là dừng trên một sườn núi khá cao.

Sau đó nghi phạm thả tôi từ trên xe ra, trực tiếp đẩy tôi xuống rãnh núi. Đau quá. Mấy viên đá vụn đó chắc chắn đã cứa rách da tôi.

Tôi đang suy nghĩ xem cởi trói thế nào, đã nghe thấy đồng nghiệp của tôi gào lên: "Đồng nghiệp của tao đâu?! Đồng nghiệp của tao đâu??"

Tôi tự hỏi đồng nghiệp của tôi có phải bị bệnh không.

Anh ấy hy vọng nghi phạm nói với anh ấy, xin lỗi sir, tôi đẩy đồng nghiệp của anh từ đây xuống rồi, đúng là không cẩn thận.

Tôi thử lên tiếng, bông gòn nhét trong miệng làm sao cũng không nói được. Tôi cảm thấy với IQ của đồng nghiệp tôi, tìm được tôi có lẽ cũng là chuyện sớm muộn. Mặc dù IQ của anh ấy không cao, nhưng năng lực phá án vẫn khá mạnh.

Lại qua một hồi, tôi nghe thấy có người đi về phía này, còn gọi tên tôi.

Là giọng của đồng nghiệp tôi.

Xem ra tên này còn thông minh hơn tôi nghĩ một chút.

Anh ấy cởi trói cho tôi, tháo khăn che xuống, sau đó ôm lấy tôi, khóc lóc nói rằng cuối cùng cũng tìm thấy tôi bla bla.

Lẽ nào áp lực từ cục trưởng Trương lớn quá sao? Xem xem doạ cho bé khóc rồi.

Tôi khó khăn mở miệng, tôi nói anh à, có thể đừng khóc trước không, anh đè lên miệng vết thương của tôi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro