Chap 15. Anh sẽ đối tốt với em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seohyun từ nhà vệ sinh đi ra liền bị bà Xi gọi đến ăn sáng.

Seohyun lúc nay luôn kính trọng và nghe lời các bậc trưởng bối, còn bà Xi vốn thân thiện lại giỏi nói chuyện, lúc này, Seohyun chỉ tập trung nói chuyện với bà, ngoài ra chẳng chú ý đến điều gì khác. Dù lúc trước cô đã quyết định sẽ rời đi nhưng bây giờ có bậc trưởng bối đến, cô đành ở lại.

Bà Xi nắm tay cô, hỏi :" Cháu tên là Seohyun đúng không? Quê cháu ở đâu?"

" Tây An ạ"

Bà Xi gật đầu nói :" Đó là cố đô của Trung Quốc, lưu giữ bao nhiêu nét văn hóa truyền thống, chẳng trách sinh ra được cô gái xinh đẹp như cháu đây" Bà tự nhiên lại nói đến tượng binh mã tiêu biểu nhất của Tây An, Seohyun lắng nghe, không kìm được cười, nói :" Thực ra không lợi hại như bác nói đâu. Đó là phát hiện rất vĩ đại nhưng ngoài tượng binh mã ra, Tây An còn rất nhiều di tích đáng được ca tụng, thưởng thức"

Luhan bi bà Xi sai đi lấy cháo, khi bưng cháu và rau ra ngoài, anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Seohyun, thật sự là có chút ghen tị với lão thái thái nhà mình.

Seohyun nhìn thấy anh, vô thức thu lại nụ cười.

Bà Xi vẫn đang nói với Seohyun :" Bác còn một năm nửa mới nghỉ hưu, đến lúc đó bác nhất định đến Tây An một chuyến. Ông lão nhà bác cũng đã từng tới đó, lúc quay về chỉ nói với bác là được, sau đó chẳng nói gì nữa" Bà Xi nói xong lại cười.

Luhan ngồi đối diện với Seohyun, bày cháo cho mọi người xong, anh nhìn cô một xái rồi mới nhìn sang lão thái thái, nói :" Nếu mẹ muốn đi thì con lưa mẹ đi"

Bà Xi xua tay :" Con ấy à, bây giờ nói rõ hay, đợi đến khi đó chắc chắn lại nói bận không thể đi được"

Luhan nghĩ, chẳng phải lão thái thái đã đồng ý giúp anh rồi sao, tại sao lại đi phá bĩnh vậy? Anh thấy tuy Seohyun không nói chuyện nhưng đã ăn cháo, trong lòng anh nhẹ nhõm và vui sướng, không kìm được muốn chạm vào cô, may mà năng lực kìm chế vốn cao hơn người một bậc nên mới không làm ra chuyện gì quá đáng.

Một bữa sáng rất yên bình, bà Xi vẫn luôn nói chuyện với Seohyun, hỏi sở thích và chuyện giải trí thường ngày của cô. Seohyun nói bình thường mình phải đi làm nên chẳng có mấy thời gian để giải trí, bà lại cảm thán :" Cháu với Luhan thật là khác nhau quá, trước giờ nó chẳng mấy khi nó ở nhà, chỉ thích chạy ra ngoài chơi, chẳng hiểu những chỗ náo nhiệt đó có gì hay ho nữa?!"

" Mẹ!" Luhan cắt ngang lời mẹ, bà thật biết cách dìm hàng anh quá, lại còn cái gì mà anh chẳng mấy khi ở nhà chứ? Ngoài lúc phải đi tiếp khách và những lúc tâm trạng không tốt thì có bao giờ anh không về nhà ngay sau khi tan làm đâu?

" Mẹ gọi điện cho con, có lúc nào mà con không nói là chơi bời, uống ruợu bên ngoài đâu? Gọi con về nhà cũng vậy, gọi năm lần bảy lượt mới về!" Bà Xi phê bình con trai xong, khi nhìn sang Seohyun thì vẻ mặt có phần hòa dịu hơn nhiều :" Con à, nếu sao này con ở cùng với bác thì phải quản nó tử tế, con là đức trẻ ngoan, bác nhìn ra được, Luhan lớn hơn con một chút nhưng không an phận bằng con"

" Mẹ!" Luhan thực sự dở khóc dở cười,xem ra lão thái thái cố ý moi điểm xấu của anh ra nói, tuy trong những câu nói đó có ý chỉ trích nhưng anh lại chẳng thấy phản cảm chút nào.

Động tác trên tay Seohyun cũng chậm lại, cô không hề bất ngờ bởi những lời này của bà Xi, lại cảm thấy ánh nhìn của người đối diện, lần đầu tiên cô tự hỏi mình :" Anh và cô là gì chứ?"

Seohyun không biết, rốt cuộc cô và anh là gì?

Họ vốn là người xa lạ, lại từng thân mật hơn bất cứ người nào....

Lần đầu tiên nhìn thấy anh trong lúc tỉnh táo, cô nghe thấy anh hỏi, tôi giống Chan phải không? Cô trở tay không kịp, bởi vì cái tên anh nói đến, cũng bởi vì anh là người đêm đó.

Về đêm hôm đó, cô chỉ nhớ hình hài mơ hồ của người ấy. Khi tỉnh dậy, cô đều không thật sự bình tĩnh được. Cô trải qua một đêm buông thả với anh, cô tỏ ra dửng dưng nhưng không có nghĩa là cô không chút động lòng.

Anh nói sẽ đối tốt với cô, chỉ đối tốt với cô, cô cũng đã từng nói với Chanyeol như vậy, khi đó cô đã cười và nói rằng :" Chanyeol à, em sẽ đối xử thật tốt, thật tốt với anh. Thật đấy!" Chanyeol nghe thấy vậy thì xoa đầu cô, nói :" Đồ ngốc, anh là anh trai em nên anh phải đối tốt với em mới đúng"  lúc đó cô thầm nói :" Việc em đối tốt với anh khác với việc anh đối tốt với em"

Đối tốt với một người, chỉ đối tốt với một người? Thật ngốc nghếch! Khi nào anh ấy sẽ hiểu rõ, khi nào sẽ đáp lại, bạn chẳng thể nào dự liệu được, đến khi bạn tưởng rằng có thể dự liệu được thì anh ấy đã không còn ở bên bạn nữa rồi, vậy thà rằng... ngay từ đầu đừng nghĩ đến, đừng biết điều gì cả.

Cô không có cách nào để mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô không thoát ra được... Cô cần một người kéo cô ra khỏi, nhưng cách nghĩ này khác ít kỷ. Anh nói sẽ đối tốt với cô, nhưng sự đối tốt này sẽ duy trì đến bao lâu? Có đủ lâu để chờ được đến khi cô bước về phía anh không?

Seohyun nắm chặc đôi đũa trong tay, trong lòng không ngừng nói xin lỗi. Cô ngẩng đầu nhìn người đối diện, giọng nói thấp đến mức dường như không nghe thấy :" Lát nữa anh anh có thể đưa tôi đến công ty không?" Khi nói xong câu này, Seohyun hi vọng anh không nghe thấy, cũng hy vọng anh sẽ từ chối, lần đầu tiên cô làm chuyện thế này, lợi dùng người ta, cô cảm thấy áy náy và căm ghét chính mình.

Nhưng Luhan đã nghe thấy, lập tức dồn toàn bộ sự chú ý vào cô. Anh không dám tin, hoàn toàn không dám mơ đến chuyện này, trong khoảng khắc kích động, anh suýt đã kéo tay cô, may mà còn chút lý trí để nhìn thấy lão thái thái ở đây nên không đến mức thất thố.

Đừng nói Luhan, ngay đến bà Xi cũng thấy ngạc nhiên. Bà đồng ý sẽ nói giúp con trai nhưng cũng cần có sự bằng lòng của cô gái, cho nên bà không thiên vị ai, mỗi câu nói của bà đều rất khách quan, hy vọng trong lòng cô gái sẽ tự có đáp án. Bà cảm thấy chuyện này còn rất nan giải, không ngờ lại có hiệu quả nhanh như vậy nên khó tránh khỏi có chút bất ngờ.

Seohyun buông bát, trong lòng rối loạn, khi cô định đứng dậy thì người đối diện đã đứng lên trước, cô sững sờ, Luhan cũng ho một tiếng, nói :" Em muốn đi đâu?"

Seohyun có thói quen sau khi ăn cơm xong phải mang bát để vào bồn rửa, vừa rồi cô đứng lên là do tinh thần bất ổn nhưng cũng là do thói quen điều khiển, lúc này nhìn người đối diện, nghĩ đến câu nói đó của mình, cô không kìm được cảm thấy mất tự nhiên :" Tôi đi cất bát!"

Bà Xi cười, nói :" Cháu cứ để bát ở đó đi, không sao đâu, lát nữa bác dọn cả thể" Rồi bà lại nói với con trai :" Con cũng đừng có đứng không ở đó nửa, nếu ăn xong rồi thì đi thay quần áo, sao đó đưa Seohyun đi làm đi!"

" Vâng" Biểu cảm của anh vẫn tự nhiên nhưng thực ra, từ khi cô nói câu đó anh đã không thể nào bình tĩnh được nữa. Anh nói với Seohyun :" Em đợi anh một chút" rồi nhanh chóng đi lên lầu.

Seohyin thì bị bà Xi kéo ngồi trở lại. Bà Xi cười, nói :" Cháu ăn no rồi chứ?"

" Vâng"

" Thằng con trai của bác trước giờ luôn nói cái gì mà quân tử tránh xa bếp núc, hôm nay xuống bếp làm bữa sáng đúng là lần đầu đấy"

Seohyun không biết lão thái thái muốn nói gì nên chỉ khẽ đáp vâng một tiếng.

Bà Xi nhìn cô, giọng nói vẫn đầy vẻ yêu thương nhưng cũng mang một phần trân trọng :" Con à, bất luận bây giờ con nghĩ thế nào, nhưng xin con... đừng đối xử với nó tàn nhẫn quá"

Seohyun sững sờ, mặt lập tức đỏ ửng vì ngại ngùng, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại chẳng biết nói gì. Bà Xi thì chỉ ân cần vỗ vỗ lên tay cô.

Khi Luhan thay quần áo xong, xuống lầu thì chỉ nhìn thấy lão thái thái đang lau bàn, không thấy Seohyun đâu, anh vào phòng bếp tìm cũng không có người, vẻ mặt lập tức cứng đờ, quay đầu hỏi mẫu thân :" Mẹ, cô ấy đâu rồi?"

" Con nôn nóng cái gì?" Bà Xi lắc đầu :" Cô bé giúp mẹ thu dọn bát đũa xong thì ra ngoài trước rồi..."

Vẻ mặt Luhan vừa được thả lỏng lại lập tức nhíu mày :" Cô ấy ra ngoài làm gì? Không sợ lạnh..." Anh sải bước đi lấy chìa khóa xe trong chiếc bát thủy tinh chỗ cửa rồi quay đầu nói với lão thái thái :" Mẹ, con đi đây, lát nữa mẹ ra ngoài thì đóng cửa cho con nhé!"

Bà Xi gật đầu :" Mang cả trà thuốc mẹ đem đến đi, ai cảm thì người đó uống"

Xi lão đại nghĩ, quả nhiên gừng càng già càng cay.

Luhan vừa ra ngoài liền nhìn thấy Seohyun đang đứng trong hoa viên, thất thần nhìn về phía xa xăm, bóng dáng mỏng manh đó khiến anh vô thức cởi áo khoác ra khoác lên người cô.

Seohyun bất ngờ vì được luồng khí ấm áp bao bọc, khi cô quay đầu, người đó nói :" Sương sớm lạnh, em vừa mới hết sốt, đừng để bị nhiễm lạnh nữa"

Seohyun nhìn anh, hồi lâu sau không nói gì. Luhan cũng không lên tiếng nữa, khóe miệng khẽ hở nụ cười.

Khi gió lạnh thổi đến, Seohyun nhìn thấy người trước mặt hơi run rẩy, muốn lấy chiếc áo trên người xuống trả anh nhưng anh đã giơ tay chặn lại :" Anh không sao?"

Seohyun vẫn kéo áo xuống trả anh, Luhan khi đó dường như không dám nhận, chỉ sợ cô lại nói :" Thôi đi!" Nhưng đúng lúc trong lòng anh lo lắng, bồn chồn thì Seohyun lên tiếng :" Anh mặc vào đi... cũng đừng để nhiễm lạnh"

Luhan nở nụ cười, nói một câu trần thuật :" Em quan tâm đến anh"

Anh là như vậy, mỗi lần đối diện với Seohyun, chỉ cần đối phương cho một chút ngọt ngào, anh lập tức vui mừng hớn hở, liền đón lấy chiếc áo :" Vậy anh đi lấy xe, lên xe rồi không còn cảm thấy lạnh nữa, em đợi anh nhé!"

Seohyun nhìn bóng lưng người đang chạy đi, tự vấn trái tim mình, có thể làm được không, không thẹn với bất kì ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro