Chap4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu Luhan đưa mẹ và Solar về, trong lòng bà Xi vẫn còn có vẻ tiếc nuối. Mọi mặt của Solar đều vừa mắt bà, nhưng Luhan rõ ràng không để mắt đến cô nàng. Lúc xuống xe, bà dặn dò đưa Solar về, còn nói riêng mấy câu :" Nếu con không có ý định với con bé thì nói cho rõ ràng, tránh làm lỡ đời con người ta".

Luhan gật đầu đồng ý.

Solar cảm nhận được sự chu đáo và lịch lãm của Luhan, nhưng thái độ của anh đối với cô vẫn có chút xa lạ. Khi gần về tới nhà, cô chủ động hỏi :" Hình như anh không mấy hứng thú với tôi nhỉ?"

Luhan từ tốn đáp :" Cô rất tốt, thật đấy.  Mẹ tôi còn khen cô cái gì cũng tốt hơn tôi".

Solar là người thông minh, hiểu rằng anh đang tế nhị chuyển câu hỏi của cô sang khẳng định :" Tôi muốn biết vì sao?".

Luhan dừng xe, nói một tiếng :" Xin lỗi" với Solar. Những ngón tay của anh vân vê trên vô lăng, lát sau, anh mới trả lời :" Tôi thích một cô gái, đã thích hơn hai năm... mà bây giờ tôi mới biết, đến giờ tôi không muốn mất cô ấy nữa".

Seohyun ứng tuyển vào một công việc mới, tuy mức lương không cao nhưng đổi lại, công việc khác nhẹ nhàng, không phải thường xuyên tăng ca hay ra ngoài gặp khách hàng như công việc cũ.

Buổi phỏng vấn kết thúc, Seohyun rời khỏi tòa nhà văn phòng, đi về phía trạm xe bus. Cô vô thức đưa tay lên vuốt tóc theo thối quen, chợt nhớ ra mình đã cắt tóc ngắn. :" Quên mất!" Seohyun lẩm bẩm trong miệng. Cô sờ sờ lọn tóc bên mang tai, bỗng nhìn thấy trong đám đông đợi xe bus có một gã đang thò tay trộm ví tiền của người bên cạnh. Vài người xung quanh đã phát hiện ra nhưng không ai dám lên tiếng. Seohyun tiến lại, tóm lấy cổ tay gã. Đối phương trợn mắt giận dữ, quát :" Khốn kiếp, muốn chết à?". Dứt lời, gã vung tay cô ra. Seohyun lạnh lùng cảnh cáo :" Tôi đã học võ hơn mười năm, trừ khi anh từ Thiếu Lâm Tự ra, bằng không nhất định không đánh thắng được tôi".

Trên mặt gã lộ ra vẻ sợ hãi. Tuy không chắc có phải cô dọa hắn ta hay không nhưng xung quanh đều chỉ trỏ, rì rầm giúp đỡ cô, cuối cùng hắn không dám làm bừa nữa, vừa chửi rủa vừa bỏ đi. Người suýt bị mất đồ rối rít nói cảm ơn với Seohyun.

:" Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà". Seohyun nhìn thấy xe bus đến , bèn vội vàng lên xe. Cô vẫn kịp nghe thấy có người đằng sau xuýt xoa :" Vừa nãy cô ấy thật cool!"

Đang là giờ tan tầm nên tắc đường kéo dài, Seohyun về đến nhà cũng mất cả tiếng đồng hồ. Vừa vào cửa, cô phát hiện không chỉ có Xiumin mà còn có thêm người khác, bọn họ nhìn thấy cô đều đứng dậy tươi cười. Xiumin lên tiếng trước :" Seohyun, anh Suho và Lay, em đều gặp rồi nhỉ? Hôm nay các anh ấy đến đây vì có chút chuyện muốn nói với em. Nào, qua đây ngồi đi".

Seohyun củng đoán được họ định nói chuyện gì rồi, trước đó người đàn ông tên Suho kia đã nhiều lần gọi điện cho cô, mong muốn cô tham gia vào hoạt động quảng cáo game của công ty họ. Seohyun lần nào cũng khéo léo từ chối, nhưng đối phương tỏ ra là người không dễ dàng bỏ cuộc. Cô thật sự không hiểu nổi, Trung Quốc nhiều người như vậy, thiếu gì người hợp với tiêu chuẩn họ cần, sao phải nhất định phải là cô?

Quả như dự liệu, Suho đưa Lay đến gặp cô chính là vì việc này. Lời từ chối của Seohyun nhất thời không nói ra được bởi vì Xiumin đã khéo léo từ chèo lái.

Cuối cùng, Xiumin nói :" Anh Suho yên tâm, con bé này gần đây vẫn rãnh mà, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp đỡ!".

Seohyun thầm nghĩ, ông anh này đúng là chuyên ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.

" Em vừa tìm được việc làm rồi, hai ngày nữa bắt đầu đi làm".

Lay vội nói :" Cô Seo, chúng tôi sẽ không làm nhỡ quá nhiều thời gian của cô, nếu như thuận lợi thì chỉ cần một hoặc hai ngày là được rồi".

Seohyun lập tức cảm thấy hối hận, biết vậy cô đã nói ngày mai phải đi làm.

Xiumin vỗ vai Seohyun :" Ngoan, nghe lời!" Anh lại nói với Suho :" Vậy ngày mai em đưa Seohyun đến công ty anh, công việc cụ thể lúc đó thảo luận tiếp nhé!"

Lay vui mừng ra mặt :" Tốt quá rồi, thế mai chúng ta gặp lại nhé, cô Seo!".

Sự việc vốn chưa có hồi kết bỗng dưng được định đoạt một cách chống mặt như vậy, Seohyun cũng không khỏi ngỡ ngàng. Hai vị khách vừa rời đi, cô liền nói với Xiumin :" Anh làm cái trò gì vậy?".

" Cưng à, em nên quen biết thêm một số người". Xiumin chân thành khuyên nhủ :" Với cả công ty đó được lắm, em chỉ cần đi một chuyến, bỏ chít sức lực, hì.. hì, là có thể kiếm cả đống tiền, tốt quá rồi còn gì!".

Seohyun tuy không vui vẻ nhưng việc đã đến nước này, cô cũng không muốn tranh cãi nữa.

Cô về phòng tắm rửa rồi leo lên giường nằm. Lát sau, cô thò tay xuống dưới gối, lấy một tấm bookmark lên, tỉ mỉ vuốt ve hàng chữ trên đó.

" Anh nói xem, có phải em nên làm như lời anh Xiumin nói? Đi ra ngoài và làm quen với nhiều người, sau đó...quên anh đi?"

Hơn chín giờ, Luhan bắt đầu đến công ty. Hiếm có đêm nào anh ngủ một giấc ngon như hôm qua, tinh thần anh hôm nay cực kì tốt, cơn cảm cúm dường như cũng đã tan biến.

Hôm qua, anh vốn đi tìm cô ngay nhưng sau khi cân nhắc lại, anh cảm thấy không nên quá nóng vội, cần phải có một kế hoạch tác chiến về lâu về dài mới ổn.

Vừa thấy Luhan đến công ty, Hani đã nhanh nhẹn pha một tách trà, mang theo một bản fax vừa nhận được rồi đi theo anh vào phòng làm việc.

Luhan nói :" Cảm ơn", vừa mở tập tài liệu ra xem vừa hỏi:" Suho đến chưa? Đến rồi bảo cậu ấy vào đây một lát".

"Anh Suho và Lay đang kí hợp đồng với người ta, chính là cô gái lần trước đã cùng chúng ta ăn cơm, Seo Ju Huynh cô ấy đồng ý tham gia quảng cáo cho Thiên Hạ rồi".

"Ai?" Luhan bổng khựng tay lại.

" Seo Ju Hyun. Có vấn đề gì không sếp?"

" Không" Luhan cắn môi dưới, hỏi :" Bây giờ cô ấy đang ở công ty chúng ta à?"

" Vâng ở trong phòng tiếp khách, bạn trai cô ấy cũng đến".

Một lát sau, Luhan mới lại hỏi :" Anh biết rồi, em đi làm việc đi, khi nào họ ra ngoài thì nói với anh một tiếng".

Hanni đáp :" Vâng ạ" rồi ra khỏi phòng.

Luhan ngồi xem tài liệu nhưng rõ ràng hồn phách đã bay tới tận đâu. Anh đành đứng dậy, đi một vòng quanh phòng làm việc, theo thói quen, anh tìm thuốc lá trong túi áo nhưng chợt nhớ ra đã một thời gian rồi mình không hút thuốc.

Seohyun ra khỏi phòng khách của công ty GIT, người đầu tiên cô nhìn thấy lại là Luhan. Anh đang đi về phía này.

Thực ra cũng không nên bất ngờ, dù sao cũng là công ty của anh.

Thấy Luhan đến gần, Xiumin nhiệt tình chào hỏi :" Xi tổng".

Luhan :" Ừm" một tiếng, ánh mắt lướt qua Seohyun, sau đó dừng lại trên khuôn mặt Suho và Lay :" Đang bàn chuyện quảng cáo Thiên Hà?" Trên tay anh vâân còn cầm tách trà, ngón cái vân vê viền gốc, nhìn có vẻ rất thư thái.

" Vâng sếp. Hợp đồng đã kí xong rồi" Lay cười đưa hợp đồng cho sếp.

Luhan nhận lấy, lật qua vài trang rồi gấp lại, duỗi tay ra với Seohyun, khách sáo nói :" Cô Seo, tôi là nguời phụ trách của GIT, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ".

Seohyun đang ân hận vì tự nhiên lại lôi xuống vũng bùn này, lúc này thứ cảm xúc ấy lại càng mạnh thêm, cô không biết gọi đây là cục diện gì.

Dưới cái nhìn chăm chú của mấy người kia, cô đành đưa tay ra bắt tay với Luhan. Cô vốn chỉ muốn chạm hờ một cái rồi thả ra ngay nhưng đối phương lại nắm chặt lấy tay cô. Cảnh tượng lúc này làm anh nhớ đến lần anh nhờ cô xem chỉ tay, cảm giác ấm áp và kiên định.

Sau khi Seohyun và xiumin ra khỏi công ty, Luhan trở về phòng làm việc của mình.

" Sếo, hợp đồng".

Luhan tiện tay vứt tập văn kiện ra phía sau, Lay luống cuống đỡ lấy.

Đợi sếp vào phòng rồi, Lay mới lẩm bẩm nói với Suho :" Sếp thế này là đang vui hay đang buồn?".

Suho nhún vai :" Cậu quan tâm làm gì tâm trạng của sếp, không đoán được đâu".

Trong phòng làm việc, Luhan ngồi dự lưng vào ghế trầm tư hồi lâu. Sau đó, anh đi đến bên cửa sổ, từ tầng năm nhìn xuống, vẫn trong rõ người.

Seohyun vừa ra khỏi tòa nhà liền nói với Xiumin :" Em tự về được, anh đi làm đi".

Xiumin nhận ra sự bất mãn trong giọng nói của cô. Seohyun rất ít khi tức giận, nhưng một khi giận rồi là rất đáng sợ, hoàn toàn phớt lờ mọi thứ trong khoảng thời gian dài.

Xiumin vẫy vẫy bản hợp đồng trong tay, cười nói :" Thôi nào, lúc này nên cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ. Em xem, ngày mai em chỉ cần đến studio kia chụp vài kiểu ảnh, nhiều nhất củng chỉ hai ngày là xong, là kiếm được một khoảng tiền còn nhiều hơn tiền lương gần nửa năm của anh. Chuyện tốt thế này khác nào miếng bánh từ trên trời rơi xuống đâu. Em cứ nghĩ là anh tranh thủ lúc rảnh rỗi giúp anh và anh Suho được mà, tình nghĩa tiền tài vẹn cả đôi đường còn gì! Quá tốt luôn".

" Không phải vấn đề này" Seohyun nhíu mày.

" Vậy thì là gì? Lo không làm được tốt sao? Yên tâm, anh tin tưởng vào năng lực của em!".

Seohyun lại nhìn Xiumin, cuối cùng lắc đầu :" Không có gì".

" Vậy thì tốt rồi" Xiumin cười tươi rồi đưa hộp đồng cho cô :" Lúc nãy xem hợp đồng này, anh còn tưởng họ đánh máy sai con số, công ty này kiếm lắm tiền nhỉ?"

" Hợp đồng anh cầm đi " Seohyun vừa vẩy taxi vừa nói với Xiumin :" Em phải đến chỗ bạn em một chuyến, anh thì  sao, phải về công ty chứ?".

"Ừ, anh phải về công ty.  Bạn nào thế?".

" Bạn cùng phòng ngay trước, em nhờ nó nuôi hộ em con chó. Mấy hôm nay con chó bị ốm, nó gọi em đến thăm".

Xiumin toát mồ hôi :" Em cũng nuôi chó? Bao giờ thế? Chẳng phải em không thích động vật lông lá lồm xồm sao? Chanyeol thích nuôi chó.." nói tới đây, Xiumin im bật. Seohyun lại làm như không nghe thấy, chỉ nói :" Xe đến rồi, em đi trước đây".

" Ừ, đi đường cẩn thận". Xiumin nhìn Seohyun lên xe, cho đến lúc chiếc li một đoạn xa, anh mới ngẩn đầu lên nhìn trời, mở miệng oán thầm :" Chết tiệt, Cậu kéo cô ấy đi cùng luôn cho xong".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro