Chap14. Gặp lão Phật gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đang nhặt mảnh vỡ kêu oái một tiếng, mảnh bát cứa vào ngón tay. Anh ngẩn đầu, vô cùng lúng túng :" Bị đứt tay rồi!"

Nói IQ của anh hơn 150 thật sự chẳng ai tin. Seohyun không biết khi còn nhỏ, Luhan đã được gọi là thần đồng, lớn thêm chút nữa thì gọi xuất sắc, đến giờ có thể coi là một nhân vật danh tiếng lẫy lừng, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng mặc kệ có biết hay không, lúc này cô nhìn mà chỉ biết câm nín.

Cô thấy anh vẫn ngồi đó bất động, bất giác nói :" Anh không đứng lên rửa vết thương sao?"

Luhan :" Ờ" một tiếng, đứng dậy, đi đến bên cạnh bồn nước bên cạnh Seohyun, đứng im đó, tay chống lên mép bồn, thấp giọng nói :" Ăn sáng xong hẵn đi nhé!"

Seohyun thật sự không thích không khí như thế này, lòng dạ rối bời, cô lùi ra bên cạnh một chút. Luhan lập tức duỗi tay túm lấy cổ tay cô :" Em đừng đi!" Câu nói trước đó của anh miễn cưỡng vẫn có thể coi như bình tĩnh nhưng câu này đã lộ vẻ sốt ruột rõ ràng.

Seohyun nhìn máu anh trên tay dính vào cổ tay áo của mình, giữa họ dường như luôn là sự co kéo, cô lùi anh tiến... Vì sao phải cố chấp đến vậy?

" Xiao Luhan!" Lần đầu Seohyun gọi thẳng tên anh khiến xả người anh cứng đờ. Anh xúc động vì cô gọi tên anh nhưng cũng cảm nhận được ngữ khí của cô, điều cô muốn nói sau đó sã không phải là điều anh muốn nghe. Thần kinh của anh trở nên căng thẳng nhưng chẳng sao cả, tồi tệ hơn nữa chẳng phải là " Không phải là gì nữa sao?", anh không để ý.

Nói không để ý thực ra chỉ là tự lừa dối mình, rốt cuộc anh vẫn sợ cô giằng tay ra. Anh cắn răng, cảm thấy cơn đau trên tay đã giảm bớt sự căng thẳng của mình, bất giác cười khổ, đến ba chục tuổi mới phát hiện ra mình có khuynh hướng tự ngược.

Anh đợi rất lâu vẫn không nghe thấy người trước mặt nói gì.

Thực ra Seohyun muốn nói là :" Tôi với anh không thể được" nhưng ai với ai thì mới được chứ? Cô với Chanyeol sao? Chanyeol đã chết rồi.

Seohyun nhìn máu trên cổ tay áo cô càng lúc càng đậm, hỏi :" Đau không?"

Luhan làm từ sáng đến giờ đã bị những chuyện làm bất ngờ làm cho sững sốt hết lần này đến lần khác, hồi lầu sau mới nói :" Không đau" Sau đó khóe miệng hiện nét cười, anh cẩn thận thăm dò :" Vậy em không đi nữa đúng không?"

Seohyun nói :" .... Anh đi xử lý vết thương trước đi"

Luhan cười rồi quay người rửa vết thương, cũng nhìn thấy trên cổ tay áo cô dính máu, lập tức nói :" Anh giặt đồ giúp em nhé!"

Seohyun nhìn anh một cái, kẻ kia tức thời ngậm miệng.

Khi anh xử lý vết thương xong, Seohyun cũng đã nhặt hết mãnh bát vỡ dưới đất và vứt vào thùng rác bên cạnh, cô đứng lên liền nhìn thấy Luhan đang đứng đó nhìn cô. Anh thật thà nói :" Seohyun, vẫn là em lợi hại hơn"

Seohyun thầm lắc lắc đầu, cô đổ bớt một nửa nước trong nồi cháo đi, đậy vung lại rồi bật bếp, sau đó nói với anh :" Anh trong nồi cháo, tôi đi giặt tay áo"

Mặc kệ cô đột nhiên thay đổi thái độ vì nguyên nhân gì, anh chỉ biết mình lại được một cứu vớt một lần nữa, tuy nói như thế này rất sến nhưng thực sự anh cảm thấy như vậy.

Đi ra khỏi phòng bếp, Seohyun chợt thất thần mấy giây, bởi có người mở cửa đi vào nhà.

Người đó chính là bà Xi. Bà vừa rút chìa khóa vừa ngẩn đầu lên nhìn thấy Seohyin liền sững sờ, thật sự bà không ngờ ở chỗ con trai lại có một cô gái, hơn nữa lúc này mới là sáng sớm, nhưng dù sao bà cũng là một người lão luyện, lập tức che dấu vẻ kinh ngạc, dịu dàng cất tiếng :" Bác là mẹ của Luhan, nó có nhà không cháu?"

Seohyun trở tay không kịp, do dự định quay đầu lại gọi người trong bếp nhưng bà Xi đã thay dép, cười hỏi :" Cô bé, cháu họ Seo phải không?"

Seohyun không biết làm thế nào mà bà ấy lại biết họ của mình nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Bà Xi lần lượt nhìn tự trên xuống dưới, trong ánh mắt có sự thăm dò nhưng vẫn rất hiền từ, khi bà nhìn thấy vệt máu trên cổ tay áo cô, lập tức hỏi bằng giọng rất quan tâm :" Làm sao thế này? Cháu bị thương à?" Bà nắm lấy tay của Seohyin khiến cô hơi mắt tự nhiên :" Cháu không sao"

Ngay sau đó giọng nói của Luhan truyền đến :" Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Luhan vốn định nói :" Mẹ lại đến à?" May mà anh không buột miệng khiến bà Xi trừng mắt.

Bà Xi thấy con trai mình hiếm khi tươi cười, liền nói :" Tối qua con gọi điện làm ồn, đòi lấy trà thuốc hạ sốt bố con mang từ Giang Nam về, buổi tối bố mẹ ngủ sớm, ai mà dậy đưa trà cho con được, nên sáng sớm nay mẹ mang đến trước lúc con đi làm. Thế.... ai bị cảm vậy?" Đôi mắt nhạy bén của bà nhìn con trai rồi lại nhìn cô gái trước mặt.

Luhan hứ một tiếng, nhìn thấy túi trà thuốc bà Xi đặt trên chiếc tủ thấp gần cửa, cười nói :" Mẹ vắt vả quá!" Luhan tự nhận là mình vẫn đối phó được với lão thái thái nhà mình, thực ra đối phó với ai vũng sắc sảo, nhạy bén, chỉ khi đối phó với Seohyun anh mới thường xuyên bí từ đuối lý, lúng túng vụng về.

Bà Xi nhìn vết thương trên tay phải của con trai, lại nhớ đến cổ tay áo vủa cô gái kia, nhất thời không đoán ra được chuyện là thế nào.

Seohyun đứng ở giữa, có chút lúng túng, liền nói vời bà Xi :" Cháu vào nhà vệ sinh một lát"  rồi rời đi.

Sau khi Seohyun vào nhà vệ sinh, bà Xi mới đến gần con trai, hỏi :" Con thế này không phải là đang yêu đơn phương đấy chứ?"

Lão thái thái này không biết năm đó nhận ra bao nhiêu phái phản công, ánh mắt cũng khá độc. Luhan sẽ không thừa nhận, nhưng thật sự là vậy, anh yêu đơn phương, vậy thì làm sao chứ? Chí ít bây giờ anh biết rõ bản thân mình muốn gì.

Bà Xi ngửi thấy mùi cháo, đi vào trong bếp :" Con còn biết làm cơm sáng?"

Luhan nhìn về phía nhà vệ sinh gần cửa rồi đi vào phòng bếp với mẹ , rất nghiêm túc hỏi :" Mẹ, mẹ cảm thấy cô ấy như thế nào?"

" Tốt, nhưng mẹ thấy người ta còn chẳng thèm nhìn thẳng vào con lấy một cái nữa"

Được, Luhan thở phào một hơi, đứng bên cạnh bà Xi đang kiểm tra nồi cháo, thấp giọng nói :" Hay là... mẹ giúp đỡ con trai một chút đi!"

Bà Xi nhìn anh một cái :" Ôi, thiếu gia con lại có ngày cần mẹ giúp đỡ à? Tay con làm sao vậy? Không phải là ngốc đến mức khổ nhục kế chứ?"

Luhan cảm thấy trong chuyện này, lão thái thái rõ ràng chiếm được thế thượng phong, nhưng chỉ cần giúp anh có thêm hy vọng giành thắng lợi thì thế nào cũng được.

" Có được không? Mẹ chỉ cần nói một câu thôi!"

Bà Xi vặn nhỏ lửa, nhìn thẳng ông con trai cao to bên cạnh :" Con thật lòng phải lòng con bé này?"

" Nhất định phải là cô ấy"

Trước đó bà vẫn còn có chút hoài nghi rằng cậu con trai chẳng bao giờ nghiêm túc của mình lại tìm cách đối phó với hai ông bà già họ, nhưng bây giờ, bà cảm thấy có chút lo lắng cho con trai mình, trong dáng vẻ của nó thì có vẻ rõ ràng là nó tự đâm đầu vào, vấn đề là không biết con gái nhà người ta có ý thế nào.

Bà than thở :" Trước đây mẹ có đi xem mệnh cho con, lúc xem về nhân duyên, người ta nói rằng cầu được bỏ thì mất"

Luhan vốn không tin vào bối toán, bản tính còn tùy tiện, bừa bãi nhưng lúc này lại bị câu nói " cầu thì được" kia làm cho xao động, suýt hỏi rằng :" Vậy người ta có nói phải làm thế nào mới có thể cầu được không?" May mà anh vẫn còn chút lí trí mà không thốt ra câu đó.

Bà Xi nói :" Được rồi, đi xem xem cô bé xong chưa, nếu xong rồi thì bảo cô ấy ra ăn sáng đi"

Luhan nghe thấy vậy liền nở nụ cười :" Lão Phật gia muôn năm!"

Bà Xi cười, mắng :" Con nghiêm chỉnh chút đi, có khi con gái nhà người ta vì thấy con chẳng ra làm sao nên mới không thèm để ý đến con"

Luhan đi ra ngoài còn quay đầu nói một câu :" Ở trước mặt cô ấy, con chẳng nghiêm chỉnh nổi" lão đại đã quên mất những hành vi vô lại kia của mình.

Seohyun đang giặt tay áo, nghe thất tiếng gõ cửa, ngay sau đó Luhan mở cửa đi vào, đưa chiếc máy sấy cho cô. Seohyin chầm chạp nhân lấy. Anh lại cười, hỏi :" Anh sấy giúp em hay là em tự làm?"

Seohyun luôn bị anh làm cho trở tay không kịp :" Tôi tự làm"

Anh nói được xong thì không nói gì thêm nữa, nhưng cũng không ra ngoài.

Seohyun vắt nước ở cổ tay áo, cố gắng không đoái hoài đến người phía sau, nhưng anh hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngập, còn tiến lên một bước, nói :" Để anh làm cho, em vắt thế này, lát nữa sấy không chắc chắn sẽ bị nhăn đấy"

Nói xong, anh nắm lấy cổ tay cô, cầm một chiếc khăn khô ở bên cạnh giúp cô lau bớt nước, cô cố rút tay ra nhưng không được, còn bị anh nói :" Em đừng cử động bừa bãi"

Đối với người này, Seohyin luôn cảm thấy không biết phải nói gì, nhưng khi nhìn thấy vết thương của anh, cô vẫn hỏi :" Tại sao anh không dán băng vào?"

Luhan chớp chớp mắt với cô :" Không sao, anh là đàn ông, vết thương bé tí này chẳng đáng kể gì"  nói vậy chứng tỏ thối vô lại kia đã đến :" Nhưng mà tốt nhất đừng để mặt bị thương, em xem, vết thương lúc em đẩy xuống giường hôm kia..." sau đó anh lập tức kéo tay cô ấn lên trán mình :" Em sờ thử xem, để lại sẹo rồi!"

Lời lẽ và cử chỉ thân mật này khiến Seohyun mất tự nhiên, sau đó lại nghe thấy anh nói :" May mà không nghiêm trọng, nếu không hỏng hết tướng mạo của anh rồi"

Seohyun không kìm được nói :" Anh đâu phải diễn viên, cần khuôn mặt làm gì?"

Luhan bật cười :" Cần khuôn mặt đẹp đẽ để dụ dỗ em chứ còn làm gì!"

Seohyun biết ngay con người này chẳng nói được mấy câu đàng hoàng mà, cô cũng quen rồi, cứ coi như không nghe thấy, giằng tay khỏi tay anh, quay người cằm máy sấy. Người phía sau liền xán đến gần cô, nói :" Anh giúp em nhé, hay là.."

" Anh không thể ra ngoài được sao?"

" Anh không muốn" Xi lão đại nói mà không đỏ mặt.

Seohyun không muốn vì chuyện vô vị này mà tranh luận với anh, lập tức bật máy sấy lên sấy tay áo. Người đàn ông cao lớn đang đứng phía sau thì nhìn khuôn mặt hơi cuối, đầy vẻ bực bội của cô ở trong gương, liền cười rồi duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt qua hình dáng của cô ở trong gương. Ánh đèn màu cam cùng với âm thanh ù ù của máy sấy tạo thành một cảnh tượng ảnh tượng ám muội động lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro