40-45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40: Sơ cấp thi lại ( một ) . . .

Sắc trời dần hửng lên, hiện đã hơn bảy giờ sáng.

Từ thật xa, Hydeine đã nhìn thấy Dilin ở giữa hai cái cây không ngừng đi qua đi lại. Trong sắc trời xám trắng, bóng dáng cậu trở lên thật đơn bạc.

Miệng hắn khẽ nhếch lên, tùy tay ném một hỏa cấu tới.

Dilin đưa lưng về phía hắn nhưng trong đầu lại phản ánh rõ nét tình huống nguyên tố giao động ở bốn phía, lập tức sử dụng phong hệ ma pháp tránh đi.

"Ngô, không tồi." Hydeine vỗ tay.

Dilin run run nhìn hắn.

"Ta là nói, bản lĩnh chạy chối chết của ngươi rất không sai."

Dilin lấy lại tinh thần, vội hỏi: "Soso không sao chứ?"

"Không có việc gì." Ngoài ý muốn, Hydeine rất nhanh cho đáp án.

Hắn trả lời sảng khoái như vậy, ngược lại làm cho Dilin trong lòng rất không yên, "Thật sự không có việc gì?"

Hydeine nói: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ không lo lắng cho hắn như vậy đâu."

Dilin nghĩ thầm: đương nhiên, ngươi lthì biết lo lắng cho ai chứ?"Hắn khi nào thì quay về ký túc xá?"

Hydeine nói: "Không biết."

Dilin nhìn nhìn hắn, quay đầu bước đi. Nếu Hydeine không muốn nói, như vậy tiếp tục dây dưa cũng chẳng có tác dụng gì. Cậu quyết định chính mình đi tìm đáp án.

"Đi nơi nào?" Hydeine lắc mình chắn trước mặt cậu.

"Ta đi hỏi đạo sư trưởng Mikris." Dilin trầm giọng nói.

"Hắn đang ở văn phòng viện trưởng."

Dilin nói: "Ta đây đi gặp Welfare Horizontal đạo sư."

" Hắn đang ở văn phòng viện trưởng."

". . . . . . Soso đang ở văn phòng viện trưởng?" Dilin thử thăm dò hỏi.

"Đúng vậy."

Dilin nghĩ nghĩ, tránh khỏi hắn tiếp tục đi về phía trước.

Hydeine thân ảnh chợt lóe, lại che ở trước mặt cậu, "Này không phải đường đi tới văn phòng viện trưởng."

"Ta đói bụng, đi căn tin." Dilin dừng một chút, trừng mắt nhìn hắn, "Căn tin chắc không phải cũng đã chuyển đến văn phòng viện trưởng chứ?"

Hydeine nói: "Ta cũng đói bụng."

Dilin nói: "Căng tin của đạo sư và đệ tử không ở cùng nhau."

"Ta biết. Cho nên ta quyết định cho ngươi mở rộng tầm mắt." Hydeine nói xong, hướng một phương đi đến.

Dilin sau khi do dự, bất đắc dĩ theo sát phía sau.

Lấy cá tính của Hydeine, cho dù cậu không tự nguyện đi theo thì cũng sẽ bị trói lại mang theo.

Căng tin của đạo sư cao cấp hơn căng tin đệ tử không chỉ một bậc.

Một dãy bàn gỗ lim dài thật dài được xếp trong đại sảnh. Trên bàn từng bình hoa tươi rực rỡ khoe sắc, hai bên bày thìa nĩa bạc sáng choang.

Trên trần là một ngọn đèn thủy tinh lớn. Dù đang là ban ngày đèn cũng sáng, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu rọi khắp cả gian phòng.

Hydeine ngồi xuống chiếc bàn sát bên cửa.

Dilin nhìn nhìn hắn, ngồi xuống đối diện.

Giữa hai người là một chiếc chuông màu vàng sáng. Hydeine đưa tay lắc nhẹ hai lần.

Phút chốc, một quyển thực đơn theo gió đưa tới trước mặt Hydeine. Thực đơn hoàn toàn dùng thủy tinh trong suốt tinh mỹ tạo thành, bốn góc còn được khảm bảo thạch nhiều màu, nhìn chung thập phần trân quý.

Hydeine vươn tay, đem hỏa nguyên tố đính lên tên món ăn muốn gọi sau đó chuyển cho Dilin.

Dilin sửng sốt, hỏa nguyên tố trên thực đơn cậu vẫn có thể cảm ứng ra, cho nên rất nhanh liền hiểu được cũng thử đem thủy nguyên tố đính lên thực đơn.

Cố gắng đại khái hơn mười phần chung.

Trên khung thủy tinh hết khô lại ướt rồi lại khô qua lại mấy lần, nhưng trừ bỏ hỏa nguyên tố Hydeine đính lên lúc trước vẫn không hề đính thêm nguyên tố khác. Thủy nguyên tố của cậu nếu không phải biến thành giọt nước thì liền tan vào trong không khí.

"Ta đã đói bụng ." Hydeine nâng má nhìn cậu.

Dilin mất mác mím môi, "Ta không đói bụng."

Cậu vừa dứt lời, thực đơn liền sưu một tiếng bay bay về phía cuối bàn trong bóng tối.

Hydeine phi tiếu tựa tiếu nhìn đỉnh đầu uể oải của cậu, chậm rãi cầm lấy khăn ăn cài lên cổ.

Dilin nhìn khăn ăn cùng bộ đồ ăn. Lòng tự trọng bị tổn thương khiến cậu đưa đầu ép tới rất thấp, chỉ sợ nhìn thấy biểu tình của đối phương hoặc khiến đối phương nhìn tới biểu tình của mình. Sau khi bụng kêu lên một tiếng kháng nghị, Dilin đỏ mặt nhìn sang Hydeine, hi vọng hắn không nghe được tiếng lòng thất thố của cậu.

Ánh mắt của Hydeine vân luôn gắn chặt vào cậu, cho nên ánh mắt hai bên rất nhanh giao nhau.

Dilin đột nhiên đứng lên nói: "Ta đi về trước ." Cho dù bị cho là chạy trối chết cũng còn hơn là ngồi lại đây để chịu dày vò. Huống chi cậu thật sự là chạy trối chết.

Hydeine nói: "Được mời lại vô duyên vo cớ bỏ đi là . . . . . . tập tục của Sa Mạn Lý?"

Dilin môi giật giật, lại đặt mông ngồi xuống.

Thà là chịu dày vò còn hơn là tổn hại đến danh dự của Sa Mạn Lý, so với điều đó, một chút dày vò liền không đáng nhắc đến.

Mấy con chén đĩa đột nhiên bay đến.

Dilin chớp mắt liền nhìn thấy chúng dừng ở trước mặt mình.

Cậu nhìn nhìn chén đĩa trước mặt mình, lại nhìn nhìn chén đĩa trước mặt Hydeine, trên mặt khó nén nổi khinh ngạc.

Hydeine cầm lấy dao nĩa, cũng không thèm nhìn cậu mà bắt đầu hạ đao, "Ta mời ngươi ăn cơm, đồ ăn đương nhiên là dop ta quyết định."

Dilin đáy lòng nổi lên một tia cảm động, cúi đầu xuống lẳng lặng cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn.

Hydeine ăn xong trước, sau đó không nói lời nào liền đứng dậy bỏ đi.

Dilin nguyên bản muốn cám ơn hắn, nhưng là khi cậu đi ra thì đã không thấy thân ảnh của đối phương nữa rồi. Cậu đứng tại chỗ suy tư một lúc lâu sau liền quyết định trước tiên quay về ký túc xá.

Soso nếu đang ở trong văn phòng viện trưởng vậy nhất định là có nguyên nhân của nó. Liên tưởng tới trận hỏa hoạn lúc đêm khuya trong rừng Mộng yểm đang được bàn tán ngất trời kia, cậu ẩn ẩn cảm thấy sự việc này dường như có quan hệ tới phong ấn của Soso.

Huống hồ Ciro còn bị thương nghiêm trọng như vậy. . . . . Chẳng lẽ là Ciro muốn gây bất lợi cho Soso, cho nên Soso ở thời khắc nguy cấp đã phá vỡ phong ấn ư?

Dilin cảm thấy được đầu có điểm đau.

Tuy rằng cậu rất không thích Ciro, nhưng không thích thì không thích, ảnh hưởng của Ciro với thế cục cả đại lục này rất không đơn giản. Cậu nhớ rõ phụ thân từng nói qua, thế lực trong hoàng thất Ciro rất rắc rối phức tạp, hoàng đế Khảm Đinh đế quốc nguyên bản có mười ba người còn trai nhưng hiện giờ chỉ có ba người sống sot, từ đó có thể thấy được sự tranh đấu kịch liệt trong đó. Mà đương nhiệm hoàng thái tử của Khẩm đinh thân thể không tốt, nói cách khác, Ciro mới chính là người kế thừa đế quốc. Bởi vậy, nếu thương thế của hắn thật sự là do Soso tạo thành, mặc kệ ai đúng ai sai, đều có thể gây ra một hồi rung chuyển mới trên Mộng đại lục.

Cậu càng nghĩ càng bất an, hận không thể mọc thêm đôi cánh bay tới bên ngoài văn phòng viện trưởng để biết kết quả.

"Dilin!" Kevin nghênh diện chạy tới.

Trải qua sự việc Dilin xả thân dẫn dụ ma thú, Kevin đối với quý tộc Sa Mạn Lý thân phận hiển hách này đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn. "Tìm được ngươi thật sự là quá tốt."

Dilin nhãn tình sáng lên, "Soso đã trở lại?"

"Không phải. Là Ciro tỉnh." Kevin nói xong còn để tâm quan sát vẻ mặt cậu, "Hắn vừa tỉnh liền tìm Soso, bất quá cunhs ta cũng không biết Soso bây giờ đang ở đâu, ngươi nói nên làm sao bây giờ?"

Dilin nhíu mày.

Ciro vừa tỉnh liền tìm Soso cũng không phải là một chuyện tốt.

"Hay là để ta đi từ chối hắn?" Kevin vốn biết quan hệ lợi hại của Khảm đinh đến quốc cùng Sa Mạn Lý liền xung phong nhận việc.

"Không cần. Ta đi gặp hắn." Dilin hít một hơi thật sâu, "Vừa hay, ta cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì."

"Ngươi muốn biết đã xảy ra chuyện gì?" Ciro biểu tình có chút cổ quái. Hắn vẫn đang nằm trong phòng trị liệu, bức màn màu cam thoáng che dấu gương mặt tái nhợt của hắn, lại khiến cho chỗ bỏng trên lưng nhìn qua càng thêm đỏ rực. "Hắn không nói cho ngươi đã xảy va chuyện gì sao?" Ciro hồ nghi nhìn cậu. Cái tên ngu ngốc Soso sẽ không quên việc mình đã cứu hắn đấy chứ? Nghĩ đến đây, Ciro đột nhiên có loại xúc động muốn giết người."

Dilin nói: "Hắn ở văn phòng viện trưởng vẫn chưa về."

"Văn phòng viện trưởng?" Ciro nhíu mày, "Hắn làm sao vậy?"

"Đây là điều ta muốn hỏi." Từ lúc vào cửa đến giờ Dilin một mực nghiên cứu biểu tình của Ciro, nhưng mặc kệ là nhìn ra sao cũng không hề thấy Ciro có vẻ bất bình phẫn hận. Chuyện này chẳng lẽ còn có ẩn tình khác?

Ciro thùy mâu nói: "Ta không nhất thiết phải trả lời ngươi." Hắn nhớ rõ sau khi bản thân bị thương, rất nhanh liền đau tới ngất đi, mơ hồ nhớ rõ con răng nanh quái kia lại vọt trở về. Lúc ấy bốn phía trở lên thực nóng, mơ hồ còn có tiếng ai đó nói chuyện . . . . .

Hắn rốt cuộc là được cứu ra sao? Chẳng lẽ là người trong học viện đúng lúc đuổi tới?

Nói thật, nghi vấn của Ciro không hề ít hơn Dilin.

Dilin còn tưởng là hắn cố ý không nói, nhân tiện nói: "Nếu đã vậy, vậy thỉnh điện hạ hảo hảo nghỉ ngơi. Ta cáo từ trước."

"Soso trở lại thì bảo hắn qua đây."

"Ta cũng cảm thấy không nhất thiết phải giúp ngươi chuyển lời." Dilin mỉm cười với hắn, mở cửa ra, vừa lúc có một người lao vào, thiếu chút nữa đã nhào vào lòng cậu.

Dilin lui ra sau nửa bước, thuận tay giúp đỡ hắn một chút. Đối phương không đợi đứng vững, liền la lên với Ciro: "Hoàng cung phía người đến đây!"

Ciro kinh ngạc: "Phụ hoàng nhanh như vậy đã có tin tức rồi sao?"

Người nọ nói: "Không phải. Là hoàng thái tử điện hạ chết bệnh !"

Chương 41: Sơ cấp thi lại (hai) . . .

Ciro đột nhiên ngồi dậy, vết thương trên lưng bởi vì động tác mạnh của hắn mà chuyền tới một trận đau đớn, nhưng hắn không thèm để ý, âm thanh lạnh lùng nói: "Bệnh của hắn không phải vẫn luôn được khống chế sao?"

Người nọ quay đầu nhìn về phía Dilin.

Dilin thức thời thu lại ánh mắt tò mò, xoay người bước ra ngoài, còn cẩn thận giúp bọn họ đóng cửa.

Trở lại ký túc xá liền gặp cả Ali Di, Jeyfrey cùng Kevin.

Michel vừa thấy cậu vội vàng dựng thẳng thắt lưng nói: "Nghe nói hoàng thái tử của Khảm đinh đế quốc chết bệnh?"

Dilin ngẩn ra, "Làm sao ngươi biết?"

Kevin nói: "Sứ giả của Khảm đinh đế quốc đến St Paders."

Dilin bừng tỉnh đại ngộ. Tuy Ciro là hoàng tử của Khảm đinh đế quốc, nhưng theo đúng trình tự thì sứ giả của đế quốc hẳn phải đến tiếp kiến viện trưởng trước để tỏ lòng tôn trọng. Tên đệ tử vừa rồi hẳn là đã từ miệng sứ giả nghe được tin tức nên mới cấp tốc chạy tới báo cho Ciro.

Michel nói: Hoàng thái tử bệnh chết, Ciro có phải là sẽ trở thành hoàng thái tử kế nhiệm hay không?"

Ail Di nói: " Chưa chắc. Ciro còn một người anh trai." Quan hệ của Sánh Á Các cùng Khảm đinh đế quốc trước nay vồn tha mật, cho nên hắn với hiện trang của nơi này thập phần quen thuộc.

Michel hiếu kì: "Chưa chắc tức là vẫn có khả năng?" Mặc dù hắn tứ sớm đã biết sẽ học cùng với các hoàng tử cùng vương tử, nhưng là nhưng người đến St Paders hơn phân nửa đều không kế thừa ngai vàng. Bởi vì muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế thì không cần phải biết ma pháp mà quan trọng là năng lực thống trị quốc gia. Cho nên đối với việc Ciro có thể trở thành hoàng đế hắn cảm thấy vạn phần mới mẻ.

Ali Di nghĩ đến sự lãnh đạm của Ciro với mình liền mất hứng nói: "Làm sao ta biết?"

Kevin thấy Dilin sắc mặt mệt mỏi, nhỏ giọng hỏi: "Soso không sao chứ?"

"Vẫn chưa có tin tức gì." Dilin ở trên giường ngồi một lát lại bất an đứng lên, "Ta đến văn phòng viện trưởng hỏi thăm một chút."

Michel hoảng sợ: "Ngươi muốn đi gặp viện trưởng?"

Ali Di hừ lạnh nói: "Viện trưởng hiện giờ nhất định là đang bận tiếp kiến sứ giả của Khảm đinh đế quốc không rảnh để gặp ngươi đâu.""

Tuy biết vậy nhưng Dilin vẫn quyết định thử vận may. Nói không chừng còn có thể gặp được Welfare Horizontal hoặc Mikris

Cậu hiển nhiên đánh giá cao vận khí của mình.

Bên ngoài văn phòng viện trưởng ngoại trừ Mysheros chỉ có cậu cùng sứ giả đế quốc.

Nghĩ nghĩ, Dilin vẫn quyết định mở miệng, "giật mình nghe được tin dữ của quý quốc, thỉnh thay ta hướng hoàng đế quý quốc gửi đến lời chia buồn sâu sắc, cũng tự đáy lòng hi vọng ngài có thể nén bi thương.

Sứ giả đế quốc ngay từ đầu đã chú ý đến cậu, vốn tưởng rằng đây chỉ là một đệ tử bình thường, chờ khi cậu mở miệng mới phát hiện ra chính mình đã xem nhẹ, vội vàng đáp lễ, "Không biết quý ngài đây là bằng hữu tới từ hữu nghị chi bang nào?"

"Sa Mạn Lý. . . . . ."

Sứ giả đế quốc ánh mắt trầm xuống.

"Dilin · Basai Ke."

Sứ giả đế quốc tươi cười cứng đờ.

Từ vẻ mặt của hắn, Dilin đã muốn đoán được lời ân cần hỏi thăm của mình vừa rồi đã bị đối phương chuyển thành trào phúng. Nhưng loại chuyện này cũng không thể nói rõ, dù sao với lập trường của hai quốc gia cho dù cậu giải thích đối phương cũng chưa chắc đã tin.

Không khí lâm vào xấu hổ.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Aojia Bu dẫn đầu bước ra.

Dilin tiến lên từng bước, khẩn trương nhìn hắn, "Soso. . . . . ."

Aojia Bu vừa nhìn thấy cậu, ánh mắt sáng lên: "Là ngươi. Ngươi chừng nào thì có thới gian tới thưởng thức tranh của ta?"

Dilin phản ứng cực nhanh nói: "Soso vận thực thưởng thức tranh của ngài, Nếu có cơ hội hi vọng có thể cùng Soso tới thăm phòng tranh của ngài."Ngắn ngủi một câu mà nhắc tới Soso hai lần, ý tứ của cậu đã rất rõ ràng.

Aojia Bu nở nụ cười. Tuy rằng nụ cười của hắn bị bộ râu hoa râm che đi gần hết nhưng là từ ánh mắt cong cong là có thể nhận ra sự vui sướng của hắn: "Tốt lắm, sau này mỗi tuần tới một lần đi."

Dilin trừng mắt, "Hi vọng ngài không chê chúng ta quấy rầy."

Ngay sau đó Mikris cùng Welfare Horizontal bước ra.

Mikris nhìn thấy cậu đầu tiên thì ngẩn người lập tức khẩn trương hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì sao?" Không thể trách hắn khẩn trương như vậy, thật sự là sự cố của rừng Mộng yểm lần này đã cấp cho hắn một cái đả kích quá lớn. Là một người từ nhỏ đã lập chí lớn lên trở thanh viện trưởng của St Paders như hắn mà nói một bản thành tích khó coi như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn tới con đường tương lai.

"Nga, không, ta là tới đón Soso." Dilin không dấu vết quan sát vẻ mặt hắn.

Mikris nhẹ nhàng thở ra, "Hắn ra ngay đây."

Đang nói, Soso liền theo bọn họ phía sau chui đi ra.

Dilin thấy cậu lông tóc vô thương cuối cùng cũng buông xuống tảng đá lớn trong lòng.

"Dilin!" Soso kích động nhào vào lòng cậu.

Dilin thuận tay tiếp được hắn.

Mikris vội ho một tiếng, quay sang nói với sứ giả đế quốc đang bị bỏ quên ở một bên nói: "Viện trưởng thỉnh."

Sư giả thu hồi ánh mắt đặt trên người Dilin cùng Soso, xoay người đi vào phòng.

Soso đại khái là đã phải chịu kinh hách quá lớn trong rừng Mộng yểm, vẫn áp lực đến tận bây giờ mới được phát tiết ra, thân thể không kìm được run lên từng chập.

Dilin vừa ôm vừa lôi, thật vất vả mới đưa được cậu về ký túc xá.

Đám người Ali Di đã rời đi, ngay cả Michel cũng ở phòng.

Soso trở lại hoàn cảnh quen thuộc cuối cùng cũng bình tĩnh hơn nhiều, uống chén nước ổn định tinh thần xong liền hỏi: "Ciro đâu? Không sao chứ?"

Dilin nhíu nhíu mày. Là cậu bị lỗi giác sao? Dường như luôn cảm thấy được quan hệ của Soso cùng Ciro không như cậu tưởng tượng. "Lưng hắn bị bỏng nặng, bất quá sẽ khỏi nhanh thôi. Hai người ở trong rừng đã gặp phải chuyện gì?"

Từ lúc bọn họ trở về liền lưu truyền việc trong rừng Mộng yểm nổi lên một trận đại hỏa vô danh. Cậu luôn cảm giác việc này hẳn là có quan hệ cùng Soso.

Soso nuốt nước miếng nói: "Ma thú, ma thú rất lợi hại. Có bốn khỏa răng nanh dài thật dài, thân thể to lớn, toàn thân đắm chìm trong ngọn lửa rất khủng bố. Nó đuổi theo bọn ta, là Ciro đã cứu ta." Cậu dừng một chút, lo lắng nói, "Ciro nhất định là bị thương lúc đó."

Ma thú đắm chìm trong hỏa diễm?

Chẳng lẽ đây là phương thức nấu cơn của rừng Mộng yểm?

Dilin chưa gặp qua tràng diện đó cho nên rất nhanh liền nhận định cách giải thích này, đem lực chú ý đặt qua một khía cạnh khác, "Ngươi nói Ciro cứu ngươi?"

Soso dùng sức điểm đầu.

Tuy rằng Dilin cảm thấy thực kinh ngạc về hành động của Ciro, nhưng cậu cũng tin tưởng Soso sẽ không nói dối. Trên thực tế, việc này hoàn toàn không đáng phải nói dối.

"Ta muốn đi thăm Ciro." Soso thật cẩn thận nói.

"Tất nhiên." Dilin mỉm cười cổ vũ. Cậu cũng không muốn Soso bị cuốn vào trong tràng diện tranh đấu của bản thân cùng Ciro.

Soso vui vẻ nhếch khóe miệng nói: "Hiện tại chúng ta đi luôn nhé?"

"Hảo" Dilin dừng một chút, "Có muốn mang theo chút lễ vật không?"

"Lễ vật?" Soso sấu não hỏi, "Tặng lễ vật gì đây?"

"Đi mua chút hoa quả tươi đi." Dilin dắt tay Soso.

Soso không chút do dự đi theo sau.

Cửa hàng hoa quả nằm cạnh căn tin. Bởi vì căng tin thường hay đưa hoa quả sau bửa ăn cho nên sinh ý của cửa hàng hoa quả không được tốt lắm.

Khi Dilin cùng Soso tới cửa hàng hoa quả lại phát hiện ra là đã tới giờ cơm trưa vì thế laị vội vàng đi ăn cơm.

Trong căn tin ầm ĩ, đám người Michel đã có mặt đầy đủ. Chủ đề bàn tán của mội người đều xoay quanh hai chủ đề là hoàng thái tử của Khảm đinh đế quốc bệnh chết và hồi đại hỏa vô danh trong rừng Mọng yểm.

Dilin nín thở nghe ngóng một lát phát hiện ra không có gì mới mẻ liền mất đi hứng thú.

Cơm nước xong hai người liền chia tay đám Michel, Dilin liền lôi kéo Soso đi mua hai quả dứa cùng một túi nho.

Soso nhìn nhìn đồ vật trên tay, lại nhìn nhìn của hàng hoa qua, nhíu mày nói: "Hình như hơi ít." Cậu nhịn không được lại mua thêm một túi to lê, táo, đào, . . . .

Nhìn tới kệ hàng được dọn sạch bách cùng điếm chủ đang cười toe tóe sau lưng, Dilin bất đắc dĩ xòe tiền ra.

Soso đối với tiền tài không có khái niệm, cho nên khi xuất môn quản gia của cậu đem tiền đều giao cho Dilin bảo quản.

Mang theo lễ vật nặng trịch, Soso cùng Dilin sóng vai đi đến kí túc xá của lưu ban sinh.

Ký túc xá của lưu ban sinh buổi chiều náo nhiệt hơn buổi sáng rất nhiều.

Một đường đi đến đều có thể nghe được tiếng người ồn ào.

Soso rụt rụt cổ. Hoàn cảnh lạ lẫm khiến cho lòng nhiệt tình của cậu bị chèn ép, ánh mắt cũng không còn linh động như vừa rồi mà nghiêm trang nhìn thẳng về phía trước.

Đi tới trước cửa phòng Ciro, Dilin đang muốn gõ cửa thì bên cạnh đột nhiên nhảy ra một người, cảnh giác nhìn cậu: "Ngươi tới đây làm gì?"

Dilin ngẩn người, nghe khẩu khí của hắn thì hẳn là nhận biết mình, "Ta đến để cảm tạ hoàng tử Ciro đã có ơn cứu mạng Soso."

Đối phương đã nghĩ tới trăm ngàn loại ý đồ đến đây của Dilin nhưng hiển nhiên lại không nghĩ tới lý do này, sửng sốt giây lát mới nói: "Hoàng tử Ciro đang tiếp kiến sứ giả đế quốc."

Dilin lúc này mới giật mình.

Những người này chắc là thuộc về phe cánh của Ciro. Hoàng thái tử bệnh chết hẳn sẽ tạo thành một rung động không nhỏ trong đế quốc Khảm đinh, bọn họ hẳn là đến thám thính tin tức cùng cân nhắc đối sách. Nghĩ vậy, mình cùng Soso xuất hiện lúc này quả thật là không quá thích hợp.

Cậu nghĩ nghĩ liền đem hoa quả trong túi không gian lấy ra đặt trên mặt đất.

Người nọ 囧囧 nhìn đống hoa quả được xếp thành núi nhỏ trên mặt đất.

Dilin mỉm cười nói: "Xin ngươi thay ta cùng Soso chuyển đạt lòng biết ơn."

Soso buồn bực lôi kéo tay áo Dilin.

Dilin mỉm cười nói: "Chúng ta lần sau lại đến bái phỏng."

Người nọ gật gật đầu nói: "Được rồi."

Dilin nhận được lời cam đoan của hắng xong liền lập tức kéo Soso rời đi.

Vừa ra tới ngoài ký túc xá, Soso liền nhỏ giọng hỏi: "Vì sao không ở lại đợi?"

"Hiện tại không phải lúc." Lúc này, vô luận bọn họ vì lý do gì mà xuất hiện thì đều sẽ bị hoài nghi là tới thám thính tin tức.

Soso cái hiểu cái không, bất quá cậu biết Dilin nói gì đó thì luôn có đạo lý của nói, cho nên rất nhanh liền đem việc này ném ra sau đầu.

Dilin quả thật là muốn chờ sau khi tình hình lắng xuống thì sẽ tới gặp Ciro để cảm tạ, nhưng là cơ hội lại không chờ cậu.

Ngày hôm sau, trong học viện liền truyền ra tin tức ——

Ciro đã khởi hành về nước.

Chương 42: Sơ cấp thi lại (ba) . . .

Sau khi biết tin, Soso liền buồn bã một hồi, không thể chính miệng cảm tạ ân nhân cứu mạng đối với cậu quả là một sự đả kích không nhỏ. Bất quá, cậu rất nhanh đã đem lực chú ý chuyển về tuyên bố mới về việc thi lại.

Cuộc thi sơ cấp bởi sự mất khống chế trong rừng Mộng yểm mà gián đoạn đến nay cuối cùng là dùng phương thức thi đấu cùng Thánh Tác Duy Vinh Quang học viện để hoàn thành.

Đã nhiều ngày nay, khắp nơi trong sơ cấp viện đều đang thảo luận về chuyện này.

Kevin cùng Michel sau nhiều ngày ở chung đã muốn trở thành bạn bè tốt chia sẻ tin tức cùng nhau. Mỗi ngày khi tan học hai người liền kéo nhau chui vào trong kí túc xá đem tin tức nghe ngóng được trong ngày tập hợp trao đổi.

Nhờ hồng phúc của hai tên này, Dilin cùng Soso mỗi ngày không cần ra đường cũng biết được tất cả mọi việc phát sinh trong học viện.

Kevin nói: "Mikris đạo sư trưởng phải ở lại để thiết trí kết giới bên ngoài rừng Mộng yểm cho nên không thể tham dự lần thi lại này." Biên giới tương giao giưã rừng Mộng Yểm và Thánh viên kéo dài trăm dặm, muốn hoàn toàn bảo vệ nơi này thì phải thiết trí vài cái ma pháp trận. mà dùng ma pháp trận nào, tinh thạch gì đều là vấn đề cần phải nghiên cứu. Làm đạo sư trưởng sơ cấp viện nhiệm kỳ đầu, Mikris rõ ràng đã ăn đủ đau khổ.

Michel nói: "Ta chẳng những biết Mikris đạo sư trưởng không đi, ta còn biết người dẫn đoàn lần này là ai."

Kevin nhướng mày: "Chẳng lẽ là Malina đạo sư?"

Michel quay sang bĩu môi với Dilin: "Ngươi biết không?"

Dilin mờ mịt nhún nhún vai.

Hai ngày nay không rõ Hydeine uống lộn thuốc gì mà nơi nơi đánh lén cậu, bắt buộc cậu phải sử dụng phong hệ ma pháp. Mắt thấy kì thi lại sắp bắt đầu mà nhận thức đối với thủy hệ ma pháp của cậu vẫn dậm chân tại chỗ.

"Chính là đạo sư của ngươi." Thời điểm Michel nói những lời này, biểu tình tuyệt đối không thể coi là cao hứng.

Kevin suy sụp cúi đầu: "Không thể nào?" Tuy rằng chưa từng cùng vị đạo sư truyền kì này tiếp xúc qua nhưng là những lời đồn nhan nhản xung quanh cũng không hề làm bớt đi sắc thái truyền thuyết của hắn.

Dilin thấy hai người đều đang ai oán nhìn mình, vô tội nói: "Hắn chưa nói qua."

Michel đột nhiên nhảy xuống giường vọt tới bên giường của Dilin, ôm vai cậu nóng bỏng nói: "Không bằng ngươi đi hóng tý gió đi?"

"Cái gì gió?"

"Thì nội dung thi lại cùng thi đấu đó." Michel dùng sức vỗ vỗ bờ vai cậu, "Chí ít cũng để cho chúng ta biết như thế nào thì tính là đủ tư cách, tốt xấu cũng có chút tâm lý chuẩn bị."

Dilin nghĩ muốn cự tuyệt, Bởi vì trong trí nhớ của cậu, người kia chính là chưa bao giờ hảo hảo mà trả lời các vấn đề. Nhưng là nhìn ánh mắt cùng tươi cười nhiệt tình của Kevin và Michel, lời từ chối bỗng khó có thể ra khỏi miệng.

"Hydeine đạo sư không nói thì sao?" Soso toát ra một câu. Từ lúc sinh ra đến giờ cậu sợ không ít người, nhưng Hydeine tuyệt đối có thể đứng trong số ba người đứng đầu. Mỗi lần nhớ tới khuôn mặt tươi cười của hắn cậu đều cảm thấy trên lưng từng đợt rét run. Chứ đừng nói tới Dilin suốt ngày phải ở chung với hắn.

Michel không phục nói: "Thử chút cũng không mất miếng thịt nào mà."

Dilin ngẩn ra, giờ mới phát hiện chính mình kháng cự lại Hydeine không phải vì đối phương sẽ thương hại đến mình, mà là bởi vì. . . . . . mỗi lần cùng hắn ở chung bản thân sẽ trở lên thật nhỏ yếu. Đối phương vô luận là đối với lý giải ma pháp hay là pháp lực đều vượt xa cậu, loại chênh lệch này khiến cậu khong tự chủ được muốn rời xa đối phương. Đây là bản năng giữ gìn tự tôn của kẻ yếu.

. . . . . .

Kẻ yếu?

Dilin kinh ngạc phát hiện bản thân cư nhiên áp dụng từ ngữ này với chính mình. Đây là điều mà trước khi tới St Paders cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng ra. Lad người thừa kế của gia tộc Basai Ke, của công tước Andre dũng mãnh, cậu từ trước tới nay vẫn luôn sống trong hoa tươi cùng tiếng vỗ tay. Dù là khi học tập ma pháp, thiên phú của cậu cũng khiến cho lão sư phải tán thưởng không thôi. Từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn đều sống trong vai diễn được vạn người chú mục cùng hâm mộ. Cho tới bây giờ không nghĩ tới có một ngày phải dùng tâm tình tự ti để đi nhìn ngừi khác —– đương nhiên, loại tâm tình này của cậu có tới một nửa là bởi thái độ kiêu ngạo, tự phụ thích lấy việc đả kích cậu làm niềm vui của Hydeine.

Kevin thấy Dilin trầm mặc nghĩ rằng cậu khó xử, liền giải vây nói: "Đến lúc đó sẽ biết thôi, biết trước cũng chẳng để làm gì."

"Ta đi hỏi." Dilin hoàn hồn.

Cậu đi hỏi không phải bởi vì muốn biết đáp án mà là bởi cậu muốn thay đổi hiện trạng, thay đổi tâm tính của mình. Mà bước đầu tiên chính là nhìn thẳng vào kẻ mạnh, sau đó học tập hắn, hiểu biết hắn, cuối cùng là vượt qua hắn!

Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy được nội tâm cùng nhiệt huyết toàn thân sôi trào.

Dilin quay lại mỉm cười.

—— bất quá, cậu không ngại làm cho Michel hiểu lầm động cơ của mình.

Muốn tìm Hydeine cũng không phải là một việc quá khó. Sau khi hắn rời khỏi phòng thí nghiệm đến gia nhập hàng ngũ làm vườn, đại bộ phận thời gian còn lại của hắn tiêu hao trong đồ thư quán.

Dilin đặc biệt tìm Luse pha một chén cà phê, thật cẩn thận bê tới.

Còn không đợi cậu đến gần chợt nghe Hydeine đang ngồi đưa lưng về phía cậu phi tiếu tự tiếu nói: "Ngươi cuối cùng cũng nhớ tới tôn sư trọng đạo."

"Làm sao ngươi biết là ta?" Dilin còn cố ý đến trước mặt hắn nhìn nhìn xác định không có gương hay vật phản quang linh tinh.

Hydeine thi thi nhiên nói: "Bởi vì ngươi không phải ta."

Dilin đem cà phê đặt xuống bàn trà trước mặt hắn.

Hydeine khép sách lại, nhấc chén cà phê lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhíu mày nói: "Ngươi không thích uống cà phê?"

"Làm sao ngươi biết?" Cậu thích uống trà hơn.

"Bởi vì ngươi nhất định chưa từng nếm thử cà phê do mình pha ra." Hydeine cau mày, lại uống một ngụm.

Dilin trên mặt hơi hơi đỏ lên.

"Tới hỏi về chuyện thi lại?" Hydeine chủ động đề cập.

Dilin nói: "Ngươi phụ trách dẫn đầu?"

Hydeine bưng chén cà phê do dự một lúc, cuối cùng vẫn là quyết định không tiếp tục tra tấn vị giác của mình nữa mà đặt cái chén xuống: "Ân."

"Nội dung cuộc thi là thi đấu với Thánh Tác Duy sao?"

Hydeine nhướng mày, trong mắt rõ ràng mang theo một tia trêu tức, "Ta đối với ngươi rất có tin tưởng."

Dilin thụ sủng nhược kinh mà cười lại lập tức suy sụp cúi đầu, chung quy vẫn luôn cảm thấy hắn không có khả năng hảo tâm khích lệ mình như vậy, quả nhiên, Hydeine bổ sung nói: "Kiếm pháp của ngươi không tối."

"Ta là đệ tử St Paders." Dilin cường điệu. Là một ma pháp sư tương lai lại được đạo sư của mình khen ngợi kiếm pháp, cậu cảm thấy đây là một loại vũ nhục.

Hydeine đối với sự căm giận của cậu làm như không thấy: "Ngươi xác định trong thời điểm mấu chốt ngươi sẽ không sử dụng kiếm?"

Dilin nhếch nhếch miệng nhưng là không có lập tức trả lời.

"Ngươi có biết tại sao người thượng lại không thể bay không?" Hydeine đột nhiên đem đề tài xả đến ngoài tám ngàn dặm.

Dilin vốn đã muốn quen, còn thật sự hồi đáp: "Bởi vì không có cánh."

"Đúng vậy, đây là cực hạn của thân thể."

Dilin cảm thấy trong lời nói của hắn có ẩn hàm một thâm ý sâu sắc.

"Sử dụng kiếm hay không sử dụng kiếm pháp chính là cực hạn của ngươi." Hydeine gật đầu, "Một người phải ngu xuẩn đến thế nào nới có thể tự mình dùng dây trói chân tay của mình lại?"

Dilin biết hắn đang quanh co lòng vòng mắng mình, lập tức kiên cường nói: "Ta tin tưởng bản thân có đủ năng lực phán đoán."

"Ta cũng tin tưởng." Hydeine đột nhiên đưa ra một đáp án bất ngờ.

Dilin đề phòng nhìn hắn.

"cho nên," Hydeine chậm rãi nói, "Ta lấy thân phận đạo sư cảnh cáo ngươi . . . ."

Dilin có dự cảm không ổn.

"Trong khi thi đấu, ngươi không được sử dụng kiếm pháp."

". . . . . ."

"Lần này không phải là ngươi tự trói mính mà là ta buộc chặt tay chân ngươi." Hydeine cười đến thập phần vui sướng.

Dilin cố nén giận dữ nói: "Ta có thể hỏi vì sao không?"

"là một đệ tử của học viện ma pháp ngươi cư nhiên hỏi ta vì sao không cho ngươi sử dụng kiếm pháp trong cuộc thi. . . . . . ."Hydeine cười nhạo nói, "Ngươi không cảm thấy là rất buốn cười sao?"

Mây đỏ lần thứ hai tập kích gò má của Dilin.

Hydeine một hơi uống hoàn cà phê, đứng lên.

Lúc này Dilin mới chú ý tới hắn hôm nay không mặc ma pháp bào mà mặc một chiếc sơ mi tơ tằm mỏng bên trong áo gile. Áo gile bó thắt lưng khiến cho vòng eo của Hydeine nhìn qua thực tinh tế, quả thật là có thể sánh được với Ningya.

Hydeine thấy Dilin nhìn chằm chằm vào eo mình, nhíu mày nói: "Túi tiền của ta không để ở đó."

Dilin sắc mặt càng hồng, cuống quít dời tầm mắt.

"Ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì?" Hydeine tò mò hỏi.

"Ta, " Dilin khó được ấp úng, "xem thắt lưng của ngươi."

"Ta không Thắt." Hydeine lòng nghi ngờ quá nặng.

Dilin hít sau một hơi,nhìn thẳng vào mắt hắn, "Chính bởi vì ngươi không thắt, cho nên ta muốn hỏi ngươi . . . . . . ." Cậu từ trong túi không gian lấy ra một chiếc thắt lưng, "Có cần không?"

Hydeine ngưng mắt tựa hồ muốn nhìn ra chút dấu vết để lại trên mặt cậu.

Dilin đem ánh mắt tập trung tại trên mũi hắn, cố gắng khống chế kích động của bản thân.

"cám ơn." Hydeine nhận lấy thắt lưng trên tay cậu.

Dilin lúc này mới thư khẩu khí.

Hydeine đột nhiên quay lại dùng tay nâng nhẹ cằm cậu, nheo mắt nói: "Quả nhiên có cổ quái."

Cho dù bị nói là cổ quái đến thế nào cậu cũng quyết không có khả năng khai thật.

Dilin quay đầu bước ra ngoài.

Con đường trước đồ thư quán có không ít người chạy qua.

Hydeine tựa hồ cũng nhận ra, bỏ lại cậu đi đến trước cửa.

Dilin nghĩ nghĩ, vẫn là theo đi lên.

Ngoài cửa có rất nhiều người đi qua, đều là những gương mặt lạ, thẳng đến một người xen lẫn đám đó chạy qua Dilin đột nhiên kêu lên, "Di?"

Hydeine đứng rất gần cậu, nghe tiếng hỏi: "Nhận thức?"

Dilin thành thật trả lời: "Nếu không nhầm thì vừa rồi đi qua là là một người của trung cấp viện tên là Robert . Kean."

"Trung cấp viện?" Thân ảnh Hydeine chợt lóe, biến mất tại chỗ.

Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, Dilin ngay cả phương hướng di chuyển của hắn cũng không nhận ra chứ đừng nói là đuổi theo. Cậu đứng tại chỗ đợi một lắt, đang lo lắng có cần đi về trước hay không thì liền thấy Hydeine nháy mắt đã trở lại.

"Sa Mạn Lý có một người kêu là Joanne ngươi có biết không?" Hydeine nỏi.

Joanne? Công chúa Joanne?

Dilin thân thể chấn động.

Hydeine nói: "Vậy là biết ."

"Nàng làm sao vậy?" tim cậu không tự chủ được đập gia tốc.

"Nàng đã trở lại."

". . . . . ." Dilin trên mặt tất cả biểu tình trở về trống rỗng.

Chương 43: Sơ cấp thi lại (Bốn) . . .

Công chúa Joanne trở lại St Paders?

Mặc dù trước khi cậu tiến vào thánh viện cũng đã biết trước sẽ có một ngày như vậy, nhưng là không nghĩ tới ngày đó tới lại nhanh như vậy.

"Ngươi nợ tiền của nàng?" Hydeine liếc cậu.

"Không có."

"vậy thì chính là tình cảm." Hắn nói rất chắc chắn.

Dilin mặt lộ vẻ xấu hổ, âm lượng hơi hơi đề cao, "Đương nhiên không có."

"Ánh mắt của ngươi vừa lóe lên." Hydeine nheo mắt lại, tựa như đang mê hoặc cậu nên thành thực chút.

Dilin hơi hơi ngưỡng đầu ra sau, "Đạo sư, ta nghĩ với thân phận của ngài chắc sẽ không quá hứng thú với mấy loại tin đồn vô căn cứ này." Cậu đặc biệt nhẫn mạnh từ "Ngài" cùng "Tin đồn vô căn cứ".

"Ngài?" Hydeine tựa tiếu phi tiếu, "Không phải ngươi sao?"

Dilin tỉnh táo lại, phát hiện bản thân tựa hồ đích xác thường xuyên xưng hô đối phương là "Ngươi", vội vàng nói: "Cả hai đều là cách biểu đạt sự tôn kính của ta với ngài."

Hydeine nói: "Nga?"

Dilin vẻ mặt thực kiên định.

Hydeine quay đầu nhìn về hướng cửa chính của thánh viện, "Tính tính thời gian, cái cô Joanne kia hẳn là sắp tới rồi."

Gió mạnh thổi qua.

Hắn lé mắt, người nguyên bản đang đứng bên cạnh đã hoàn toàn tiêu thất, giữa không trung chỉ còn lại vài chiếc lá vàng theo gió bay bay.

Thật sự không có sao?

Hydeine trong mắt hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa.

Môn bị phanh đắc mở ra, lại phanh đắc đóng lại.

Soso cùng Michel đang chụm đầu vào xem tranh châm biếm đồng thời ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Dilin sắc mặt tái nhợt tựa vào cửa thở hổn hển.

"Ngươi. . . . . . .không sao chứ?" Nhìn cậu chật vật như vậy, Michek cũng hơi xấu hổ, lẽ ra không nên buộc cậu cậu đi hỏi mà.

Dilin lấy tay lau qua mặt, khôi phục lại thần sắc như thường, "Chạy trốn quá gấp."

"Hydeine đạo sư nói sao?" Michel chờ mong nhìn cậu.

Dilin nhún vai, "Hắn cái gì cũng chưa nói."

Michel làm một cái thủ thế, "Thật sự một câu cũng chưa nói?"

"Hắn nói rất nhiều câu, nhưng là vấn đề mấu chốt, một chữ cũng chưa nói."

Michel thật thất vọng.

Dilin không yên lòng ngồi xuống giường, trong đầu đều là chuyện công chúa Joanne quay lại St Paders.

Soso từ trên giường của Michel leo xuống bổ nhào vào người cậu, bàn tay nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt cậu.

Dilin bật cười nói: "Ngươi sợ ta mù?"

"Hydeine đạo sư khi dễ ngươi ?" Soso vẻ mặt ưu sầu. Từ sau lần đó ở bên hồ, kiến thức phương pháp giáo dục của Hydeine, cậu liền thời khắc lo lắng cho an nguy của Dilin.

"Không." Dilin do dự, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật, "Công chúa Joanne đến đây."

Soso trừng lớn ánh mắt: "Đến để kết hôn sao?"

Dilin 囧 trụ.

Michel đối với mấy loại chuyện này tối mẫn cảm, lập tức dỏng tai nói: "Công chúa Joanne chính là công chúa Joanne của Sa Mạn Lý đó hả?"

Dilin gật gật đầu.

Michel hai mắt sáng lên, "Ngươi cùng với nàng kết hôn?"

Dilin vội vàng phủ nhận nói: "Đương nhiên không phải."

Michel nghĩ nghĩ lại nói, "Bất quá nàng dường như lớn tuổi hơn ngươi?"

Soso: "Hơn hai tuổi"

Michel đột nhiên thu hồi biểu cảm trêu tức vừa rồi, thấp giọng nói: "Là liên hợp sao?"

Dilin nâng mắt nhìn hắn. Tên này bình thường tùy tiện nhưng vẫn luôn lơ đãng biểu hiện ra bình tĩnh cùng lí trí của hắn.

Michel giận dữ nói: "Nghe nói công chúa Joanne chẳng những thân phận tôn quý mà còn là mỹ nhân hiếm có, cho dù là là liên hợp đi chăng nữa cũng là một cọc liên hợp thập phần tốt đẹp a!"

Dilin: ". . . . . . ." Đáng tiếc thời gian duy trì lí trí của hắn quá ngắn!

Soso mở to hai mắt, quan tâm nói: "Ngươi thật sự cùng với nàng kết hôn sao?"

Dilin vô lực nói: "Ta chưa từng nói như vậy. Trên thực tế, ta cũng không biết ý đồ đến đây của nàng." Dựa theo đạo lý mà nói, nàng hẳn là vẫn đang trong kì bế môn tư quá mới đúng.

Michel nhìn ra nghi hoặc của cậu, đột nhiên nhảy xuống giường lưu loát xỏ giày vào vừa đi ra ngoài vừa hưng phấn reo lên: "Ta đi hỏi thăm tin tức."

Dilin đáy lòng cũng tò mò muốn chết, đương nhiên sẽ không ngăn lại.

Đại khái qua một giờ, Michel đã trở lại. Hắn điều chỉnh khuôn mặt đỏ bừng, hiển nhiên chạy về quá nhanh, "Ta biết nàng như thế nào tới ."

Từ lúc hắn rời đi đến bây giờ, Soso cùng Dilin liền một mực lẳng lặng chờ đợi. Cho nên nghe hắn nói như vậy, Soso lập tức hỏi: "Như thế nào tới?"

Michel chế nhạo cười cười, "Đương nhiên là ngồi thuyền tới."

Soso cũng không phát giác sự trêu chọc của hắn, mà là giật mình nói: "Nguyên lai cùng chúng ta giống nhau."

Nhìn đến trêu đùa của mình không có thu được kết quả mong muốn, Michel vội ho một tiếng nói: "Nàng đại biểu cho Sa Mạn Lý tới thăm hỏi."

Dilin tròng mắt vừa chuyển liền đoán được cái cớ của công chúa Joanne, "Vì chuyện rừng Mộng yểm?"

Tuy rằng rừng Mộng yểm hồi sinh liên quan tới sơ cấp viện, nhưng việc này quá huyên náo, bởi vậy đã sớm rơi vào tay trung cấp viện cùng cao cấp viện, các quốc gia như Sa Mạn Lý biết được là điều sớm muộn. Nhưng không nghĩ tới công chúa Joanne nhanh như vậy đã lợi dụng chuyện này trở về học viện.

Michel gật đầu: "Đúng vậy."

Dilin hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Nếu nàng chính là nghĩ muốn trở lại St Paders, như vậy hẳn là sẽ không cùng hắn có nhiều lắm liên hệ. Dù sao bọn họ hiện tại phân chia thành sơ cấp viện cùng trung cấp viện. Huống hồ việc trở lại của nàng cón có cái ưu đãi, chính là đám thế lực của nàng sẽ không quấy rầy cậu.

"Nhưng là, " michel ngữ khí vừa chuyển, "Nghe nói nàng sẽ ở lại ba ngày rồi mới trở về."

Dilin sửng sốt, "Ở lại ba ngày? Là học viện quyết định sao?"

Michel lắc đầu nói: "Kiều ny công chúa vừa mới đi gặp viện trưởng, bây giờ còn không có đi ra. Ở lại ba ngày là người hầu của nàng nói."

"Người hầu của nàng?" Dilin tinh thần rung lên, nhảy dựng lên nói, "Tên gọi là gì?"

"Justine."

Dilin lôi kéo Soso bỏ chạy ra ngoài.

Justine ở Sa Mạn Lý thập phần nổi danh, hơn nữa phương thức thành danh cũng bất đồng với Dilin. Hắn không có bối cảnh hiển hách như Dilin mà là đến từ một trấn nhỏ trong Sa Mạn Lý. Hắn khiến cho cả Sa mạn Lý oanh động là khi hắn mười chín tuổi, năm ấy, hắn giữa sự trào phúng của mọi người đánh bại thị vệ trưởng hoàng cung —–là kẻ được tôn vinh là đệ nhất kị sỹ của Sa Mạn Lý.

Quạn hệ của hắn cùng Dilin rất tốt, hai người trước kia vẫn thường xuyên luận bàn kiếm pháp cùng nhau. Kiếm pháp của Dilin hiện tại, ít nhất có một nửa là do hắn truyền thụ. Quan hệ của hai người có thể nói vừa là bạn vừa là thầy.

Dilin tuy rằng không muốn gặp công chúa Joanne nhưng lại không muốn bỏ qua hắn, cậu cảm thấy gặp công chúa Joanne cũng không quá khó khăn.

Muốn tìm Justine rất đơn giản.

Công chúa Joanne đang gặp viện trưởng vậy hắn nhất định đang hộ vệ ở phụ cận.

Cho nên Dilin thực thuận lợi gặp được hắn trước cửa văn phòng viện trưởng.

"Dilin?" Justine nhìn đến cậu cũng thực kinh hỉ, "Ngươi như thế nào biết ta ở trong này?"

Dilin đắc ý cười nói: "Chẳng lẽ còn không phải bởi vì ngươi xông vào địa bàn của ta? '

Justine bật cười nói: "Xem ra ngươi ở trong này thật sự không tồi. Bất quá ta vẫn cảm thấy ngươi không lựa chọn Thánh Tác Duy thật là đáng tiếc."

"Ít nhất ta đến nay không có hối hận." Dilin mỉm cười.

Là một kị sỹ, Justine luôn cực lực đề cử đệ nhất kị sĩ học viện trên đại lục cũng là trường cũ của hắn Thánh Tác Duy vinh quang học viện. Bọn họ từng tranh chấp qua vài lần, cuối cùng vẫn bởi kiên trì của Dilin mà chấm dứt. Nhưng theo biểu hiện của hắn lúc này, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng.

"Được rồi. Ma pháp sư vĩ đại của ta." Hắn nói xong ánh mắt cuối cùng cũng chuyển qua Soso đang đứng bên cạnh, nguyên bản tươi cười cũng nhạt đi rất nhiều, không mặn không nhạt chào hỏi: "Đã lâu không thấy, Soso điện hạ."

Soso có chút không biết làm sao, "Nhĩ hảo. Justine." Cậu từ thật lâu trước kia liền phát hiện đối phương không thích chính mình, hơn nữa chưa bao giờ che dấu.

Dilin tựa hồ đã quen hai người trong lúc đó xa cách, cũng không có để ở trong lòng, vội vàng chuyển đề tài nói: "Công chúa lần này tới là bởi vì chuyện rừng Mộng yểm?" Cậu dùng ngữ khí thăm dò, nhưng ánh mắt lại nói rõ không tin.

Justine cũng không tính toán gạt cậu, "Này chính là một trong số đó."

Dilin chờ hắn nói tiếp.

"Mục đích của công chúa là tới gặp ngươi." Justine yên lặng nhìn cậu.

Dilin đáy lòng nhảy dựng, trong mắt đột nhiên nhiều thêm một loại ý tứ hàm xúc khó hiểu: "Chính là ngươi không phải. . . . ."

Justine sác mặt không thay đổi ngắt lời cậu: "Đây là ý nguyện của công chúa."

Dilin nhíu mày.

Cậu vẫn luôn cực lực phản đối chuyện hôn sự với công chúa Joanne một là bởi bản thân không muốn bị kéo vào trong vũng bùn tranh đoạt chính trị, hai chỉnh là bởi cậu biết rất rõ thanh niên kiêu ngạo mà vĩ đại này so với chính mình càng thêm thích hợp với công chúa. Ít nhất hắn có một mảnh thiệt tâm.

Dilin không hề cảm thấy tương lai mình có thể sánh bằng tình cảm của hắn.

Hắn cực lực phản đối cùng kiều ny công chúa đích hôn sự một là bởi vì vi không nghĩ cuốn tiến Shamanlier đích cung đình đấu tranh, hai là bởi vì vì hắn rất rõ ràng trước mắt này kiêu ngạo mà vĩ đại đích thanh niên so với chính mình càng thích hợp công chúa. Ít nhất hắn có một viên thiệt tình.

Dilin không tiếp thu vi chính mình có một ngày có thể đuổi theo thượng hắn.

Justine gặp Dilin thật lâu không nói, sắc mặt lập tức trầm xuống dưới, "Đây là vinh hạnh của ngươi."

"Tuy rằng là vinh hạnh. . . . . ." Nhưng cậu thật sự không có ham muốn phá hoại tình cảm của người khác. Dilin nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc tới gần như ngưng trọng của hắn lời cự tuyệt liền ế lại trong cổ họng.

"Tuy rằng là vinh hạnh?" Justine nhíu mày, "Chẳng lẽ ngươi muốn cự tuyệt?"

Bởi vì cọc hôn sự này cũng chưa chính thức được đưa ra ánh ánh cho nên Dilin cũng chỉ có thể dùng phương thức hàm súc để biểu đạt ý tứ. Có lẽ là không quá rõ ràng, nhưng cậu cũng không tin là công chúa Joanne lại không nhận ra. Nhưng nếu nàng muốn công khai chuyện này thì cậu cũng chỉ có thể cố gắng chuẩn bị một phương án tối ưu khác.

"Lý do là gì?" Justine coi sự trầm mặc của cậu chính là cam chịu.

Tuy rằng thần sắc của hắn thực bình tĩnh, nhưng Dilin rõ ràng cảm nhận được khí thế gây sự tỏa ra từ người đối phương.

"Ta đã có người yêu rồi." Dilin bấn loạn nói. Là một thiếu niên thuần khiết chưa bao giờ nghĩ tới loại phương diện này mà phải thản nhiên thừa nhận bản thân đã có ngừi yêu khiến cho cậu xấu hổ không thôi, cho dù đây là kế sách đưa ra.

"Người yêu?" Justine ánh mắt chợt lóe, theo bản năng nhìn về Soso.

Soso bị lời đối thoại của hai người khiến cho bản thân tựa như lọt vào sương mù, tò mò nhìn về phía Dilin: "Ngươi yêu ai?"

Justine ánh mắt cũng đuổi theo lại đây.

Dilin trộm hít vào một hơi. Ánh mắt Justine nhìn Soso vừa rồi cậu cũng thấy, tuyệt đối không thể để Soso dính vào phiền toái này. Miệng câu giật giật, lắc đầu nói: "Ta không thể nói."

Justine ánh mắt sáng ngời: "Là không thể nói, hay là vốn không có người này?"

Dilin trấn định đón nhận ánh mắt soi mói của hắn, "Ngươi cảm thấy ta tất yếu phải nói dối sao?"

Justine bật thốt lên nói: "Ngươi không hi vọng ta. . . . . . ." Lý trí làm cho hắn rất nhanh liền ngậm miệng.

Ba người đồng thời không nói gì.

Không khí có chút xấu hổ.

Vẫn bị xem nhẹ một bên Mysheros đột nhiên nói: "Các ngươi có muốn uống cà phê không?"

Ba người nhất tề xem qua.

Mysheros nói: "Ta nghĩ, các ngươi có lẽ phải bổ sung chút nước."

Dilin uyển chuyển cự tuyệt: "Cảm ơn ngài đã có lòng khoản đãi, bất quá tạm thời không cần."

Mysheros thản nhiên nhún vai, một lần nữa trở lại làm người vô hình.

Justine sau khi trầm mặc một lúc lâu nói: "Ngươi trở về hảo hảo ngẫm lại. Ta muốn biết đáp án chân thật."

Đối mặt với ánh mắt hiểu rõ đến thấu triệt của hắn, ý định nói dối qua phà của Dilin liền tan thành mây khói.

Chương 44: Sơ cấp thi lại ( năm ) . . .

Soso đi theo Dilin đang trầm mặc ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi thật sự không thích công chúa Joanne sao?"

Dilin bất đắc dĩ thở dài, "Lần trước ngươi đã hỏi rồi."

Soso tò mò mở to hai mắt nói: "Vậy ngươi thích ai?"

"Này chính là cái lấy cớ."

"Lấy cớ? Vì cái gì?"

Dilin nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn là nhịn không được nói: "Ta không thích công chúa, nhưng là Justine thích công chúa."

Soso đột nhiên trừng lớn ánh mắt, "Hắn thích công chúa?"

Dilin gật gật đầu. Cậu tuy rằng chưa từng trải qua luyến ái nhưng là phương diện tình cảm lại có thể cảm nhận được rõ ràng.

"Kia," Soso nghi hoặc nói, "Sao ngươi không nói sự thật cho hắn?" Nếu Justine mà biết nhất định sẽ thực cảm động mà.

"Ta từng thử qua." Dilin nhíu nhíu mày. Đây mới là chỗ mâu thuẫn, "Vào thời điểm hắn uống say."

"Kết quả?"

"Hắn hướng ta đòi quyết đấu!" Cự tuyệt hôn sự cùng công chúa vốn là một chuyện vô cùng phiền toái khó giải quyết. Lúc trước cậu nhìn ra Justine thích công chúa liền tới giật dây Justine chủ động theo đuổi. Thứ nhất là thành toàn cho hạnh phúc của hắn, hai là nếu thành công, cậu cũng có thể công thành lui thân. Ai biết, cậu lời nói vừa ra khỏi miệng, kiếm của Justine cũng liền ra khỏi vỏ. Nếu không phải cậu chạy nhanh, như vậy hôm nay trong hai người có lẽ sẽ không còn đứng ở chỗ này —– theo khả năng chiến thắng mà xét, rất có thể chính là cậu

Soso kinh ngạc nhìn cậu, "Vì cái gì?"

"Có thể giải thích là do sự kiêu ngạo của kị sỹ, cũng có thể là do tình cảm đối với công chúa." Bởi vì rất kiêu ngạo, cho nên không thể chấp nhận bản thân trèo cao muốn sánh với công chúa. Cũng bởi vì rất yêu nên liền trăm phương ngàn kế muốn đạt thành nguyện vọng của nàng.

Soso vò đầu nói: "Kia hiện tại làm sao bây giờ?"

Dilin nghĩ nghĩ, "Nói dối đến cùng."

Phải hoàn thiện một lời nói dối khác, một lời nói dối hoàn mỹ.

Dilin trở về ký túc xá, đem tiền căn hậu quả chuyện này nói cho Michel.

Michel thấy sau khi nói xong, Dilin liền dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn gã nhất thời nổi lên một thân da gà, "Ngươi chắc không phải định để ta đảm nhiệm chức người yêu đấy chứ?" Dân phong trên Mộng đại lục rất phóng khoáng, cũng không quá bài xích kì thị đối với đồng tính, đặc biệt là trong giới quý tộc. Người kế thùa quý tộc coi trọng tài năng hơn, có quý tộc vì cảm thấy đứa con của mình không đủ tài cán liền chủ động tìm một người khác trong dòng họ để làm người kế thừa, đồng thời cũng giảm bớt rất nhiều mâu thuẫn đồng tính không thể sinh con.

Dilin nghe hắn chủ động nói ra, lập tức cười đến loan loan ánh mắt.

"không được." Michel trảm đinh tiệt thiết cự tuyệt.

Dilin cũng không quá kinh ngạc, "Vì sao?"

Michel thành thực hồi đáp: "Ta không dám đắc tội với công chúa Joanne." Hắn sở dĩ dám không nể mặt Ciro là bởi vì Sâm lý tư thêm của hắn cùng Khảm đinh đế quốc cách nhau quá xa, không cần phải xem sắc mặt của bọn họ. Nhưng Sa Mạn Lý thì không giống thế, chỉ cách có Cát Thản Lợi cùng Đủ Lan mà thôi. Hắn không muốn đắc tội với công chúa Joanne để rồi mang lại rắc rối cho quốc gia mình. Phải biết rằng, đôi khi lòng ghen tị của nữ nhân thực rất đáng sợ.

Dilin rất nhanh đã nghĩ thông băng khoăn của hắn, khe khẽ thở dài: "Là ta suy nghĩ chưa chu toàn." Cậu lúc trước phủ định Soso chính là bởi vì bảo hộ. Hiện giờ nghĩ lại, yêu cầu của cậu với Michel quả thật rất ích kỉ.

Michel áy náy nói: "Ta cũng không phải là không muốn giúp ngươi."

"Ta biết." Dilin mỉm cười nói, "Thỉnh không cần để ở trong lòng."

Michel nói: "Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?"

Dilin mờ mịt.

Tính qua tính lại, trong bao nhiêu người tại học viện người duy nhất dám đảm đương vai trò này cũng như đủ tư cách chỉ có một mình Ciro. Bất quá nếu cậu dám nói người mình thích chính là Ciro như vậy hậu quả chỉ sợ không chỉ có sự phẫn nộ của công chúa Joanne mà còn có thể liên lụy tới cả Basai Ke gia tộc.

Michel thấy cậu lộ vẻ uể oải, vội vàng nói: "Bất cũng không nhất định là một cặp, cũng có thể là đơn phương thích mà."

Dilin nói: "Cho dù là đơn phương. . . . . ." Cũng rất khó cam đoan không bị công chúa Joanne giận chó đánh mèo.

"Kia còn phải xem đối phương là ai ." Michel lộ ra một nụ cười cao thâm.

Dilin ánh mắt chậm rãi sáng lên.

Soso cũng thông minh một lần, "Ta đã biết! Orosey viện trưởng!"

Dilin: ". . . . . ."

Michel ho khan hai tiếng nói: "Lựa chọn này rất có tính khiêu chiến, trước sẽ xếp vào danh sách hậu tuyển có vẻ tốt hơn." Nếu Dilin tuyên bố người mình thích chính là Orosey viện trưởng thì nhất định sẽ bị . . . . cho vào hàng ngũ luyến lão phích.

Dilin nói: "Vậy ngươi cảm thấy ai thì được?"

Michel sảng khoái nói: "Mikris đạo sư trưởng."

Dilin vẻ mặt biết ngay mà.

"thứ nhất, Mikris đạo sư trưởng luôn ở cùng chúng ta, có thời gian tiếp xúc làm trụ cột, không dễ khiến người hoài nghi. Thứ hai, Mikris đạo sư trưởng tuổi tác không lớn lại chưa có kết hôn." Lối suy nghĩ của Michel thực linh hoạt, trong khoảng thời gian ngắn đã nghĩ được ba ưu điểm lớn, "Ba là, hắn gần đây đang bận rộn bố trí kết giới trong rừng Mộng Yểm, tỉ lệ xuất hiện sẽ rất nhỏ."

Dilin gật đầu đồng ý.

Soso toát ra đến, "Vì sao lại không phải Hydeine đạo sư?"

Dilin cùng Michel lại sửng sốt.

"Hydeine đạo sư so với Mikris đạo sư trưởng trẻ hơn đẹp hơn, thời gian ở cùng Dilin càng nhiều hơn . . . . . ." Soso nói nói xong, thanh âm đột nhiên nhược đi xuống, "Bất quá hắn có lẽ sẽ sinh khí."

. . . . . .

Này không phải vấn đề là sinh khí hay không, mà ngẫm lại sẽ cảm thấy hậu quả rất nghiêm trọng.

Dilin quyết định rèn sắt khi còn nóng, lập tức đem chuyện này định ra đến.

Chạy tới tòa nhà văn phòng viện trưởng, công chúa Joanne vẫn còn chưa có đi ra. Mà càng xảo diệu chính là Mysheros cư nhiên cũng không có mặt. Thời gian cùng địa điểm nhân vật phối hợp thật hoàn hảo.

Dilin trong lòng vui vẻ.

Justine thấy cậu đã quay lại, thoáng giật mình, "Ngươi đã nghĩ xong rồi?"

"Ta quyết định nói cho ngươi, người ta thích là ai." Dilin nghiêm mặt nói.

Justine ngẩn người, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi đã chọn được người thích hợp?"

"Không phải chọn người mà là thật." Dilin tận lực làm cho chính mình biểu hiện thật trấn định mà thong dong.

Justine không nói được lời nào theo dõi cậu.

"Người ta thích. . . . . ."

Mặt sau truyền đến tiếng bước chân.

Dilin đột nhiên quay đầu lại, mặt có chút biến hồng.

"Ai?" Justine không buông tha hỏi han, "Người ngươi thích là ai?"

Mikris cùng Hydeine sóng vai đi tới, Mysheros đi theo sau bọn họ, nghe được câu hỏi của Justine, đều phóng ánh mắt khác thường nhìn qua.

Dilin chột dạ không dám nhìn Mikris.

Sau lưng thổ lộ là một chuyện, bày tỏ trước mặt người đó lại là một chuyện khác. Hơn nữa ánh mắt Hydeine nhìn về phía cậu cực kỳ sắc bén, đôi mắt xanh biếc dọa người càng khiến cho cậu không dám có hành động thiếu suy nghĩ chỉ có thể vô tội mà nhìn lại hắn.

"Là hắn sao?" ngữ khí của Justine không còn tràn đầy tự tin như trước.

Ánh mắt của Hydeine cùng Dilin trong con mắt của hắn chính là tình nhân thâm tình chăm chú nhìn nhau.

"Cái gì?" Dilin lo sợ không yên hoàn hồn.

Justine nhìn chằm chằm Hydeine, "Người ngươi thích là hắn sao?"

"Đương nhiên. . . . . ." Dilin còn không có kịp nói tới"Không phải" , liền cảm thấy Hydeine khóe miệng treo lên một tia cười lạnh, trong lòng nhất thời rùng mình. Với sự kiêu ngạo của Hydeine, nếu ở trước mặt hắn nói người mình thầm mến không phải hắn mà là Mikris. . . . . .

Chỉ là tưởng tượng, cậu đã cảm thấy tương lai một mảnh mù mịt.

Nhưng là nếu phải thừa nhận người cậu thích chính là Hydeine. . . .

Tương lại dường như lại càng mù mịt hơn.

. . . . . .

Rõ ràng là thời cơ tốt ngàn năm một thủa vì cái gì lại giảo thành cái thảm trạng như bây giờ a?

Dilin không nói gì.

Nửa câu nói của cậu không nghi ngờ gì chính là khẳng định suy đoán của Justine, khiến cho sắc mặt của hắn nhất thời trở lên thực khó coi.

Hydeine tươi cười bỗng trở lên thực chân thành tha thiết, "Nga? Ngươi thích ta?"

Hắn kia nói một nửa trong lời nói không thể nghi ngờ là nhận thức đồng cổ tư đinh đích đoán, làm cho cổ tư đinh đích sắc mặt nhất thời trở nên cực vi khó coi.

Hydeine đích tươi cười nhưng thật ra trở nên đĩnh chân thành tha thiết, "Nga? Ngươi thích ta?"

Dilin cố gắng đem suy nghĩ của mình chuyển đi nơi khác để trốn tránh thời khắc xấu hổ này. Cậu nhìn tới thắt lưng của Hydeine lại đau lòng phát hiện hôm nay hắn mặc ma pháp bào. . . . . thật sự rất đáng tiếc. Bằng không câu tin rằng lực chú ý của mình sẽ rất nhanh được dời đi.

Mikris từ trong khiếp sợ chuyển thành kinh ngạc, "Ngươi thích hắn? Đây là sư sinh luyến?"

"Sư sinh luyến?" Justine quay đầu nhìn Dilin, "Hắn là đạo sư của ngươi?"

Dilin gật gật đầu. Việc đã đến nước này, chỉ có thể dũng cảm đối mặt, giải quyết mớ phiền toái này, lại tiếp tục tìm cách giải quyết phiền toái mới, tuy rằng cậu cảm thấy cái phiền toái này so với cái trước càng thêm đau đầu.

"Hắn là bằng hữu của ta, thị vệ trưởng của hoàng cung Sa Mạn Lý, Justine." Dilin đứng giữa Justine cùng Hydeine giới thiệu, "Vị này là đạo sư của ta Hydeine · Taji Aires đạo sư."

"Nhĩ hảo, ma pháp sư các hạ tôn quý." Justine cung kính hành lễ.

Hydeine quay sang Dilin nhướng mày trêu tức nói: "Ta cứ tưởng ngươi sẽ giới thiệu ta —— vị này chính là người trong trái tim ta."

Sưu.

Dilin máu toàn thân đều tự tới trên mặt.

Chương 45: Sơ cấp thi lại (sáu) . . .

"Tuy rằng học viện cũng không có quy định rõ ràng, nhưng là đạo sư trưởng của sơ cấp viện ta vẫn phải tỏ rõ quan điểm," Mikris nghĩ nghĩ, cẩn thận nói, "Ta sẽ chú ý việc này."

Dilin quay cái cổ cứng ngắc sang phía hắn.

Mikris nâng tay dụi dụi hai mắt mình. Không thể không nói, Dilin đỏ mặt thật sự có chút chói mắt.

"Tốt lắm. Ta cần phải làm một bản ghi chép cá nhân mới được." Hydeine không giận mà cười.

Mikris mờ mịt nói: "Ghi chép cái gì?"

Hydeine chỉ vào Dilin, "lịch sử theo đuổi của hắn đối với ta."

Mặt Mikris cũng bắt đầu đỏ, bất quá hắn cảm thấy được mình đây là đang đỏ mặt thay cho Hydeine.

Mặt của Dilin cũng từ đỏ biến thành đen. Cậu ảo não nghĩ có lẽ hẳn là lên làm sáng tỏ chuyện này một chút, cậu chính là nghĩ lén lút thầm mến chứ không có ý định phơi bày chuyện này ra ánh sáng!

Cửa văn phòng đang đóng chặt rốt cuộc mở ra.

Orosey cùng công chúa Joanne một trước một sau bước ra.

Là mỹ nữ nổi danh của đại lục, công chúa Joanne quả thật có được vẻ đẹp người người ta khó quên. Mái tóc xoăn màu cam bổng bềnh rủ xuống như đám mây lúc trời chiều, phối hợp với váy dài màu lam tựa như quang cảnh mặt trời lặn nơi bích hồ.

Mikris không phải chưa thấy qua công chúa Joanne nhưng lúc này vẫn có xúc động muốn dụi mắt.

Orosey thấy Dilin cười hỏi, "Ngươi tới đón công chúa Joanne ha?"

Ánh mắt của công chúa Joanne lập tức truy qua.

Tươi cười vừa mới hiện lên của Dilin nhất thời cứng lại.

"Không. Hắn là hướng ta bày tỏ." Thanh âm lười biếng của Hydeine thật giống như gió lạnh mùa đông, nháy mắt thổi tan cảnh đẹp mặt trời lặn nơi bích hồ, khiến cho cảnh vật bốn phía thoáng cái kết băng.

"Bày tỏ?" Orosey nhìn về phía Mikris.

Mikris vội vàng quét sạch đường phố: "Là Dilin thổ lộ."

Orosey giật mình nhìn lại công chúa Joanne.

công chúa Joanne thực trấn định, mỉm cười hỏi: "Các hạ là . . . . ."

Hydeine không đáp, chính là trêu tức nhìn Dilin.

Dilin cảm thấy trên vai thật nặng nề. "Vị này là đạo sư của ta

Dilin cảm thấy được đầu vai vừa nặng trọng."Vị này chính là của ta đạo sư, Hydeine · Taji Aires ma đạo sư."

"Hydeine · Taji Aires?" công chúa Joanne trừng mắc nhìn, "Là vị Hydeine · Taji Aires ma đạo sư vô cùng nổi tiếng đó sao?"

Vấn đề này được hỏi một cách không đầu không đuôi nhưng lại phi thường phù hợp với tính khí của Hydeine. Hắn nhướng mi nói: "Không có kẻ nào so với ta càng thêm thích hợp với cái tên này."

"Ta đã nghe qua rất nhiều sự tích về ngài. Đã khiến ta được mở rộng nhãn giới rồi." Công chúa Joanne cười đến thực vui vẻ, từ trên mặt của nàng tuyệt đối không nhìn ra bất cứ sơ hở nào.

Hydeine nói: "Ta đối này đó không có hứng thú."

"Thật không? Điểm ấy thật cùng nghe đồn tương xứng."

Cho dù người bên ngoài có trì độn hơn nữa cũng hơi hơi cảm nhận được mùi thuốc súng nơi này.

Orosey hướng Mikris sử cái ánh mắt.

Mikris đành phải nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, "Không biết ta có vinh hạnh được mang công chúa đi thăm học viện?"

Mang đệ tử St Paders đi thăm St Paders học viện?

Dilin cùng Hydeine đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu để liếc hắn. Tất nhiên, biểu hiện của Dilin không quá rõ ràng.

"Ta là nói," Mikris hiển nhiên cũng không quá thành thạo trong việc này, tươi cười trở nên thập phần gượng ép, "Có một bộ phận kiến trúc mới được tu sửa hồi đầu năm, không giống ngày xưa lắm."

Joanne mỉm cười, "Ta nghĩ nơi đó hẳn là rất có ý tứ. Nếu không ngại, ta nghĩ mời Dilin cùng đi." Nàng hỏi là Mikris nhưng mắt lại nhìn Dilin.

Dilin thong dong nói: "Đây là vinh hạnh của ta."

Công chúa Joanne vô tình hữu ý nhìn về phía Hydeine.

Hydeine nghiêng đầu hỏi Mikris, "Ngươi chuẩn bị đi nơi nào?"

"Đồ thư quán số năm."

"Ta tiện đường."

Mikris ghé sát vào hắn, hạ giọng nói: "Ta chỉ biết ngươi hội nói như vậy."

Hydeine nói: "Cần ta khen ngợi ngươi không ngu ngốc không?"

Mikris nói: "Vì cái gì không phải thông minh?" Không ngu ngốc nghe lên một chút cũng không giống khen ngợi.

"Đương nhiên là bởi vì ngươi không thông minh." Hydeine thấy ánh mắt bất bình của hắn thì thản nhiên nói tiếp, "Người thông minh sẽ không hỏi cái vấn đề vừa rồi."

Mikris nghẹn lời.

Một đoàn thăm thú năm người được thành lập.

Mikris cùng công chúa Joanne đi ở phía trước, Dilin cùng Justine đi ở giữa sau cùng là Hydeine.

Gió mắt phiêu lãng ven đường lại không thổi đi nổi không khí cứng ngắc giữa bọn họ.

Justine từ sau khi biết Dilin "Thích" Hydeine liền bắt đầu bảo trì trầm mặc.

Mikris cùng công chúa Joanne lại đàm đến thập phần hợp ý.

Hai người đều có thể lôi lịch sử của MỘng đại lục ra nói, nói đến thiên năm địa bắc, không hề hạn chế.

Vừa kết thúc một đề tài, trước khí Mikris kịp khơi lên một đề tài khác công chúa Joanne đột nhiên nói: "Ta cùng Dilin đã lâu không gặp. Thật hi vọng có thể nói chuyện riêng cùng hắn."

Mikris ế trụ.

Tuy rằng hắn so với công chúa Joanne lớn hơn tới gần mười tuổi, nhưng là trên khí thế lại luôn bị đối phương dẫn dắt, nghe vậy đành phải nói: "Ta biết một con đường khác dẫn đến đồ thư quán số năm."

Bọn họ vừa dừng lại, ba người phía sau cũng liền ngừng bước.

Công chúa Joanne quay lại mỉm cười với Dilin: "Có thể nói chuyện riêng với ta trong chốc lát không?"

Dilin không chút do dự nói: "Vạn phần vinh hạnh."

Justine nhìn Công chúa Joanne muốn nói lại thôi.

Công chúa Joanne nói: "Ta đối với con đường kia cảm thấy thức hứng thú, ngươi nhớ về kể cho ta."

Justine cung kính nói: "Là!"

Công chúa Joanne nhìn về phía Hydeine.

Hydeine nhún vai nói: "Các ngươi có thể đi nhanh một chút." Ngụ ý là nhất định phải đi theo phía sau.

Công chúa Joanne ánh mắt vi thiểm, hướng Dilin hơi hơi vươn tay.

Dilin hiểu ý hơi hơi cong cánh tay khiến cho nàng có thể vòng qua khuỷu tay mình, cùng bước về phía trước.

Mikris chờ bọn họ đi được một quãng xa mới nhỏ giọng cảm khái: "Thật là xứng đôi." Hắn nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về Hydeine nói: "Ngươi thật sự cho rằng Dilin thích ngươi?" Bỏ qua gia thế, diện mạo, năng lực của công chúa Joanne mà lựa chọn Hydeine. . . . .này vô luận là nhìn từ mặt nào đều khiến kẻ khác vô cùng khó hiểu!

Hydeine tà tà liếc mắt nhìn hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu.

"Ta nghe nói ngươi từng bị nhốt ở rứng Mộng yểm?" Công chúa Joanne bâng quơ nhắc tới tựa như bằng hữu tri tâm nhiều năm, có thể nghe ra trong đó bao hàm quan tâm chứ không phải ra vẻ.

Dilin nói: "Đạo sư rất nhanh liền tìm ra ta."

"Hydeine · Taji Aires?"

"Đúng vậy."

"Ta đã nghe qua một ít đồn đãi về hắn." Nàng cười khẽ, "Thực là một nhân vật phiền toái truyền kỳ."

Dilin nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định đứng về phía Hydeine để khuyên lui nàng, "Hắn là người tốt, cũng là một vị đạo sư tận trách."

"Cho nên ngươi thích hắn?"

"Ân." Hàm hồ trả lời.

"Là thích hắn? hay là không muốn cùng ta kết hôn?" trên mặt công chúa Joanne vẫn treo tươi cười nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm trang.

Dilin chậm rãi dừng cước bộ, "Thích hắn."

Công chúa Joanne nói: "Ta biết ngươi vẫn luôn phản đối hôn sự của chúng ta." Nếu không phải cậu vẫn một mực phản đối, bọn họ hiện tại đã đính hôn rồi.

Dilin trầm mặc.

"Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta hiểu ngươi, liền giống như ngươi hiểu về ta."

Dilin không có phủ nhận.

"Ngươi không muốn kết hôn cùng ta là do không muốn bị cuốn vào vòng tranh đấu trong hoàng thất." Nàng dừng một chút, "Nhưng là chỉ cần gia tộc Basai Ke còn tồn tại một ngày thì có những việc vẫn không thể tránh khỏi. Ngươi có thể cự tuyệt hôn sự với ta, cũng có thể tiến vào St Paders nhưng sẽ có một ngày ngươi phải trở về Sa Mạn Lý kế thừa tước vị cùng trách nhiệm của phụ thân ngươi."

"Không."

Công chúa Joanne nghi hoặc nhìn cậu.

Dilin nói: "Ta đã hướng phụ thân biểu đạt buông tha cho tư cách kế thừa."

Tuy rắng công chúa Joanne cố tỏ ra trấn định nhưng là ánh mắt vẫn như cũ tỏ ra vo vùng khiếp sợ.

"Thỉnh công chúa tôn trọng quyết định của ta." Cậu nhìn thẳng vào mắt nàng nói từng chữ một.

Nàng cũng nhìn thẳng cậu.

Thiếu niên tuấn mỹ với đôi mắt xanh biếc như hồ nước xuân khiến cho ánh sáng không thể xuyên tới thân ảnh mình

Nàng tối nghĩa mà mở miệng, "Bởi vì ta?"

"Không, bởi vì ta." Dilin nhìn nàng trong lơ đãng lộ ra thương cảm cùng khổ sở, trong lòng hơi hơi đau xót.

Trước kia cũng không phải không có động tâm với người con gái này. Nhưng là lý tưởng của cậu rất thấp khiến cho cậu không tự chủ được nảy sinh ra sự kháng cự. Năm tháng vội vàng trôi qua, tới khi nhìn lại, người con gái đó đã không còn cùng một thế giới với mình nữa. Mà chính mình cũng đã không còn tâm tình như xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro