Chap6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh cũng biết hành vi của mình rất giảo hoạt, rất không quân tử nhưng nếu như thế này mà có tác dụng, làm tiểu nhân thì sao chứ!

Seohyun đi cách xa anh mấy mét, tuy không tình nguyện nhưng từ đây đến nhà cô chỉ có một con đường này, cô cũng chẳng còn cách nào. Khi đến dưới tòa nhà nơi cô sống, người phía trước dừng lại đợi. Đến khi còn cách anh hai mét, Seohyun dừng chân, chầm chậm lên tiếng, giọng nói chứa đầy sự bất lực :" Rốt cuộc anh muốn thế nào?".

Luhan yên lặng một lát, ngượng ngập nói :" Tôi thật sự đói rồi".

Seohyun dở khóc dở cuời :" Bên ngoài có rất nhiều chỗ bán đồ ăn, mà tôi đoán chắc anh cũng không thiếu tiền. Còn nếu anh muốn ăn mì đó thì anh cứ cầm luôn đi".

Luhan đã từng gặp nhiều khách hàng khó tính nhưng bọn họ đều không khiến anh chẳng biết phải làm như thế nào giống như thế này, chỉ dăm ba câu cô đã chặn cứng tất cả các đường có thể đi rồi.

" Tôi đói rồi, chỉ muốn ăn một bữa cơm, không có ý gì khác"

Nói xong câu này, ngay đến bản thân Luhan củng cảm thấy vô lý. Ăn cơm ư? Cô nói bên ngoài có rất nhiều chỗ để anh ăn cơm. Không có ý khác ư? Ha, ý đồ lộ liễu như vậy đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được!

Seohyun thờ ơ:" Anh đi đi"

Luhan cười khổ, cảm thấy vô cùng khó chịu "Anh đi đi" thật sự giống như câu nữa miệng của cô dành cho anh, nhưng anh lại không đi, không muốn đi.

Có người đi qua bọn họ, ai cũng hữu tình vô ý nhìn một cái, trai xinh gái đẹp, mặt không biểu cảm, đang cãi nhau nhỉ?

Seohyun không muốn người ta nhìn ngó bằng ánh mắt tò mò, bây giờ cô chỉ muốn về nhà. Khi cô đi vòng qua người anh, anh cắn răng nói một câu:" Anh thích em.... dù em có tin hay không?.

Seohyun sững sờ.

Luhan đứng đó, biểu cảm nghiêm túc lại ngượng nghịu, anh nắm chặc chiếc túi nilon trong tay :" Vốn anh chưa muốn nói, những lời như thế này... chắc em cũng không thích nghe, nhưng anh đã nói rồi, vì anh không hi vọng em rõ ràng là biết nhưng lại giả vờ không biết". Anh vừa nói vừa quay người đứng đối diện cô, một tay túm lấy tay áo cô :" Dù sao thì anh cũng sẽ không đi"

Seohyun cảm thấy không tài hiểu nổi, người này trong có vẻ nghiêm túc, đúng đắn nhưng lại... rất cố chấp. Việc co kéo của hai người lúc này lại khiến người đi đường chú ý, Seohyun muốn kéo tay anh ra :" Anh buông tay ra trước đã"

" Vậy em nấu mì cho anh ăn"

" Anh.." Seohyun bất lực. Đối với người có ý muốn bám riết, ngoài việc đánh ngất anh ta, cô chẳng còn cách nào khác, cho nên khi Luhan bị một chiêu thức khéo léo quật ngã, anh thật sự không thể nào tin nổi, chỉ biết há hốc miệng nhìn trời rồi bật cười.

Seohyun đả đi vào trong tòa nhà, Luhan ngồi dậy, quay đầu nhìn bóng lưng của cô, nói với theo:" Seohyun, em có phải là con gái không hả?" Lời này nếu nghe kĩ thấy hàm ý chứa sự dịu dàng và chiều chuộng.

Bước chân Seohyun hơi khựng lại, sau đó cô đi lên lầu.

Vừa rồi khi ngã xuống, Luhan không cảm thấy gì nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi đau, đặt biệt là vùng thắt lưng, anh đứng dậy xoa xoa, thầm nghĩ, cô thật sự nỡ ra tay à? Anh khôm người nhặt gói mì bị văng ra khỏi túi rơi dưới đất, đi đến ngồi xuống bồn hoa nhỏ ở bên cạnh, lười nhác châm điếu thuốc.

Trời dần tối, anh ngẩng đầu nhìn một tầng trong tòa nhà kia đã sáng đèn, anh ngẫm nghĩ rồi lại bật cười, đưa tay xoa xoa mặt, nghiêng đầu nhìn túi nilon bên cạnh, không biết có phải hôm nay cô sẽ nhịn ăn tối luôn không.

Cảm xúc của Seohyun bị chuyện ngoài ý muốn này làm cho xáo động, sau khi vào nhà, cô ngồi xuống sô pha và nghĩ đến người đó, trong lòng ít nhiều có chút lúng túng. Anh và cô đã phát sinh quan hệ, thân là con gái, có lạnh nhạt hơn nữa hay cố gắng giả ngốc nghếch hơn nữa thì cũng không thể thật sự quên được những chuyện như thế.

Seohyun không ngốc, thái độ của người đó rất rõ ràng, nhưng mà thích một người nào đó... Có thể có người vì tình dục hoặc chỉ có duyên gặp mặt mấy lần mà đã thích một người?

Khi tiếng chuông cửa vang lên, Seohyun đoán chắc chắn là anh, bất giác khẽ chau mày. Tiếng chuông cửa vang lên lần nữa, cô đứng dậy đi đến bên cửa, nhìn qua cửa qua mắt mèo, là một người lạ. Cô do dự mở cửa, hỏi :" Có chuyện gì vậy?".

" Tôi đến giao hàng" Anh chàng đó đưa cho cô một túi đồ ăn gồm ba món ăn một món canh được đóng gói cẩn thận.

Seohyun không nhận :" Tôi không đặt đồ ăn bên ngoài"

" Có người đặt, đã trả tiền rồi. Cô cầm lấy đi, tôi còn phải đi giao đơn hàng khác nữa"

Seohyun đành nhận túi đồ ăn rồi nhìn theo anh chàng đang vội vã chạy xuống lầu. Cô đứng đó một lát, sau khi vào nhà liền đặt chiếc túi đó lên bàn ăn,không kìm được khẽ lắc đầu :" Luhan, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Tối hôm đó, Seohyun nằm mơ thấy cô ngồi trên cây khi còn nhỏ, còn Chanyeol đứng bên dưới, anh cười và duỗi hai tay về phía cô, nói :" Seohyun nhảy xuống đi, anh đỡ em" Cô không hề do dự nhảy xuống, anh ôm lấy cô. Nhưng khi cô ngẩng đầu lại phát hiện ra người đang ôm cô không phải Chanyeol mà là một người khác, Xiao Luhan. Anh cười rất dịu dàng, nói :"Em xem, anh sẽ ôm em, sẽ không để em ngã" Seohyun từ từ tỉnh lại, rồi không sao ngủ được nữa.

Sáng hôm sau, Seohyun thức dậy làm bữa sáng, tối qua Xiumin lại về trễ nên cô không gọi anh mà một mình ăn trước. Một lúc sau Xiumin ngủ dậy, vừa ra khỏi phòng thì nhìn thấy Seohyun, liền cười, nói :" Dậy rồi à? Anh còn định gọi em dậy đấy. Hôm nay em phải đi chụp ảnh đúng không? Anh đi cùng em"

Nói đến chuyện chụp ảnh, Seohyun lại đau lầu, đây thật sự là một quyết định rất thiếu suy nghĩ, trong lòng cô vẫn rất khó xử nhưng đã đồng ý với người ta rồi, còn có giấy trắng mực đen làm bằng chứng, cô không thể thay đổi được.

" Em tự đi được rồi, anh cứ đi làm việc của mình, không cần đi cùng em đâu"

" Không được" Xiumin vừa cạo râu vừa thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh :" Em gái anh lần đầu chụp ảnh quảng cáo,dù thế nào anh trai cũng phải đi cùng, ngộ nhỡ bên cạnh có cậu thanh niên nào thấy em xinh đẹp muốn tán tỉnh em, có anh ở đó, em sẽ được an toàn! Hơn nữa buổi sáng anh củng rảnh, đi xem công ty nhiếp ảnh này có mĩ nhân nào không, biết đâu lại có một cuộc gặp gỡ tốt đẹp"

" Xem ra vế sau mới là mục đích của anh"

" Làm gì có!" Xiumin cười lớn

Khi Seohyun và Xiumin đến công ty nhiếp ảnh kia thì gặp một nhân viên phòng mỹ thuật của GIT, nhìn thấy hai người họ, anh ta liền đi đến giới thiệu, nói là sẽ đồng hành cùng Seohyun trong suốt quá trình chụp hình, sau đó bảo lễ tân của công ty nhiếp ảnh đưa cô đi hóa trang.

Xiumin đưa ngón tay cái với Seohyun rồi ở lại trong phòng nghĩ ngơi nói chuyện với người đàn ông tên Suho của GIT. Xiumin trước nay luôn là người chỉ cần ba phút là có thể bắt chuyện làm quen với người khác, cho nên chẳng mấy chốc anh đã nói chuyện thoải mái với Suho.

Suho nói :" Công ty nhiếp ảnh này là đối tác lâu năm của GIT chúng tôi, chụp ảnh lơn giản kiểu này chỉ cần đôi ba ngày là xong nhưng nếu là quay quảng cáo gì đó thì phiền phức hơn nhiều, năm nay chúng tôi sẽ quay một loạt các clip quảng cáo, ít nhất phải mất đến hai tháng"

" Không quá khó là được, em chỉ sợ em gái em lần đầu làm còn lạ lẫm"

" Việc này thì cứ an tâm đi! Cô Seo có ngoại hình đẹp, chụp ảnh tĩnh chủ yếu là xem ngoại hình, khí chất"

Xiumin cười lớn :" Cảm ơn anh đã khen ngợi em gái em"

Hai người nói một lát rồi chuyển sang chuyện về game thì có chút nhiệt tình, sao đó còn nói đến cao thủ game trong công ty họ, ông chủ Xiao Luhan. Trong ấn tượng của Xiumin, Luhan luôn giống như cậu con trời, có chút cảm giác của anh đối với Chanyeol khi còn nhỏ, nhưng Chanyeol ôn hòa, còn Luhan dường như tùy tiện, phóng khoáng hơn.

" Lần sau có cơ hội nhất định phải xin thỉnh giáo Luhan mới được"

ChanHee lắc đầu, nói:" Chơi cùng lão đại sẽ bị suy nhược thần kinh đấy"

Chẳng bao lâu sau, có nhiếp ảnh gia đến bàn bạc phương án chụp ảnh với Suho, Xiumin là người ngoại đạo, không hiểu cũng không có hứng thú với chuyện này nên quyết định ra ngoài xem em gái anh hóa trang xong chưa.

Anh được một nhân viên dẫn đến phòng hóa trang, vừa vào trong lại nhìn thấy Luhan mà trước đó mới nhắc đến. Luhan mặc bộ âu phục sẫm màu, nhàn nhã ngồi tựa vào lưng ghế, tay lật cuốn tạp chí thờ trang. Có người pha trà mang đến cho anh :" Xi tổng, ông chủ chúng tôi nữa tiếng nữa sẽ đến"

" Không cần vội"

Xiumin thấy nghi hoặc, không biết tại sao Luhan lại ở đây, anh đến từ khi nào? Chuyện chụp ảnh đơn giản mà ChanHee nói còn cần cả ông chủ đến ngồi trấn sao? Hay là Luhan đến cùng với Suho? Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không có khả năng đó, vừa rồi anh nói chuyện với Suho lâu như vậy mà không nghe nói sếp của bọn họ cũng đến. Xiumin ngẫm nghỉ rồi đi đến chào hỏi :" Xi tổng"

Luhan ngẩng đầu lên nhìn Xiumin, cười cười :" Cậu cũng đến à!"

" Đúng vậy, em đưa em gái đến chụp ảnh, nhân tiện mở mang đầu óc"

" Ừm"

Xiumin thấy trong phòng hóa trang rộng lớn này có rất nhiều người đi ra đi vào nhưng không thấy Seohyin đâu, liền hỏi :" Xi tổng có thấy Seohyun, em gái em không?

" Cô ấy ở trong phòng thay trang phục" Luhan đặt cuốn tạp chí xuống, cầm cốc trà lên nhấp một ngụm.

" Ồ!" Xiumin đáp xong liền cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ, dáng vẻ thần thái và ngữ khí của Luhan toát ra ý chiếm hữu? Nhưng anh là người xuề xòa nên cũng không nghĩ nhiều, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh Luhan, đợi Seohyun ra.

" Đúng rồi, cậu và Seohyun quen biết từ nhỏ à?" Luhan hỏi

Xiumin gật đầu :" Đúng bọn em biết từ nhỏ".

" Vậy sao? Thế thì tốt"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro