36-39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Sơ cấp cuộc thi ( bảy ) . . .

. . . . . .

Kỳ vọng của hắn đối với cậu đúng là tiến triển cực nhanh a.

Từ sau khi nhận được đề tài tốt nghiệp là có được ma pháp tinh linh thuôc loại chính mình xòn, Dilin đối với mấy loại yêu cầu cổ quái của Hydeine đã có thể bình tâm tĩnh khí làm như không thấy.

Hydeine vung tay dỡ bỏ kết giới.

"Ngươi đã xong việc?" Tuy chưa chắc có thể nhận được câu trả lời nhưng là Dilin vẫn cứ hỏi một câu.

Hydeine thần sắc ngưng trọng, không chút để ý đáp một tiếng.

"Vậy kế tiếp chúng ta làm gì?"

"Đương nhiên là phải. . . . . . . Đi tìm một địa phương uống cà phê." Hydeine đột nhiên bước tới gần cậu, vòng tay ôm lấy thắt lưng, rồi không đợi cậu kịp dãy dụa, liền sử dụng phong hệ ma pháp bay vụt đi.

Sau khi Dilin học được phong hệ ma pháp vẫn luôn nghĩ đó đã là tốc độ không gì sánh được. Nhưng là sau khi cảm nhận được tốc độ của Hydeine cậu mới chân chính hiểu được thế nào là ếch ngồi đáy giếng.

Hỏa nguyên tố bởi vì ma sát tốc độ cực nhanh mà không ngững dâng lên từng trận nhiệt khí tạo thành một kết giới bao vây lấy cậu cùng Hydeine, vừa lúc ngăn trở gió mạnh quất tới.

Dilin âm thầm suy tính, lúc trước chính cậu vẫn luôn bởi vì gió quá lớn mà không mở nổi mắt. Phương pháp này đích xác rất đáng tham khảo. Bất quá hỏa nguyên tố cùng thủy nguyên tố vốn không cùng loại, muốn đạt được hiệu quả như Hydeine còn cần thêm một phen nghiên cứu.

Đại khái qua chừng một canh giờ, Hydeine dần dần hạ tốc độ.

Lần đi nhờ xe này tuy rằng không cần sử dụng tinh thần lực, nhưng là suốt một canh giờ vẫn luôn phải bảo trì một tư thế khiến Dilin cảm thấy thật khó chịu. Cậu toàn thân đều sắp cương thành một khúc gỗ, hơn nữa cổ tay phải còn đang bị thương a!

Mơ hồ có thể thấy được ven rừng, cậu đột nhiên nhớ tới một việc," Soso có hoàn thành cuộc thi không?"

Tuy rằng tốc độ đã giảm xuống nhưng là thanh âm của cậu vẫn rất nhanh tiêu tán trong không trung.

Rất may Hydeine dựa vào cậu rất gần nên hắn hồi đáp rất nhanh: "Ta một mực hoài nghi."

"Hoài nghi cái gì?"

"Quan hệ của ngươi cùng Soso."

Dilin ngẩn người.

Hydeine đột nhiên dừng lại, buông tay ra, tùy ý cậu run rẩy mà tìm cách chống đỡ thân thể của chính mình, nửa thật nửa giả hỏi han: "Ngươi xác định hắn không phải con tư sinh của ngươi?"

Dilin không khống chế được lực đạo, đập vào thaanh cây một cái.

Hydeine dùng tay phải nhéo nhéo tay trái, nghi hoặc nói: "Đây là biểu hiện xấu hổ sau khi bí mật bị vạch trần?"

Dilin ôm lấy cái trán, nhảy dựng lên xoay người, dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh hồi đáp: "Taiji Aires đạo sư thật sự là rất hài hước . Ta cùng Soso hơn kém nhau hai tuổi!" Đến tột cùng là thiên phú dị bẩm của cậu thể hiện ra rất cao, khiến cho hắn nghĩ đến chính mình mới hai tuổi đã có thể sinh con, hay là do cậu bề ngoài rất lão thành, nhìn qua giống trưởng bối của Soso hơn?

. . . . . .

Cậu không muốn biết đáp án. Bởi vì vô luận là đáp án nào cũng đều không hay ho.

"Đây chính là chỗ khiến ta nghi hoặc." Hydeine nói, "Bất quá trên thế gian này vốn có rất nhiều sự tình không thể dùng lẽ thường để giải thích."

Dilin xoa xoa thái dương đi về phía bìa rừng.

Hydeine khoanh tay, không tiếng động theo sát sau cậu.

Phía trước dần dần có thể nhìn đến bóng người chớp lên, còn có đủ loại tiếng nói.

Dilin đẩy nhanh cước bộ.

Trước hết xuất hiện trước mắt chính là Mikris.

Hắn nhìn đến Dilin, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, hướng lại đây nói: "Ngươi không sao chứ?" Vấn đề này kỳ thật không cần hỏi, băng vải nơi cổ tay cậu đã nói lên hết thảy. Mikris nhìn về phía sau cậu.

Dilin hướng hắn hành lễ, sau đó quay đầu lại, cũng nhìn về phía Hydeine.

Hydeine mặt không chút thay đổi, "người ta đã mang về đến đây, còn lại giao cho ngươi."

Mikris nhìn hắn, giống như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng ngay tại khoảnh khắc sắp bật thốt ra thì lại nuốt trở vào, không tiếng động gật đầu.

Thân ảnh Hydeine lập tức biến mất biến mất.

Gió nóng quất vào mặt.

Dilin toàn thân ấm áp, rất nhanh lại lạnh xuống.

Mikris hiển nhiên bề bộn nhiều việc, hắn sau khi dặn Dilin đi tìm trị liệu sư xem xét thương thế cổ tay xong, lại vội vội vàng vành chạy tới chỗ nhưng người khác xem xét.

Dilin tuy rằng có một bụng nghi vấn nhưng là cậu vẫn biết lúc này không phải là thời cơ tốt nhất để hỏi đành phải trước hết đi tìm trị liệu sư. Bởi vì tình huống đặc thù nên là ba vị trị liệu sư của St Paders đều được gọi đến bên ngoài rừng Mộng Yểm đợi mệnh. Dù vậy Dilin vẫn thấy một hàng dài thật là dài xếp hàng trước mặt trị liệu sư.

Cậu nhớ tới Soso liền về kí túc xá trước.

Michel và Kevin đều đang ở trong kí túc xá, sau khi thấy cậu bước vào liền giật mình rồi thở phào nhẹ nhõm.

Trong ba người, Michel có quan hệ với cậu tốt nhất liền bước lại dùng sức ôm lấy cậu mà hét lên: "Thật tốt quá! Ngươi bình an vô sự!"

Dilin giơ lên tay phải.

Michel lúc này mới chú ý đến băng vải, vội kêu lên: "Không sao chứ? Chẳng lẽ là ngân giáp thú. . . . . ."

"Không, là tật phong tấn lang. Việc này rất dài, về sau sẽ nói." Dilin nhẹ nhàng đẩy hắn ra, "rừng Mộng Yểm đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Michel lập tức dùng ngữ khí khoa trương miêu tả truyền thuyết về hoạt động của rừng Mộng yểm, cũng nói tới bọn họ có bao nhiêu xui xẻo. Bởi từng ngày thành lập St Paders tới giờ, đây là lần đầu tiên khôi phục hoạt động.

Dilin quét mắt một lượt ký túc xá, bỗng nhiên nói: "Soso đâu?"

Michel nhìn về phía Kevin.

Kevin nhìn về phía Ali Di.

Ali Di theo bản năng mà nhìn về phía Dilin, nhưng ánh mắt vừa tiếp xúc với mâu quang âm lãnh của cậu thì lập tức rụt trở về, nhìn lại Kevin.

Kevin lắc đầu nói: "Không biết. Rất nhiều đạo sư đều đã đi ra ngoài tìm đệ tử , nhưng nghe nói số lượng mất tích hơn xa so với số người tìm được."

Dilin quay đầu bỏ chạy.

Mikris sứt đầu mẻ trán.

Theo thời gian trôi qua, số lượng thủy tinh cầu bị bóp nát ngày càng nhiều mà số đệ tử được tìm trở về cũng theo đó tằng lên, đại đa số là bị thương. Rừng Mộng Yểm lần này sống lại hiển nhiên đã trở thành một nơi vô cùng đáng sợ.

Hắn khẩn trương đi qua đi lại. Khi thì đi xem xét chỗ đạo sư đang đợi mệnh, khi thì chạy qua chỗ trị liệu sư, một khắc cũng không dừng. Hắn sợ chỉ cần mình dừng lại một bước, tâm tình khẩn trương sẽ quấn chặt lấy hắn.

Theo thống kê, vẫn còn hai mươi ba đệ tử mất tích trong đó bao gồm cả hoàng tử Ciro của Khảm Đinh đế quốc cùng Soso vương tử của Đủ Lan.

Một thân ảnh tử trong rừng rậm bay ra.

Mikris vội vàng chạy ra đón, nhưng nhìn trước sau vẫn chỉ thấy một người thì tia hi vọng trong mắt hắn liền ảm đạm xuống, "Vẫn không tìm được sao?"

Welfare Horizontal cau mày, "Andy nói hai người bọn họ đi cùng nhau." Andy chính là thanh niên trong ngực hắn, là người cùng tổ với Ciro và Soso.

Mikris gật đầu cùng không nói gì.

Welfare Horizontal an ủi hắn: "Thủy tinh cầu của bọn họ vẫn chưa có bóp nát, vẫn còn cơ hội. Yên tâm, chỉ cần có một tia cảm ứng ta sẽ lập tức đuổi tới."

Mikris miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Vất vả." Vừa mới đảm nhiệm chức vụ đạo sư trưởng của sơ cấp viện liền gặp phải chuyện này, đối với ai cũng là áp lực trầm trọng.

Welfare Horizontal thấy Dilin từ sa tiến tới, nhân tiện hỏi: "Hydeine đã trở lại?"

Mikris yên lặng gật đầu.

Welfare Horizontal nheo lại ánh mắt, "Thế nào?"

"Hắn chưa nói qua. Bất quá, " Mikris dừng một chút, "Nhìn qua sắc mặt không tốt lắm."

Welfare Horizontal cau mày.

"Ngươi. . . . . ." Mikris biết hắn cùng Hydeine từ trước đến nay có bất hòa, không khỏi có điểm lo lắng.

"Ta chỉ là có chút ghen tị." Welfare Horizontal không đầu không đuôi bỏ lại một câu, trong lúc Dilin cố lấy dũng khí đi tới phía trước, dùng phong hệ ma pháp bay về phía văn phòng viện trưởng.

Không khí trong văn phòng viện trưởng hiện đang rất ngưng trọng.

Orosey ngồi ở sau bản công tác, năm tháng vô tình tạo lên vô số nếp nhắn nơi khóe mắt lão, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ nhìn tới vô số tinh quang bắn ra từ đôi mắt già nua đó.

"Ngươi xác định?" Lão hỏi.

Hydeine ngồi trước mặt lão xoay xoay tách cà phê trên tay. Hương vị cà phê nồng đậm khiến tâm tình hắn có phần thoải mái hơn, "Ân."

"Ngươi có biết hậu quả không?" Orosey ngữ khí trầm trọng.

Hydeine nâng lên mí mắt, "Ngươi là đang hỏi ta của hiện tại hay là ta hồi mười ba tuổi?"

Orosey nghẹn lời.

"Ta đã kiểm tra qua nơi thiết trí trận pháp." Hydeine nghĩ nghĩ, cẩn thận nói, "Cấm chế của tứ đại hiền giả vẫn tồn tại như cũ chỉ có điều thiếu mấy khối tinh thạch."

Orosey căm tức: "Nếu không phải do ngươi, người kia làm sao có thể xông vào cấm chế của tứ đại hiền giả?"

Hydeine nói: "Theo chế pháp của Mộng đại lục thì không thể truy cứu trách nhiệm hành động vô tình tạo ra của một đứa trẻ mười ba tuổi."

"Mười ba tuổi?" Orosey hừ lạnh nói, "Một đứa nhỏ mười ba tuổi phá hư cấm chế của tứ đại hiền giả?"

Hydeine nói: "Ngươi bỏ sót mất một câu trọng yếu, vô tình tạo ra." Khi đó hắn một lòng muốn tìm lời giải, cho nên khi nhìn thấy cái cấm chế kia liền nhịn không được mà tò mò giả khai. Về việc người kia sau khi hắn phá bỏ cấm chế trộm đi tinh thạch thì hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn."

——–vô luận là khi hắn muời ba tuổi hay là hắn hiện tại, đều thực ngoài ý muốn.

"Nga? Nếu trước đó ngươi biết hậu quả thì sẽ không thử phá giải?" Orosey trên mặt viết rõ hai chữ Không tin.

Hydeine nghĩ nghĩ, "Ít nhất sau khi ta phá giải sẽ một lần nữa tu bổ lại."

Chương 37: sơ cấp cuộc thi ( tám ) . . .

Lão có nên suy nghĩ tìm một biện pháp nào đó để đả kích sự tự tin của hắn?

Orosey nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thản nhiên của Hydeine.

Ba phần chung sau, lão phát hiện mình đang truy cứu nhầm hướng rồi, "Người kia lấy đi tinh thạch để làm gì?"

Hydeine bương chén cà phê, "Không phải tinh thạch bình thường, là nguyên tố tinh tối thuần túy. Nếu không phải là hắn hảo tâm để lại một nửa thì rừng Mộng Yểm hẳn đã sống lại từ mười năm năm trước."

Orosey nhíu mày, "Nguyên tố tinh?"

Hydeine nói: " Nguyên tố tinh to cỡ cái bàn này của ngươi."

Orosey khiếp sợ. Nguyên tố tinh có kích cỡ lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên lão nghe nói tới. "Hắn lấy đi mấy khỏa?"

"Sáu khỏa? Ba khỏa thủy hệ, ba khỏa hỏa hệ, còn lại hai khỏa thổ hệ cùng mộc hệ, bất quá do bị di dời đã trở nên mất tác dụng."

Orosey chết lặng. Lão mới rồi vẫn còn đang suy nghĩ xem có cách nào để bổ cứu lại trận pháp của tứ đại hiền giả, nhưng hiện tại xem ra, cho dù tìm về được ba khỏa mất tích cũng vô dụng. Trời biết tứ đại hiền giả là từ chỗ quái nào mà tìm được nguyên tố tinh lớn đến thế!

Cửa bị gõ nhẹ hai tiếng.

Orosey hoàn hồn, nghiêm mặt nói: "Mời vào."

Welfare Horizontal đẩy cửa tiến vào, hơi hành lễ với Orosey sau đó liền đi thẳng tới trước mặt Hydeine ngồi xuống, đôi mắt ưng sắc bén gắt gao nhìn hắn. "Cấm chế của rừng Mộng Yểm là ngươi hay hắn phá hư?"

"Chúng ta." Hydeine dừng một chút, "Chính xác là ta chỉ giải quyết một vấn đề nhỏ trong đó."

Vấn đề mà ngay cả người kia đều giải quyết không được tuyệt đối không phải vấn đề nhỏ.

Welfare Horizontal trừng mắt nhìn Hydeine. Cho dù cả hai không cùng quan điểm trong lý luận về phong hệ ma pháp nhưng lão lại không thể không thừa nhận rằng về mặt lý luận ma pháp tên kia hơn lão rất nhiều, bất quá, điều này lão sẽ không bao giờ thừa nhận ra.

Orosey sợ bọn họ lại tranh chấp liền xua tay nói: "Hiện nay không phải là thời điểm truy cứu trách nhiệm. Nếu cám chế của tứ đại hiền giả đã mất đi tác dụng thì chúng ta phải thiết kế một kết giới ngăn cách giữa thánh viện với rừng Mộng Yểm để ngăn cản ma thú xông vào học viện."

Welfare Horizontal nhíu mày nói: "Không thể tu sửa sao?"

Orosey nói: "Trừ phi có thể tìm được mười hai khỏa nguyên tố tinh lớn cỡ cái bàn này của ta đến để tu bổ cấm chế."

Welfare Horizontal ngắm ngắm chiếc bàn dài hơn năm thước, quay sang nhìn Hydeine.

Hydeine nhún vai nói: "Hắn lấy đi đấy."

"Với tu vi của hắn thì lấy nguyên tố tinh làm gì?" Welfare Horizontal đang nói đột nhiên trừng lớn mắt, "Chẳng lẽ hắn vẫn đang tìm kiếm phong hệ nguyên tố?" Tác dụng lớn nhất của nguyên tố tinh chính là tăng cường cảm ứng câu thông của con người với nguyên tố. Vô luận là tăng lên cho bản thân hay là khảm vào ma pháp đạo cụ đều có tác dụng thật lớn.

Hydeine khoanh tay, "Hắn vốn là một kẻ cố chấp."

Welfare Horizontal cùng hắn liếc mắt nhìn nhau, tựa như từ trong ánh mắt đối phương thấy được bản thân khi còn trẻ. Lại nói tiếp, bọn họ sở dĩ cố chấp nghiên cứu phong hệ ma pháp như vậy phần lớn cũng là do bị người kia ảnh hưởng.

Phong hệ ma pháp từ rất sớm đã được sử dụng nhưng chân chính được sửa sang lại thành hệ thống chính là do người kia dẫn đầu. Bọn họ đều nhớ rõ, trước khi mất tích người kia đã đưa ra một giả thiết vô cùng lớn mật rằng —— ngoài tứ đại nguyên tố là thủy, hỏa, thổ, mộc còn tồn tại phong nguyên tố. chính là sự tồn tại của phong nguyên tố rất hư vô, chỉ có những người cực kì mẫn cảm cảm đối với nguyên tố hơn nữa được phong nguyên tố thừa nhận mới có thể cảm ứng được.

"Hắn điên rồi." Welfare Horizontal thấp giọng thì thào. Cảm ứng phong nguyên tố vốn là một cái lý tưởng vô cùng xa xôi. Ít nhất cho đến bay giờ cúng chưa từng có người nào có thể chứng thực cái giả thiết này. Người kia chẳng lẽ muốn dùng nguyên tố tinh để đề cao cảm giác của bản thân?

Phải hiểu rằng mọi thứ đều có hai mặt của nó, muốn sử dụng lượng nguyên tố tinh khổng lồ như vậy thì phải cần có tinh thần lực tương đương, mà điều này vốn là không thể! Phải hiểu rằng cấm chế trong rừng Mộng Yểm là do tứ đại hiền giả liên thủ thiết hạ. Thử hỏi trong lịch sử Mộng đại lục từ khi khai sáng đến giờ có bao nhiêu người có thể được xưng là hiền giả?

Orosey trầm giọng nói: "Ta sẽ thông tri các quốc gia, chính thức tuyên bố truy nã lệnh."

Welfare Horizontal bật thốt lên nói: "Lấy tội danh gì?"

"Phản đồ." Orosey gian nan phun ra hai chữ.

Hydeine quay đầu lại nhìn lão, ánh mắt sắc bén như dao.

Orosey sắc mặt không thay đổi.

"Có ý tứ." Hydeine thu hồi ánh mắt, nhấc ly cà phê lên một ngụm uống cạn.

Lệnh truy nã Vanson . Lyn vẫn chưa gợn lên bất cứ sóng gió nào ở St Paders.

Cái tên này đã bị chôn vùi lâu lắm rồi, lâu đến nỗi những đạo sư năm đó còn nhận thức người nọ đều phải ngưng thần ngẫm nghĩ thật lâu mới có thể nhớ ra được dáng vẻ cử chỉ của hắn. Nhưng hiện này, đại đa số đạo sư không có thời gian cho việc đó.

Số đệ tử tìm được ngày càng nhiều, đã có người tử vong hơn nữa còn ngày một tăng lên.

Tay Mikris không ngừng cào tóc, ngắn ngủi trong một ngày mép tóc của hắn đã có xu thế lui về sau một cách rõ ràng.

"Còn thiếu bao nhiêu người?" Mysheros cầm tập danh sách sơ cấp viện sinh không ngừng thẩm tra đối chiếu.

"Tám." Mikris liếc nhìn bản danh sách trong tay nàng nhăn mặt.

Mysheros nói: "Xác định số người tử vong là sáu. Ta sẽ lập tức liên hệ với cha mẹ bọn họ."

Mikris gian nan gật đầu: "Đại đa số đạo sư đã tiến vào trong rừng tiến hành thẩm thức tìm kiếm."

Mysheros yên lặng điểm đầu. Với diện tích của rừng Mộng yểm cùng nhân số đạo sư trong thánh viện mà so sánh, muốn tìm kiếm tất cả các địa phương thì phải mất tối thiểu là một tháng, mà những đệ tử kia hiển nhiên không có nhiều thời gian như vậy, cho dù bọn họ có thể chờ thì rừng Mộng Yểm cũng không cho họ chờ lâu như vậy. "Nghe nói, Ciro cùng Soso vẫn chưa tìm được?"

"Ân." Tuy rằng St Paders từ trước đến nay đối xử bình đẳng với từng đệ tử. Nhưng hiện giờ vấn đề không chỉ là thành tích cá nhân của đệ tử mà là an toàn sinh mệnh của hai người thừa kế của hai vương quốc —–tuy rằng cũng không phải là quyền thừa kế đứng đầu nhưng lực ảnh hưởng của bọn họ đối với quốc gia hiển nhiên không phải một bá tánh bình dân có thể sánh bằng.

"Ta nghĩ, ta cần xin chỉ thị của viện trưởng, xem có cần hướng Khảm Đinh đế quốc cùng Đủ Lan báo lại không." Mysheros sắc mặt ngưng trọng. Chuyện này nếu xủ lý không tố thật có thể khiến cho thánh viện cùng các quốc gia nảy sinh xung đột. Dù sao, Khảm Đinh đế quốc chính là một trong hai quốc gia cường đại nhất trên Mộng đại lục, mà sau lưng Đủ Lan lại có quốc cường đại còn lại — Sa Mạn Lý duy trì.

Nàng tựa như có thể thấy được tình cảnh Khảm đinh đế quốc cùng Sa Mạn Lý liên thủ giáp công thánh viện. Đội hình ma pháp sư cường đại của thánh viện từ trước đến nay chính là sự mơ ước cùng kiêng kị của các quốc gia, nếu có thể nhân cơ hội đối phó chia cắt bọn họ, các quốc gia khác hẳn sẽ rất sẵn lòng hợp tác.

Mikris hiển nhiên cũng đã nghĩ tới hậu quả này, hai hàng lông mày nhất thời nhăn thành một đoàn, "Ta muốn biết bọn họ vì sao lại không bóp náp thủy tinh cầu?"

Chẳng lẽ thật là không kịp?

"Ta đưa thủy tinh cầu cho ngươi không phải để ngươi dùng để nghịch." Ciro nghĩ tới mình mang hy vọng duy nhất để tìm được đường về giao cho một tên ngu ngốc, liền hận không thể dùng lửa hung hăng đốt trụi cái đầu tóc vàng khiến cho kẻ khác căm hận kia. . . . . Còn có chính mình. Trời biết vì cái gì cuộc thi đơn giản đến mức nhắm mắt cũng có thể vượt qua lại trở lên quỷ dị như vậy!

Soso rụt cổ, dùng thanh âm so với tiếng muỗi còn nhỏ hơn mà phản bác: "Ta đã nói rồi, ta không nghịch mà là không cẩn thận làm rơi."

". . . . . . Ta thà rằng nghĩ ngươi dùng để nghịch."Ciro hít một hơi thật sâu, đứng lên nhìn đại thụ che trời khắp bốn phía, "Chúng ta đã đi ba canh giờ, đều chưa hề phát hiện ba cây đại thụ khắc dấu kia, điều này chứng tỏ là phương hướng không đúng."

Soso lăng lăng điểm đầu.

"Bốn phương hướng cũng không đúng." Ciro che miệng tính toán, "Chẳng lẽ phải đi đông nam đông bắc tây nam tây bắc?"

Soso không biết hắn đang nói thầm cái gì, cậu chỉ biết ngày hôm trước nháy mắt một cái hai tên đồng học đã đột nhiên biến mất trước mắt, chỉ còn duy nhất Ciro bên người. Nếu cậu muốn trở về chỉ có thể dựa vào duy nhất một người này mà thôi.

"Đi thôi." Ciro xoay người quay về đường cũ.

Soso nhu thuận theo sát phía sau. Cậu đã muốn tập thành thói quen rồi, trong hay ngày một đêm này, cậu cùng Ciro làm nhiều nhất chính là không ngừng di chuyển. Hai chân đã muốn sưng phồng lên, nhưng là cậu cũng không dám than thở. Cậu nhìn ra được, sự kiên nhẫn của Ciro đối với mình đã muốn lên tới cực hạn. Này từ việc hắn không ngừng nhắc tới thủy tinh cầu có thể nhìn ra được.

Bụi cỏ truyền ra thanh âm sàn sạt.

Ciro dừng lại.

Soso biết điều tránh ở phía sau.

Một đầu độc nhãn ma thú mãnh liệt lao ra.

Ciro đã sớm có chuẩn bị, một đoàn ngọn lửa dũng mãnh mở ra nháy mắt đem nó nuốt gọn.

"Rống. . . ." Đọc nhãn ma thú nặng nề rơi trên mặt đất, lăn lộn dập lửa. Nhưng ngọn lửa rừng rực tựa như quần áo dính sát quanh người, vô luận nó lăn lộn ra sao cũng không thể giãy thoát.

Soso lấy tay che mắt, tính huống như vậy ngắn ngủi một ngày đã diễn ra vài lần, nhưng là cậu vẫn như trước khó có thể chấp nhận một sinh mệnh cứ thế mất đi một cách đơn giản trước mắt mình.

Ciro chờ cho tới khi ma thú không còn giãy dụa liền đi tới bên thi thể nó, dùng chủy thủy đào ra ma hạch, có chút chán ghét mà ném xuống đất: "Tam giai."

Soso sửa lấy tay che cái mũi.

Mùi thịt khét cùng mùi tanh hôi của nội tạng ma thú rất kích thích vị giác cậu.

Ciro đi đến bên bụi cây dùng cỏ xoa xoa chủy thủy cất vào túi không gian, tiếp tục đi về phía trước.

Hắn bước chân thật lớn, Soso phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.

"Ngươi, ngươi đang tức giận sao?" Soso không xác định hỏi.

Ciro lạnh nhạt nói: "Không có."

Soso trong mắt tràn đầy không tin. Bởi vì từ nhỏ đã không được sủng ái, cho nên cậu đối với sự chán ghét của người khác cực kì mẫn cảm.

Ciro nói: "Ta chỉ không thích làm bảo mẫu." Hắn thật rất khó có thể tưởng tượng Dilin làm sao mà có thể đem việc này làm đến vui vẻ.

Soso nghe ra hàm ý của hắn, thấp giọng nói: "Kì thật, ta cũng có thể hỗ trợ a."

Ciro mắt lé.

Soso từ trong túi không gian lấy thịt khô đưa qua.

". . . . . . Ta đã nói, một ngày chỉ có thể ăn hai lần." Ciro cau mày. Còn không biết khi nào mới có thể thotas khỏi khu rừng quỷ quái này, cho nên phải tiết kiệm lương thực.

"Ta tặng phần của ta cho ngươi ăn." Soso lấy lòng nhìn sang.

Ciro không tiếng động cầm đến, nhét vào túi không gian. Nếu nó đã nghĩ vậy thì hăn cần gì phải khách sáo?

Soso lúc này mới thờ phào một hơi. Tựa như nhận định hắn đã nhận thịt khô rồi thì sẽ không tức giận mà bỏ rơi cậu.

Lại nói tiếp, chính mình vì cái gì không bỏ lại hắn đâu?

Ciro yên lặng hỏi chính mình.

Vô luận là từ lập trường của song phương, hay là năng lực của Soso, bỏ nó lại đều là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng là . . . . . . .

Hắn nhìn quanh bốn phía.

Trong khu rừng âm u này, có một kẻ sẽ không bao giờ ám toán, phản bội mình làm bạn so với việc lẽ loi lang thang một mình tốt hơn nhiều lắm.

Hắn tưởng tượng chính mình đơn độc giữa khu rừng rậm bốn bề âm u không biết khi nào mới có thể gặp được người khác.

. . . . . .

So với độc hành hiệp, bảo mẫu xem ra vẫn còn tốt lắm.

Chương 38: Sơ cấp cuộc thi ( chín ) . . .

Ciro đi đến khi bầu trời đã tối đen mới dừng lại, nơi đó có một gốc đại thụ được đánh dấu thật bắt mắt.

Soso thấy hắn nhíu mày liền nhu thuận đứng một bên không dám lên tiếng.

Ciro đột nhiên nói: "Bốn phương hướng đều không thay đổi chứng tỏ chúng ta không phải là lạc đường." Nội dung cuộc thi của bọn họ là tìm được năm mươi gốc đại thụ đang khô héo rồi sử dụng thủy nguyên tố cùng thổ nguyên tố để chữa trị.

Bởi vì Ciro chỉ am hiểu hỏa nguyên tố nên hắn là người phụ trách đánh dấu.

Tổ của bọn họ đã trị liệu được cho ba cây, ba chỗ đánh dấu đều là do hắn làm, vị trí cùng hình dạng hắn đều nhớ kỹ, vừa liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Hiện tại bốn hướng đều đã đi một lần mà vẫn không hề gặp được địa phương cũ, điều đó chứng tỏ hai người đã không còn ở tại chỗ cũ.

Soso mở lớn ánh mắt.

"Hẳn là, " Ciro ngưng trọng nói, "Gặp không gian ma pháp."

Soso bật thốt lên hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

Nghe cậu hỏi như vậy, cơn giận của Ciro lại bùng lên.

Thời điểm lâm vào khốn cảnh cho dù là ai đều hi vọng sẽ gặp được một đồng bọn có thể đưa ra các vấn đề tham khảo, thậm chí là có thể giải quyết vấn đề chú tuyệt đối không phải là một tiểu hài tử chỉ biết dựa vào người khác.

Nhưng hắn vẫn là đem cơn tức nhịn xuống, "Tìm đường đi ra ngoài."

Soso thấy hắn trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh, lập tức đem tâm tư muốn truy hỏi kỹ càng sự việc bóp chết.

"Trước nghỉ ngơi, ăn một chút gì đi đã." Ciro nhặt một ít cành cây khô ráo xếp thành một đống sau đó đốt lửa.

Soso từ trong túi không gian lấy ra mao thảm. Một nửa trải trên mặt đất một nửa cuốn lên người.

Ciro lấy ra thịt cùng nước uống. Hắn ăn được một nửa, thấy Soso đang trừng lớn ánh mắt ôm bụng nhìn sang, không khỏi nhíu mày nói: "Sao ngươi không ăn?"

"Ta đã nói, ta mang thịt của ta cho ngươi." Soso nói xong kìm lòng không đậu mà nuốt nước miếng một cái.

Ciro thấy vẻ mặt đáng thướng của cậu, nguyên bản muốn đưa miếng thịt qua, nhưng nghĩ lại, này có lẽ là biện pháp tốt khiến cho Soso hiểu được trách nhiệm khi làm việc. Lần này bị đói bụng sẽ dạy cho cậu biết, có một số việc nếu đã dám nói ra thì nhất định phải thừa nhận hậu quả tương ứng.

Nghĩ vậy, hắn rất nhanh giải quyết nốt chỗ thịt còn lại.

Cánh tay đang ôm bụng của Soso niết càng thêm mạnh, ý đồ muốn che trụ chiếc bụng nhỏ không ngừng kêu càu nhàu của mình.

"Đi ngủ sớm một chút." Ciro lấy ra gối cùng mao thảm từ trong túi không gian, sau khi trải xong liền tao nhã nằm ngửa xuống, hai tay đặt trước ngực, bày ra tư thế ngủ tối hoàn mỹ.

Soso đã từng kiến thức qua một lần tư thế trước khi hắn đi vào giấc ngủ, bất quá chờ sau khi hắn tỉnh lại, tư thế này chắc chắn sẽ không còn nữa.

Cậu lấy ra bình nước, uống miếng nước điếm bụng rồi sau đó cũng nằm xuống ngủ.

Ngọn lửa giữa hai người dần dần lụi tàn, rất nhanh chỉ còn lại một đám tàn quang.

Bởi vì lạnh,Soso lui thành một đoàn.

Thùng thùng đông. . . . . .

Từ rất xa truyền đến tiếng kim loại va chạm vào nhau, mặt đất ầm ầm chấn động.

Đang ngủ thành hình chữa đại (大) Ciro rất nhanh ngồi dậy, ánh mắt nhập nhèm sau khi nhìn rõ tình huống xung quanh liền trở lên thanh minh.

Hắn đem chăm nệm vân vân nhét vào trong túi không gian, sau đó nhìn qua Soso vẫn đang mơ màng, liền đi qua lay tỉnh cậu nói: "Đứng lên."

Soso đnag ngủ say, nhìn tới khuôn mặt phóng đại của hắn mới nhất thời phản ứng đến, "Ciro?"

"Mau đứng lên." Ciro bắt lấy cánh tay cậu, mạnh mẽ kéo lên.

Soso ăn đau nhíu mày, đang muốn lên tiếng liền nghe được tiếng kim loại va chạm ở xa xa, hơn nữa là đang hướng đến gần nơi này.

"Đó là cái gì?" Cậu khiếp đảm rụt vai lại.

"Không biết." Ciro dừng một chút, trong mắt hiện lên một tia hào quang, "Có lẽ là học viện phái người đến tìm chúng ta."

Soso nhãn tình sáng lên, lập tức thu thập tốt mọi thứ, "Vậy chúng ta đi nhanh đi."

"Ngươi đi phía sau ta." Tuy rằng Ciro đưa ra một tia hi vọng, nhưng là trực giác lại nói cho hắn, mọi chuyện e là không đơn giản như vậy.

Càng đi tới gần nới phát ra tiếng động, mặt đất chấn động càng cảm nhận được một cách rõ ràng.

Về sau, Soso cơ hồ dán tại trên người Ciro mới có thể đứng vững.

Ciro vài lần muốn đẩy cậu ra, nhưng là cánh tay vị nắm thật sự quá chặt, vừa thoáng buông lỏng, đối phương liền bắt lại thật nhanh.

Về sau, tiếng va chạm cơ hồ đinh tai nhức óc.

Soso vừa phải bịt tai vừa ôm chặt cánh tay Ciro, bận rộn vô cùng. Cuối cùng liền đem cái lỗ tai dán lên trên cánh tay của Ciro, dùng cánh tay của hắn để ngăn tiếng ồn.

Bản thân Ciro cũng bị tiếng va chạm làm cho tối tăm mặt mũi, cũng mặc kệ động tác mờ ám của cậu.

Vừa đến gần liền nhìn thấy hai đầu ma thú ngoại hình giống nhau như đúc đang không ngừng lao vào nhau.

Ánh trăng chiếu lên giáp xác của bọn chúng mơ hồ ánh lên chút ánh sáng màu đồng đen, giống như vảy cá.

Cái trán của ma thú bóng loáng, chính giữa lại hơi nhô lên, giống như trời sinh thích hợp cho việc húc nhau. Hai mắt rất nhỏ, đối lập với chiếc mũi ngắn thô to phía dưới, hai con mắt tựa như hai hạt đậu xanh gắn vào. Mõm rộng bằng một bàn tay, bốn chiếc răng nanh hướng ra phía ngoài tựa như bốn chiếc sừng trâu trắng bóc.

Nhưng bưu hãn nhất lại chính là hình thể của chúng.

Chiều cao của chúng đại khái tương đương cùng Ciro, khí lực cường tráng, thời điiểm lao lên thật giống như trăm vạn cân kim loại cùng nhảy lên.

Soso nhìn tới run lên một trận, bàn tay gắt gao túm lấy tay áo Ciro, dường như sợ hắn chớp mắt sẽ biến mất.

"Đi." Ciro cũng không xoay người lại, rón rén lui về phía sau.

Soso bất ngờ không kịp phòng bị, vấp phải gót chân ngã về phía sau. Ngay trong khoảnh khắc mất đi thăng bằng, cậu theo bản năng kêu lên sợ hãi.

—— vừa đúng lúc hai đầu ma thú vừa mới lao vào nhau xong, đang thở lấy hơi.

Ciro vòng tay muốn che miệng Soso lại thì đã muộn, hai đầu ma thú đều đã hướng ánh mắt sang phía họ.

Ciro chửi nhỏ một tiếng, kéo Soso bỏ chạy.

Soso biết chính mình gây họa, một tiếng cũng không dám rên, liều mạng chạy theo Ciro, cố gắng đuổi kịp bước chân hắn.

Nhưng là khi bọn họ bỏ chạy, ma thú cũng đã đuổi theo.

Mặt đất chấn động làm cho Ciro cùng Soso bước đi cũng không vững.

Mắt thấy ma thú càng lúc càng tới gần, Ciro cương quyết quay người ném ra một hỏa cầu.

Hỏa cầu rơi xuống trên người ma thú dường như châm lên đống củi. khiến cho nó chớp mắt liền biến thành một đầu hỏa thú.

"Không xong!" Ciro đột nhiên nhớ ra đây là loại ma thú gì, sắc mặt trắng xanh.

Nêú hắn không có nhớ nhầm, loại ma thú đang đuổi theo phía sau họ này gọi là răng nanh quái, là bát giai ma thú. Chúng nó sở dĩ có thể trở thành bát giai ma thú thứ nhất là bởi lớp xác ngoài kiên cố, hai là bởi bàn chân sắt đá trời sinh, ba chính là bởi vì chúng nó có khả năng hấp thu nguyên tố —— vô luận là loại nào.

Nói ngắn gọn, trong nháy mắt thân thể nó tiếp xúc với loại nguyên tố nào, liền có thể nắm được loại nguyên tố đó.

Nếu không phải bởi hạn lượng nắm giữ của chúng không nhiều, chúng đã sớm trở thành thập giai ma thú.

Nhìn thấy răng nanh quái càng ngày càng gần, Ciro trong đầu ý niệm xoay chuyển thật nhanh. Loại thời điểm này có thể bảo trụ một người đã muốn cực kì khó khăn, huống chi còn mang theo một người chắc chắn sẽ trở thành trói buộc như Soso?

Xúc động muốn buông tay ra càng ngày càng rõ ràng, thế nên Soso cảm nhận được bàn tay nguyên bản đang nắm chặt lấy tay cậu từng chút thả lỏng, cuối cùng thế nhưng hoàn toàn là cậu túm lấy tay hắn.

Soso tựa hồ đã nhận ra tâm tư hắn của hắn, đột nhiên buông tay ra, liền dừng lại, xoay người chạy về hướng con răng nanh quái.

Chỉ có một con đuổi theo.

Đưa tay buông ra đích xúc động càng ngày càng rõ ràng, thế cho nên Soso cảm nhận được nguyên bản nắm chặt tay hắn một chút thả lỏng, cuối cùng thế nhưng toàn bộ dựa vào chính mình bắt lấy hắn.

Soso tựa hồ đã nhận ra tâm tư của hắn, đột nhiên buông tay ra, dừng lại cước bộ, xoay người nghênh hướng kia con răng nanh quái.

Chỉ có một con đuổi theo.

Ciro lăng lăng nhìn vào tay mình rồi xoay người nhìn lại.

Thân ảnh Soso lúc này đã hoàn toàn bị bao trùm bởi ngọn lửa trên người răng nanh quái, tựa như sương mai buổi sớm, tùy thời sẽ tan vào không khí.

Trong một chớp mắt, cơ hồ hoàn toàn không có đường sống. . . . . .

Ciro dùng phong hệ ma pháp lao đến, ôm lấy Soso lao sang bên cạnh.

Nhưng tốc độ của răng nanh quái hiển nhiên còn nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn. Ciro chỉ cảm thấy trên lưng nóng rực, một trận đau rát phô thiên cái địa ập đến, trong không khí thoảng lên mùi vị thịt khét.

"Ciro?" Soso khiếp sợ cùng không dám tin nhìn Ciro đang chắn trên người mình.

Hắn không phải thực chán ghét mình sao?

Vì cái gì lại lao lại đây?

Đã muốn bị đau đớn tra tấn đến mức hô hấp khó khăn, Ciro hiển nhiên không thể đọc được những suy nghĩ rối rắm trong mắt Soso để mà trả lời, việc duy nhất hắn có thể làm lúc này là nhăn mặt. . . . . hô hấp.

Con răng nanh quái vừa vọt qua lại quay trở lại.

Ngọn lửa trên người so với lúc trước càng thêm mãnh liệt.

Loại nhiệt độ này khiến cho đầu của Soso cũng dần dần trở lên nóng cháy.

Chương 39: Sơ cấp cuộc thi ( mười ) . . .

Thế lửa tựa như hải triều từ bốn phương tám hướng lan tràn hừng hực sáng chói cả bầu trời đêm.

Hai đạo cột nước từ trên trời giáng xuống.

Ba ma đạo sư vừa từ bên ngoài tới vội vàng lao tới bên rìa đám cháy, hai thủy hệ ma đạo sư phụ trách dập lửa, thổ hệ ma đạo sư phụ trách lập kết giới ngăn ngọn lửa tiếp tục lan tràn.

"Đó là cái gì?" Một vị thủy hệ ma đạo sư từ trên ngọn hỏa diễm nhìn xuống một điểm đen nhỏ ở trung tâm đám cháy.

Thổ hệ ma đạo sư mặt trướng đỏ bừng, nghiến răng nói: "Không được, kết giới không trụ được!"

Thủy hệ ma đạo sư kinh hãi, tạm thời buông tha cho việc dập lửa, vội vàng thiết lập một cái thủy hệ kết giới bên ngoài thổ hệ kết giới.

Ngay trong khoảnh khắc thủy hệ kết giới thành lập, liệt hỏa hừng hực đột nhiên phá tan tường đất hung hăng đánh lên màn nước!

Thổ hệ ma pháp sư mặt như màu đất bay đến bên thủy hệ ma đạo sư ở phía sau. "Đám cháy này có người điều khiển."

Thủy hệ ma đạo sư nhíu mày nói: "Pháp lực cường đại như vậy chẳng lẽ là Hydeine?"

Hai người còn lại liền biến sắc.

"Phỏng đoán rất có sức tưởng tượng." Thanh âm lười biếng từ phía sau truyền đến. Mái tóc vàng của Hydeine dưới sự chiếu rọi của ánh lửa lòe lòe tỏa sáng, khiến cho cả người nhìn như được bao phủ trong một tầng quang mang thánh khiết.

Vị thủy hệ ma đạo sư kia mặt nhất thời đỏ lên.

"Hỏa nguyên tố sinh động. . . . . ." Hydeine vươn tay lên trong nháy mắt phá tan thủy hệ kết giới.

Một chùm hỏa diễm tựa như pháo hoa phóng lên cao.

Hydeine mặt không đổi sắc, đưa tay lên cao sau đó vẫy mạnh xuống!

Ngọn lửa nguyên bản đang hung mãnh nhất thời hóa thành một màn sương đỏ tản ra bốn phía rồi biến mất.

Hắc ám thình lình ập đến khiến cho cả khu rừng rơi vào sự tĩnh lặng quỷ dị.

Hydeine vẩy lên một ngọn lửa để chiếu sáng.

Ba vị ma đạo sư kia vừa mới bị dọa đến phiêu ra hơn mười thước, nhưng thấy Hydeine vẫn hoàn hảo không tổn hại gì đứng tại chỗ liền ngượng ngùng bay trở về.

Hydeine liếc nhìn một lượt khắp nơi rồi hướng trung tâm đám cháy bay lại.

Ba vị ma đạo sư hai mặt nhìn nhau, không rên một tiếng theo sát phía sau hắn.

"Di, Cái cây này sao lại không có việc gì?" Thổ hệ ma đạo sư giật mình nhìn tới một khỏa đại thụ che trời sinh cơ bừng bừng giữa một vùng cây cháy khô.

Hydeine bay xuống mặt đất đi tới bên tàng cây. Vừa đến gần liền nhìn thấy một thanh niên tóc đen vô tri vô giác quỳ rạp trên mặt đất, quần áo trên lưng cháy tả tơi, da thịt bên trong cũng bị đốt tới đỏ bừng.

Thổ hệ ma đạo sư đột nhiên tiến tới, đưa hắn bay lại gần nói: "Là Ciro!"

Hai vị thủy hệ ma đạo sư vừa nghe liền chạy lại gần.

Ánh mắt Hydeine vừa chuyển, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía nhánh cây rậm rạp.

"Chúng ta trước đem hắn mang về đi?" Một vị thủy hệ ma đạo sư nhìn hắng trưng cầu ý kiến.

Hydeine đột nhiên bay lên ngọn cây.

Trên cành cây thô to nhất mơ hồ có một bóng đen đang ngưỡng mặt nằm.

Hắn tùy tay bắn ra một ngọn lửa nhỏ.

Ngọn lửa xẹt về phía bóng đen, chiếu ra một gương mặt tái nhợt an tĩnh.

Thủy hệ ma đạo sư đi phía sau Hydeine, cau mày nói: "Thoạt nhìn có điểm quen mắt."

Hydeine thản nhiên nói: "Soso."

". . . . . . Nghe tên cũng có chút quen tai."

Vị thổ hệ ma đạo sư phía sau kêu lên: "Có phải là vương tử Đủ Lan hay không?"

Thủy hệ ma đạo sư bừng tỉnh đại ngộ, :Trách không đươc nghe tên quen thế, hóa ra là đệ tử của học viện chúng ta."

Hydeine nói: "Bằng không ngươi cho rằng có người cố ý ăn trộm đồng phục trong học viện rồi chạy tới nơi này ngủ?"

Thủy hệ ma đạo sư nghẹn lời.

Sau khi cứu được Ciro cùng Soso trở về, hiện giờ chỉ còn hai vị đệ tử còn đang mất tích. Mikris như cũ chỉ huy các vị ma đạo sư tiếp tục tìm kiếm, nhưng đại đa số mọi người đều hiểu trong lòng, hai đệ tử mất tích này đều là người mới, luận về pháp lực thì xa xa không bằng Ciro. Trong thời gian dài cùng hoàn cảnh ác liệt như hiện nay khả năng sinh tồn của bọn họ quả thật là xa vời.

Thương thế của Ciro không nặng, nhưng là thân phận của hắn đối với St Paders lại cực kỳ mẫn cảm, hơn nữa thương thế lại kéo dài cho nên sau khi chữa trị đơn giản liền được đưa vào phòng trị liệu.

Mà Soso lại được Hydeine đưa đến văn phòng viện trưởng.

Welfare Horizontal cùng vị họa sĩ yêu tranh như mạng ma đạo sư Aojia Bu đều đang có mặt.

Bọn họ thay phiên nhau kiểm tra cơ thể Soso.

Welfare Horizontal nói: "Chú ngữ trên người hắn đã bị mạnh mẽ phá giải. Bất quá, hỏa nguyên tố tinh linh kia hiển nhiên đã đánh giá quá cao tinh thần lực của hắn, khiến cho hắn hiện nay lâm vào hôn mê."

Aojia Bu giận dữ nói: "Bọn họ hẳn là gặp phải răng nanh quái. Trong các loại ma thú trong rừng Mộng yểm chỉ có chúng là có thể trong khoảng thời gian ngắn hấp thu nguyên tố xung quanh khiến chúng trở lên dày đặc rồi lại không sinh ra hỏa hệ ma pháp."

Orosey chậm rãi mở miệng nói: "Ciro có khỏe không?"

Hydeine như trước ngồi ở bên bàn, uống chén cà phê nóng vừa pha, khoan thai nói: "Không chết."

Đối với ái đồ, Welfare Horizontal cũng nhịn không được quan tâm nói: "Bị thương rất nặng sao?"

Hydeine nghĩ nghĩ nói: "Nếu lưng của hắn cũng quan trọng như mặt, vậy tính hủy dung."

Welfare Horizontal miễn cưỡng buông lo lắng.

Orosey nhìn Aojia Bu, nói: "Ngài có biện pháp một lần nữa phong ấn Soso không?"

Tin đồn về Soso lão cũng có biết một phần. Bất quá cho dù không biết thì hiện tại sau khi kiến thức qua thực lực thiêu hủy hoàn toàn một phần năm mươi tổng diện tích rừng Mộng yểm thì lão đại khái cũng đoán được lực phá hoại của hắn có bao nhiêu khủng bố.

Aojia Bu nói: "Hẳn là có thể, bất quá tính tình của cái nguyên tố tinh linh kia hiển nhiên là càng ngày càng kém, một mình ta không quá nắm chắc."

"Hắn chỉ đốt cảnh vật xung quanh chứ không đốt người, kia có thể chứng minh hắn chưa hoàn toàn mất đi khống chế. Cho nên. . . . . . ." Orosey nhìn về phía Welfare Horizontal.

Soso là đồ đệ của hắn, Welfare Horizontal đương nhiên nghĩa bất dung từ, "Ta nguyện ý hỗ trợ."

Aojia Bu nhìn Hydeine.

Hydeine mỉm cười nói: "Không liên quan đến ta."

Orosey nói: "Sự tình liên quan đến an nguy của học viện. . . . . ." Với thành tích từng hủy diệt hoàng cung Đủ Lan của Soso, lão có nguyên nhân để lo lắng.

"Cho nên viện trưởng bụng làm dạ chịu." Hydeine thi thi nhiên nhiên tiếp lời.

Orsey cả giận nói, "Ta đây liền lấy thân phận viện trưởng ra lệnh cho ngươi đi hỗ trợ."

Hydeine nói: "Này là vượt quá nhiệm vụ công tác."

". . . . . . Ngươi đang cò kè mặc cả?" Orosey bất khả tư nghị nhìn hắn.

Hydeine nói: "Đúng vậy."

"Vậy ngươi muốn cái gì?"

"Ta muốn một cái ngày nghỉ." Hydeine đem chén cà phê đặt trên mặt bàn.

Orosey thùy mâu, "Đi tìm Vanson?"

Hydeine nói: "Có lẽ."

Orosey ngón tay gõ tay vịn, sau một lúc lâu, đối Aoija Bu nói: "Ta sẽ mời người khác tới giúp ngươi."

Aoija Bu thất vọng trừng mắt nhìn Hydeine một cái, "Nga."

Hydeine tựa hồ đối với cự tuyệt của Orosey cũng không ngạc nhiên, chính là lấy ánh mắt yên lặng nhìn lão.

"Bời vì rừng Mộng yểm lần này này sinh vấn đề khiến cho cuộc thi sơ cấp bị gián đoạn, cho nên phải dùng một phương thức khác để hoàn thành cuộc thi." Orosey chậm rãi nói.

Welfare Horizontal nói: "Làm nhiệm vụ sao?" cuộc thi của trung cấp học viện cùng cao cấp học viện ngoại trừ đi rừng Mộng yểm thì chính là đi làm nhiệm vụ trên đại lục. Nếu như giảm bớt yêu cầu thì sơ cấp học viện cũng có thể làm theo.

Orosey lắc đầu nói: "Là thi đấu."

"Thi đấu?" Welfare Horizontal ngẩn người. Mỗi năm có tới mười trương thiệp mời thi đấu trường học được gửi tới nhưng Orosey lại chưa từng đáp ứng ai. Bởi vì lão từng nói qua, đối thủ của St Paders chỉ có ở St Paders.

Ngón tay thon dài của Hydeine ôm lấy chuôi chén cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nói: "Sẽ không phải là cùng một đám người dã man chỉ biết dùng võ chém giết đấy chứ?"

"Ta thích gọi bọn họ là Thánh Tác Duy Vinh Quang học viện." Orosey vừa nói vừa dùng ánh mắt nhắc nhở hắn ăn nói chừng mực, "Cho nên, lần này tất cả đệ tử sơ cấp sẽ tham gia trận thi đấu này để hoàn thành kì thi sơ cấp. Mà lần này lão sư mang đội đi thi đấu chính là . . . . . . .Ngươi."

Ngón tay của Orosey thẳng tắp chỉ vào Hydeine.

Hydeine nhướng mày: "Nếu trong trận đấu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?"

"Ngoài ý muốn?"

"Tỷ như hoả hoạn." Hydeine thâm ý nói.

Orosey nói: "Ta không muốn nhận được bất cứ lời trách cứ nào."

Hydeine mỉm cười: "Ta sẽ làm thật sạch sẽ lưu loát."

Orosey: ". . . . . ."

Nằm ở trên sô pha, Soso khẽ giật giật.

Aoija Bu vội vàng niệm chú thôi miên khiến hắn một lần nữa mê đi.

Welfare Horizontal nói: "Ta nghĩ chúng ta phải tranh thủ thời gian ."

Orosey liếc Hydeine đang thản nhiên ngồi đó một cái, "Ta gọi Mikris đến hỗ trợ."

Hydeine mặt không đổi sắc.

"Còn có, chuyện này tạm thời đừng cho người khác biết." Orosey dặn dò. Dù sao số người biết trên lưng Soso đeo một cái hỏa nguyên tố tinh linh cường đại như vậy cũng không nhiều lắm, việc này nếu truyền ra ngoài ngược lại sẽ khiến cho lòng người hoảng sợ.

Welfare Horizontal chần chờ nói: "Chúng ta phải thống nhất nguyên nhân."

"Ma thú ẩu đả gây ra đại hỏa trong rừng." Orosey rất nhanh nói.

". . . . . ." Những người khác hai mặt nhìn nhau.

Cái "Chân tướng" này thật sự rất không chân thật.

Orosey nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, thản nhiên nói: "Hoặc là các ngươi nghĩ muốn?"

Welfare Horizontal liếc mắt nhìn Aojia Bu một cái.

Aojia Bu "Chuyên chú" nhìn Soso.

Welfare Horizontal mỉm cười nói: "Ma thú thật sự là vô pháp vô thiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro