Chương 32: Thu Hoạch Chiến Quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Kỳ này ra lệnh một tiếng, hơn một nghìn tư binh, nô bộc của Dương gia bắt đầu tìm tòi, đầu tiên là gom tất cả tư binh, con em gia tộc, nô bộc, nữ quyến của Trần gia tập trung ở giữa sân, giải trừ vũ trang, trường thương kính nỏ nhắm thẳng vào những người này, chỉ cần có một khác chút động thái khác thường lập tức bắn chết.

Ngay sau đó vô số rương tài bảo bắt đầu xuất hiện.

Trong hào môn thế gia, tài bảo bao gồm các loại yêu hạch của yêu thú, da lông yêu thú, đan dược, khoáng thạch trân quý, các thứ đồ vàng bạc không phải là tài bảo, chúng được chế thành những đồ trang sức treo trên tường, coi như các tài liệu chế tạo đạo cụ.

Nhìn một đống đống yêu hạch của yêu thú, đan dược ở trước mắt, Dương Kỳ âm thầm gật đầu, lần khám nhà này đã thu về được số tổn thất mà Dương gia phải chịu.

Gia tài của Trần gia... ít nhất ... cũng mấy ngàn vạn, nó có thể giúp Dương gia "ăn no" .

Phốc!

Nhìn gia sản bị lôi ra hết, gia chủ Trần gia Trần Đại Lôi phun ra một ngụm máu tươi.

"Trần Đại Lôi, ngươi đừng vội vàng phun máu, ta biết Trần gia các ngươi chắc chắn có mật thất."

Dương Kỳ nở nụ cười:

"Mật thất giấu bảo mới là quan trọng, nói xong ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

"Dương Kỳ, ngươi quá ác độc rồi, ta chết cũng sẽ không nói, lão phu sẽ không khuất phục trong tay một thằng nhóc như ngươi."

Trần Đại Lôi liều chết phản kháng.

"Không nói, được, cứng rắn ghê nhỉ, ta trước tiên phế bỏ khí công của ngươi, ta không tin người của Trần gia đều mạnh miệng như vậy."

Giọng nói Dương Kỳ trở nên lạnh lùng, một cỗ kình khí trào vào trong đan điền của Trần Đại Lôi.

"Đừng..."

Trên mặt Trần Đại Lôi hiển ra sự kinh hoàng:

"Đừng phế võ công của ta, ta chỉ cho ngươi chỗ giấu bảo, nó ở trong thư phòng của ta, trong đó có một tấm bản đồ, bên trong ghi lại toàn bộ mật đạo của gia tộc."

Giữa tài phú gia tộc và thực lực bản thân, Trần Đại Lôi đương nhiên biết lựa chọn cái gì, ở thế này thực lực làm đầu, có thực lực sẽ có được địa vị, tài phú chỉ là thứ hai.

Chỉ cần hắn sống được tới thời khắc Nguyên Lão đoàn tới, đến lúc đó ra mặt bản thân hắn có thể bảo mệnh.

Dù sao Dương gia cũng cần thể diện, tài bảo lấy rồi, Nguyên Lão đoàn của Trần gia cũng không phải là ngồi không, Nguyên Lão đoàn của Dương gia chưa chắc đã nguyện ý liều mạng.

Nghe Trần Đại Lôi nói như vậy, Dương Kỳ không đẩy chân khí nữa, nói:

"Dương Lỗi! Tới đây, lập tức đến thư phòng tìm xem."

"Dạ, tam thiếu gia."

Một người mang theo sáu binh lính rời đi, người này vốn là đệ tử gia tộc, tu vi có tiến bộ nên được làm thống lĩnh.

Trước kia hắn cũng chẳng coi Dương Kỳ ra gì, thế nhưng hiện giờ Dương Kỳ đã làm cho hắn phải ngước nhìn. Chỉ chốc lát sau, tên thống lĩnh này mang ra một tấm bản đồ, quả nhiên trên đó có vẽ một số địa đạo bí mật, bản đồ này có thể gọi là tàng bảo đồ.

"Chiếu theo bản đồ mà tìm!"

Hắn lớn tiếng bảo những người xung quanh, mấy trăm tư binh liên di chuyển trong Trần gia, khám phá từng mật đạo một, quả nhiên nhìn thấy bên trong xanh vàng rực rỡ, nguyên khí cường đại phụt cũng theo đó tỏa ra.

"Tam thiếu gia, quả nhiên phát hiện một mật thất chứa bảo vật."

Thống lĩnh Dương Lỗi vội vội vàng vàng đi tới.

"Qua đó xem."

Dương Kỳ lập tức đi vào bên trong Trần gia, hắn bước tới một cái địa đạo, bên trong khắp nơi khảm vô số dạ minh châu quý báu, trong này có nhiều cơ quan đã được phá giải, thế nhưng có thể nhận ra, đây chính là những cái bẫy đã được cài sẵn, đủ loại bẫy như thủy lao, tên độc, hố, chông... . đá lớn.

Cũng may là tìm được bản đồ, tìm được đầu mối phá giải cơ quan, cho nên mới tránh được tổn thất.

"Tam thiếu gia, trong cái thông đạo này chính là bảo khố, chúng thuộc hạ đã mở ra rồi, nhưng không mang bảo tàng ra ngoài, chỉ ở bên ngoài kiểm kê, chờ ngươi vào xem đầu tiên, ngoài ra thuộc hạ còn phát hiện ba kho lương, bên trong có chứa một số lượng lớn Tụ Khí đan,... ít nhất ... cũng phải hơn một nghìn vạn viên."

Thống lĩnh Dương Lỗi vui sướng, hắn đang nghĩ tới chuyện tiền đồ của Dương gia từ nay về sau xán lạn.

Dương Kỳ đi vào trong mật đạo, hắn cũng không quan tâm tới nhiều thứ, lấy tu vi của hắn hiện giờ, cho dù có xảy ra biến cố gì cũng đã được, lực lượng của 5 con viễn cổ cự tượng có thể so sánh với cao thủ Khí Tông.

Đi tới tận cùng của thông đạo, hắn nhìn thấy một cái cửa sắt cực lớn đã được mở ra, trong đó có vô số món đồ lấp lánh, toàn bộ đều là bảo bối!

Vô số tài liệu luyện chế, yêu hạch của yêu thú, tất cả đều là tinh phẩm.

Ngoài ra trong này còn có những viên đan dược tốt nhất, mỗi viên đều được đặt trong một cái hộp ngọc, có tác dụng bồi bổ khí huyết, tăng cường trí tuệ, hỗ trợ thiên tư.

Đan dược bình thường nhất chính là Tụ Khí đan, nó vốn là lương thực tu luyện, ngoài ra còn có một số đan dược có đặc tính đặc thù.

Ví như "Cửu Chuyển Kim Đan" mà Dương Kỳ tìm được, nó có tác dụng đặc thù.

Đan dược được chia làm rất nhiều phẩm cấp.

Dương Kỳ chỉ biết có thượng, trung, hạ tam phẩm, những phân cấp khác thì không biết, cũng chưa từng thấy qua, nghe cũng chưa nghe tới, Cửu Chuyển Kim Đan chính là thượng phẩm đan dược, vô cùng khó luyện chế.

Mà Tụ Khí đan chỉ là loại bình thường.

Hiện giờ cái bảo khố đan dược này đều là trung phẩm, có lẽ có cả trung thượng phẩm, nó biểu thị cho sức cất giấu của Trần gia, ngoài ra còn có một số yêu hạch của yêu thú, cũng đều là yêu hạch tầng 7, tầng 8, mỗi một viên có giá trị trên mười vạn, trên trăm vạn.

"Đây là cái gì?"

Dương Kỳ liếc mắt nhận thấy ở giữa bảo khố có một pho tượng thần, trên đó có nhiều linh vị, đây là bại vị tổ tiên của Trần gia, trên chỗ cái tượng thần có một cái gương.

Cái gương này dường như được chế từ ngọc thạch, bản thân nó tỏa ra quang mang đầy màu sắc, không ngừng có các đám mây hình long hổ bốc lên, trong gương dường như là một thế giới khác.

"Đây là cái gì?"

Dương Kỳ vung tay một cái, cái gương lập tức bay xuống, sau đó nhìn Trần Đại Lôi gặng hỏi.

"Đại Thiên Kính... . Đại Thiên Kính. . ."

Lúc này Trần Đại Lôi đã bị Dương Kỳ khống chế hoàn toàn chân khí, sống không bằng chết, thấy trân bảo quý báu nhất của dòng họ đã bị lấy xuống, thân hình hắn trở nên run rẩy nhưng không làm càn, sinh tử của hắn vẫn nằm trong tay của địch nhân.

"Có tác dụng gì?"

"Đại Thiên Kính là tổ truyền chí bảo của Trần gia chúng ta, nó có thể phát hiện những sơ hở, hoàn thiện một số võ học, nếu ngươi học xong một bộ võ công mà đứng trước gương diễn luyện, cái gương này sẽ bổ khuyết những sơ hở của bộ võ công đó. . ."

Trần Đại Lôi nói một cách khó khăn.

"Đúng là thứ tốt, có thể bổ khuyết sơ hở của võ học. . ."

Dương Kỳ lập tức thu cái gương này vào trong người, bằng vào trực giác hắn có thể nhận ra công hiệu của chiếc gương không chỉ có như vậy, Trần Đại Lôi không nói thật cũng chẳng sau, hắn phất tay một cái:

"Đem tất cả tài bảo ra ngoài."

A!

Hắn vừa nói xong thì trên mặt đất truyền tới một tiếng kêu thảm thiết, tuy rằng rất yếu ớt nhưng lại vô cùng rõ ràng, đây là thanh âm bị thương của tư binh trong tộc.

"Xảy ra chuyện gì?"

Dương Kỳ lao ra ngoài thông đạo.

Khi hắn ra ngoài phát hiện thấy hơn 10 tư binh đang nằm trên mặt đất, những người này bị kiếm cắt đứt gân tay, gân chân, trước mặt họ có 5 người trẻ tuổi đang đứng, ba nam hai nữ, một nam tử trong đám này cầm trường kiếm, chỉ vào trái tim của một đội trưởng tư binh nói:

"Phế vật, mau gọi tam thiếu gia của các ngươi gia đây, chúng ta có chuyện muốn hỏi hắn."

"Sư huynh, tới rồi này."

Một nữ tử quan sát tình hình vội vàng nói.

Năm người đồng thời nhìn vào thân hình của Dương Kỳ.

"Ngươi chính là Dương Kỳ? Lần này ngươi tới tịch thu gia sản của Trần gia?" Một nam tử ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Dương Kỳ giống như đế vương đang nhìn thần dân ti tiện.

"Ta chính là Dương Kỳ, các ngươi là ai? Tại sao lại đả thương thuộc hạ của ta?" Dương Kỳ đánh giá đám người này một chút, không biết là lai lịch của họ thế nào.

"Hừ! Những tên phế vật này chỉ là nô lệ thấp hèn, chúng dám ngăn trở chúng ta, chúng ta không giết tại chỗ đã là nể mặt Dương gia các ngươi lắm rồi. Chúng ta là đệ tử Xuân Thu môn."

Nam tử dựng trường kiếm lên, thổi vết máu trên đó, nói:

"Chúng ta đi ngang qua thành Yến Đô nhưng lại thiếu chút tiền tiêu, nhìn thấy các ngươi tịch thu gia sản người khác nên muốn lấy một số, như vậy đi, đem các loại tài bảo quan trọng của Trần gia ra đâ, chúng ta để lại cho ngươi một cái biên lai, sau này gặp phiền toái gì có thể báo tên Xuân Thu Môn ra, chỉ một chút tài bảo mà tạo được quan hệ với Xuân Thu môn thực là vẫn lời cho Dương gia các ngươi nhiều lắm."

"Xuân Thu Môn?"

Dương Kỳ nghe thấy vậy thì chợt nhớ ra, Xuân Thu môn này cũng là một môn phái mạnh trên đại lục Phong Nhiêu, mặc dù chưa phải là học viện nhưng thực lực không kém, thậm chí còn mạnh hơn Ảnh Độc môn nhiều, Dương gia hiện giờ đúng là không có khả năng đối phó với môn phái này.

Mà có 10 cái thành Yến Đô cũng không thể sánh ngang với Xuân Thu môn.

Thấy Dương Kỳ trầm mặc, mấy người trong đó đồng thời nở nụ cười, đột nhiên có một người nhìn thấy Dương Kỳ đang cầm "Đại Thiên Kính" trong tay thì giật mình, quát:

"Cái gương do Cửu Thiên Thần Ngọc chế thành? Mau cầm bảo bối này tới đây."

"Cái gì? Cửu Thiên Thần Ngọc?"

"Là thứ trên chín tầng trời?"

"Thần ngọc từ trên trời rơi xuống? Tại sao lại có loại tài liệu như vậy chứ?"

Năm thanh niên nam nữ đồng loạt đưa ánh mắt nhìn vào cái gương do Dương Kỳ cầm, sau một hồi kinh ngạc, họ bắt đầu giở giọng áp bức.

"Tiểu tử, cầm cái gương trong tay dâng lên đây."

Nam thanh niên cầm kiếm nói:

"Thứ đồ này không phải loại người như ngươi có thể giữ, thất phu vô tội hoài bích có tội, chỉ có ở trong tay Xuân Thu Môn chúng ta mới xứng đáng, có thể coi là thần vật có chủ, ngươi không có đủ độ lượng và đức hạnh này."

"Không sai, cho dù có thần ngọc này ngươi cũng không phát huy được hết công dụng của nó."

Một nữ tử lắc đầu:

"Đem thần ngọc cho chúng ta, đồng thời kiểm kê lại số tài phú của Trần gia, Xuân Thu Môn chúng ta sẽ coi Dương gia như một nô bộc thế gia, sau này sẽ che chở cho Dương gia các ngươi."

"Tiểu tử, ngươi còn chờ cái gì nữa? Xuân Thu Môn chúng ta đã đồng ý thu các ngươi làm nô phó, đây là phúc khí tu luyện muôn đời trước của các ngươi? Còn không dâng bảo bối lên, dập đầu tạ ân? Được rồi, phụ thân ngươi tu luyện tới cảnh giới Khí Tông rồi đúng không, bảo hắn tới tạ ân là được."

Lại một thanh niên không kiên nhẫn thúc giục.

Trong cảm nhận của đám người này, Dương gia chẳng qua chỉ là một tài chủ thổ hào, chỉ cần cái tên Xuân Thu môn thôi cũng khiến họ kinh sợ không dám phản kháng.

"Dập đầu tạ ân?"

Dương Kỳ đột nhiên ưỡn ngực nói:

"Các ngươi là đệ tử Xuân Thu môn, các ngươi là người gây sự, cũng được, ta sẽ đưa các ngươi xuống địa ngục."

Câu nói của hắn khiến cho toàn trường chết lặng, giống như băng hàn ngày đông, mặt trời chói chang tuy ở trên cao, thế nhưng người trong Trần gia phủ đệ này đều cảm thấy lạnh vô cùng, sát khí tỏa ra khiến cho tim người khác đập thình thịch.

"Cái gì?"

Năm nam nữ của Xuân Thu Môn hầu như không thể tin vào lỗ tai mình nữa, tên nam tử cầm kiếm nghi hoặc hỏi lại: "Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa xem?"

Nhưng mà Dương Kỳ không nói gì cả, trực tiếp dùng hành động chứng minh cho họ biết.

Ầm!

Một quyền đánh ra, quyền phong gào rít lao thẳng vào yết hầu của tên nam tử cầm kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro