Chap5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Tiffany ở ngoại thành, Seohyun phải ngồi taxi hơn hai tiếng mới đến, lúc trả tiền quả thực có hơi đau lòng, đáng ra cô nên đi bộ vài bước ra đến xe rồi lên xe Bus mới phải.

Khu vực này là điểm chuyển giao giữa thành thị và nông thôn, nhà dân rải rác, bên đường có vài cửa hàng nhỏ. Seohyun đã đến đây bốn, năm lần, cũng coi như thông thuộc lối đi. Vừa vào tới sân nhà Tiffany, cô liền bị một chú chó lớn chạy ra quấy lấy chân.

" Lâu rồi không gặp mày!"  Seohyun xoa đầu nó.

" Seohyun đến rồi à!" Tiffany tươi cười đi ra. Hai hôm nay, nhan sắc của cô nàng bị hủy hoại nên xin nghỉ ở nhà, vừa thấy kiểu tóc mới của Seohyun, cô nàng kinh ngạc thốt lên :" Sao cậu lại cắt tóc ngắn thế này?" Nói rồi, Tiffany quan sát Seohyun từ đầu đến cuối chân. :" Nhưng mà, thật sự tóc ngắn khá hợp với cậu, nữ hiệp sĩ xinh đẹp à!"

Seohyun bất đắc dĩ nói :" Cậu cũng không kém mà, trán đỡ hơn chưa?"

Tiffany sờ miếng băng trắng trên trán, đáp:" Không đau nữa, nhưng ngức lắm".

" Ngứa chứng tỏ là đang khỏi".

Sau đó Seohyun hỏi về tình hình của Dubu. Tiffany nói có lẽ do mấy ngày trước nó ăn phải cái gì nên dạ dày có vấn đề, nhưng giờ thì đang bình phục rồi.

Hai người vừa đi vào phòng khách, mẹ Tiffany mang trà và điểm tâm ra, Seohyun luôn miệng cảm ơn.

Tiffany thấy Seohyun đùa với chú chó, do dự tiến đến hỏi :" Seohyun, hôm nay mình gọi cậu đến, thực ra là muốn hỏi cậu một chuyện, cậu còn nhớ chủ chiếc xe lần trước đâm mình không?".

" Sao vậy?" Trong lòng Seohyun nghĩ, chẳng lẽ Tiffany vẫn muốn đòi tiền bồi thường?.

" Là thế này, lần trước mình nằm bò ở ghế sau, không rõ có thứ gì chọc vào eo mình, mình mơ hồ giằng ra nắm trong tay" Tiffany vừa nói vừa lấy ra một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây là hình cây thánh giá tinh xảo, bên trên có khảm hạt kim cương nhỏ nhắn.

" Đây.." Seohyun ngỡ ngàng.

" Thật sự không phải mình trộm! Mình... chỉ vô tình nắm ở trong tay như vậy, sau đó mình cũng phải nghĩ rất lâu mới nhớ ra sao có sợi dây chuyền này" Tiffany đặt sợi dây lên mặt bàn :" Seohyun, cậu nói xem phải làm thế nào bây giờ?".

Seohyun cũng cảm thấy khó xử, cô trầm ngâm, hôm đó có vô tình có nhìn qua bảng số xe của anh ta, cẩn thận cũng nhớ ra mang máng :" Biển số xe hình như là... Mình đi tra một chút nha, chắc là có thể tìm được chủ xe". Thấy Tiffany cứ nhìn mình bằng ánh mắt da diết, cô lại nói:" Hay là mình đi trả nhỉ?".

" Thật sau? Vậy thì tốt quá rồi!" Tiffany toát mồ hôi. :" Mình rất sợ người ta là kẻ trộm rồi xử lý mình ".

" Thế cậu không sợ mình bị xử lý à?"

Tiffany cười lớn:" Cậu ấy à, sẽ không bị người khác xử lý đâu, cũng chẳng ai xử lý nổi cậu".

Seohyun bất lực lắc đầu, sao lại hình dung cô giống như dã thú vậy? Hóa ra trong mắt người khác, cô ka kiểu đánh không chết sao?

Đợi mãi mới hết giờ làm, Luhan tắt máy tính, vắt áo khoác lên cánh tay rồi rời khỏi phòng làm việc. Ra bên ngoài, anh nói với thư kí :" Hanni, anh tiện đường, đưa em về nhà nhé?".

Mấy anh chàng nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng lập tức cảm thấy kinh ngạc, nghi hoặc :" Khốn, lão đại muốn theo đuổi Hanni?".

" Lộ liễu quá!".

" Hanni là hoa đã có chủ rồi cơ mà. Sếp muốn đánh đồn có địch sao, vô sỉ quá!".

" Sếp... theo đuổi Hanni? Tại sao tôi có cảm giác không hợp lý cho lắm!".

Luhan đương nhiên sẽ không quan tâm trong lòng người khác nghĩ thế nào. Cho dù có người to gan nói thẳng ra, anh cũng chẳng thèm đếm xỉa.

Trong khi đó, Hanni lại suy nghĩ khá đơn giản :" Cô nương tôi làm việc chăm chỉ, nghiêm túc, tính tình tốt, sếp cho nhân viên hưởng chút đặc quyền là chuyện hết sức bình thường. Hơn nữa, trước đây Lihan cũng từng tiện đường đưa cô về một lần".

Hanni xách túi lên, chào tạm biệt đồng nghiệp rồi đi theo sếp ra khỏi công ty.

Đám nhân viên còn lại lắc đầu thở dài :" Thời thế thay đổi!".

" Sếp và Hanni chẳng đẹp đôi tẹo nào!".

Ai đó đồng tình :" Tôi cảm thấy, cô gái hôm nay đến ký hợp đồng Thiên Hạ mới hợp với sếp! Hai nguời đứng cạnh nhau trông cực kì hoàn hảo".

Một khác lên tiếng :" Hai người đó lại càng khó thành, có quan hệ gì đâu!".

Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì Luhan đã lái xe đến nơi anh muốn đến.

Trong lòng anh thực ra đang rất băn khoăn. Không phải lần đầu yêu đương, nhưng anh không thể phủ nhận, lần này thật sự quá khó khăn. Anh dành cả một ngày ngồi ngẫm nghĩ, cuối cùng tắc lưỡi, cứ gặp được người rồi tính tiếp! Nhưng gặp được rồi thì làm thế nào đây? Anh không biết.

Không trong thấy thì nhớ, nhưng trong thấy thì lại căng thẳng. Cái cảm giác này thật sự khiến người ta hao tốn tâm thần.

Luhan mở nhạc lên, Hanni ngồi bên cạnh nói :" Oa... sếp cũng thích nghe nhạc của Ariana Grande à? Em tưởng chỉ có con gái mới thích nghe giọng hát ngọt ngào mà cao vút thôi chứ!".

Luhan :" Ừm." Một tiếng :" Mới nghe, cũng được".

Hiếm khi tìm được người chung sở thích, Hani hào hứng hẳng lên, liên tục nói về âm nhạc. Tuy trong lòng Luhan còn đang nặng trĩu ưu tư nhưng vẫn miễn cưỡng tiếp lời.

Xe đã dừng, Hani xuống xe vẫn tràn đầy hứng thú, quay đầu nói :" Lần sau chúng ta nói tiếp nhé!".

" Được" Luhan đáp.

Sau khi Hani đi, anh dựa vào lưng ghế, trầm mặc.

Chính tại nơi này, ngay dưới gốc cây ngô đồng trước cổng khu chung cư, anh đã đổ xe nhiều hơn năm lần, chỉ để đợi một người.

Trên đường tới đây thì lòng dạt dào mong ngóng, nhưng khi đã ở đây rồi, anh lại chậm chừ không dám bước tiếp về phía trước.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ sáng nay tuy ngắn ngủi nhưng lại khiến anh vui mừng khôn xiết, trong khi mỗi lần anh chủ động đến tìm cô thì lại ôm kết cục thê thảm.

Mấy lần thất bại trước đó ít nhiều khiến Luhan thấy hồi hộp, nếu cô lại tiếp tục không ngó ngàng tới anh thì sao? Có thể lắm chứ? Hoặc là, cô sẽ thẳng thừng đuổi cô về!.

Luhan chợt nhận ra mình đã hiểu rõ con người cô, chính vì hiểu nên anh càng nản lòng.

Chẳng lẽ cứ mạnh dạn tiến đến ôm lấy cô rồi thổ lộ? Anh lắc đầu. Tỉ lệ thành công của cách này rõ ràng mang giá trị âm.

Hay là cứ theo đuổi từ từ? Nhưng xem ra, có thể xem đuổi mười năm cũng không thành.

Anh đã nghĩ vô số biện pháp, nhưng cuối cùng đều gạt phăng đi. Anh nhủ thầm, nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng có kết quả, nếu đã hiểu rõ tâm ý của mình thì cứ việc đối xử chân thành với cô ấy, như vậy chẳng phải là tốt nhất ư!.

Buổi trưa, sau khi Seohyun từ chỗ Tiffany về liền ở nhà chuẩn bị những thức cần thiết để tuần sau bắt đầu công việc mới, và một bản báo cáo kinh nghiệm làm việc mà ông chủ mời muốn cô viết sau khi thông qua vòng phỏng vấn. Giờ cô đang đi ra ngoài tiểu khu, Xiumin gọi điện về nói tối nay anh ăn cơm ở ngoài, buổi tối còn phải tăng ca nên bảo cô ăn cơm một mình. Seohyun nghĩ một mình mà lại nấu nướng thì phiền phức quá, quyết định đi mua mì về nấu.

Cửa hàng mà cô mua mì ở ngay bên cạnh tiểu khu, cô đi vào liền nhìn thấy một người vừa mua thuốc lá xong, đang đi ra. Hai người cùng sững sờ.

Seohyun thầm thở dài một tiếng, thế này thì.... hơi trùng hợp quá.

Biểu cảm của đối phương thì hờ hững, ít nhất nhìn vẻ ngoài là như vậy, nhưng không ai có thể biết được anh ta đang nghĩ gì. Người đàn ông cao lớn, anh tuấn đó khẽ bóp bao thuốc trong tay.

Seohyun đương nhiên sẽ không chú ý đến điều này, bởi lúc này ông chủ cửa hàng gọi cô một tiếng :" Cô gái muốn mua gì?".

" Cho tôi một gói mì, cảm ơn!".

" Được" Ông chủ cười, nói :" Lâu lắm rồi không thấy cô đến mua đồ".

Seohyun khẽ :" Vâng" một tiếng. Trước đây, khi cô sống một mình thì thường xuyên đến chỗ này mua đồ vì thuận tiện, hơn nữa trong cửa hàng có bán những thứ đồ cơ bản như tương dầu mắm muối. Sau này Xiumin đến, cô bị giục đi siêu thị mua rau, sữa, hoa quả, ngày nào cũng phải trữ sẵn nhưng cũng chẳng thấy anh ăn nhiều, trái lại cô ăn còn nhiều hơn vì sợ quá hạn.

Khi Seohyun trả tiền thì từ phía sau, có người đã đưa tiền trước.

" Hazzz... Không cần" Seohyun từ chối.

" Không sao" Anh ậm ừ một câu trong cổ họng, đặt tiền lên mặt kính.

Ông chủ do dự nói :" Cậu muốn trả tiền giúp cô ấy phải không?".

" Đúng, không cần trả lại".

" Anh.. Không cần đâu..." Seohyun chau mày, không biết làm thế nào để ứng phó với những chuyện kiểu này, cô đưa tay ra tự trả tiền thì bị Luhan tóm lại :" Không sao đâu" Anh cố làm ra vẻ tự nhiên, nói :" Tiện thì trả luôn"

Tuy đột ngột nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là một chuyện nhỏ, Seohyun rút tay ra, mặt không biểu cảm, thầm nghĩ, anh muốn trả thù thì cứ trả thù. Cô cầm mì, miễn cưởng cười cười với ông chủ rồi đi ra khỏi cửa hàng.

Luhan cúi đầu, cuối cùng vẫn đuổi theo. Trời chưa tối hẳn, ánh chiều tà kéo dài bóng dáng của hai người. Khi đi vào cửa tiểu khu thì Seohyun bị một người kéo giữ cổ tay, bởi bất ngờ nên cô giật thót mình, lúc quay người nhìn xem là ai, vô vô thức nhíu mày.

" Anh..".

Luhan cắn môi dưới, nói :" Tôi vẫn chưa ăn cơm".

" Hả?" Tiếng này của Seohyun hoàn toàn chỉ là phản xạ.

Luhan cũng thầm rủa chính mình chẳng ra làm sao, vẫn chưa ăn cơm cái gì chứ! Nhưng khi anh lên tiếng lần nữa thì lại nói :" Mì này cũng coi như của tôi một phần, không ngại thì cùng ăn nhé?".

Seohyun nhìn anh với vẻ khó tin. Luhan bị cô nhìn đến phát ngượng, nhưng anh lại phát hiện tâm trạng của mình đã được thả lỏng hơn lúc trước rồi.

Có vẻ như cô rất kinh ngạc, thế này cũng tốt, Luhan nghĩ thầm, chỉ cần không phải la phớt lờ anh thì thế nào cũng được.

Anh đón lấy gói mì treo được đựng trong chiếc túi nilon màu đỏ trên tay cô :" Đi thôi!".

Seohyun đứng bất động, chuyện này không phải là kì lạ mà thật sự là.... Seohyun thấy bực bội, nhưng người đó đã đi trước, thậm chí còn quay đầu thúc giục cô.

Seohyun không hiểu anh, không nên không biết mỗi bước đi anh đi đều mang theo mấy phần căng thẳng.

Nhưng Luhan nghĩ, rồi cô sẽ phải đi theo, dù sao thì đó cũng là nhà của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro