Chương 6: Đối Cọi Gay Gắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tu vi khí công của phụ thân hơn mình quá nhiều."
Trong khi Dương Kỳ được chùm sáng khí công bao phủ, lập tức cảm thấy tu vi khí công của phụ thân thâm sâu khôn lường, không hổ là cường giả tầng tám cảnh giới "Hóa Khí".

Mặc dù hiện giờ hắn tu luyện "Thần Tượng Trấn Ngục Kình" đã đột phá đến tầng năm "Bạo Khí", nhưng nếu đem so sánh cùng với tầng tám "Hóa Khí" cảnh, thì giống như một cái trên trời, một cái dưới đất vậy.

Khí công được phân chia thành chín tầng, mỗi một tầng đều có biến hóa cách nhau cực lớn, nhất là từ tầng năm trở lên, mỗi lần tăng cấp thì chiến lực đều tăng gấp 10 lần!

"Nhưng mà chỉ cần luyện hóa lôi đình cự tượng trong cơ thể, thì cũng không kém phụ thân mình bao nhiêu, đến lúc đó có thể đảm đương mọi chuyện, chấn hưng gia tộc, bù lại những tổn thất do chính mình mang lại!"

Hắn thu liễm khí tức, đứng bên cạnh phụ thân!

Mặc dù được phụ thân bảo hộ, nhưng hắn vẫn cảm nhận được những ánh mắt khinh thường, cừu hận, thậm chí là khinh bí đang nhìn về phía mình.

Lúc này tất cả những người chủ sự trong gia tộc hầu như đều đã tới.

Nào là chi nhánh tại Triêu Lộ thành, chi nhánh ở Bạch Thạch thành... vốn đều khởi nguồn từ Dương gia, mấy trăm năm trước đều phát triển ở Yến Đô thành, sau đó thì phân tán ra khắp các thành trì xung quanh, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn có thể khiến cho gia tộc diệt vong.

Dần dà, Dương gia càng ngày càng lớn, nhưng trung tâm gia tộc vẫn lấy Yến Đô thành làm chính, chỉ có gia chủ Dương gia ở thành Yến Đô mới có thể tùy ý sai khiến nhân thủ, cũng có thể bãi miễn người đang nắm đại quyền, mỗi năm các chi nhánh đều phải tới thành Yến Đô nộp 3 phần lợi nhuận, đây là quyền lợi của gia chủ.
Gia chủ chính là thiên tử, các chi nhánh chính là chư hầu.

Đương nhiên, trên gia chủ còn có Nguyên Lão đoàn, đều là những lão tổ tông của gia tộc, nhưng mà mấy lão tổ tông này đều toàn tâm toàn ý tiềm tu, ẩn cư tại một địa phương bí mật, chỉ những khi gia tộc có việc trọng đại cần quyết sách mới bày tỏ thái độ của mình mà thôi, những lúc khác không can thiệp vào quyền lực của gia chủ.

Chi nhánh nào cũng muốn lấy lòng Nguyên Lão đoàn, mong đoạt được địa vị gia chủ.

Lần này, Dương kỳ gây ra tai họa ngập trời, làm cho gia tộc bị tổn thất nghiêm trọng, tất cả các chi nhánh đều thấy được một chút hi vọng, lập tức tụ tập lại, có kẻ dâng thư lên Nguyên Lão đoàn, muốn đẩy Dương Chiến khỏi vị trí gia chủ, kéo bản thân vào vị trí đó

Dương Kỳ sau khi trải qua chuyện bị lừa tình, tâm trí cũng bắt đầu thành thục hơn, đối với chuyện này cũng dần dà hiểu rõ.

Một khi nhà mình thất thế, bức tường bị người ta đạp đổ, không biết sẽ luân lạc tới cảnh tượng thê thảm như thế nào?

"Ha ha, Dương Chiến, đến lúc này rồi mà ngươi còn che chở cho tiểu súc sinh này sao?"

Thấy Dương Chiến vận dụng khí công bảo vệ Dương Kỳ, Dương Thạch mặc áo choàng màu vàng, chân mang giày da, đại mã kim đao dắt bên hông, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, có thể nhận ra trong không khí xung quanh có những tuyết hoa lóe lên.

Trong đại sảnh tràn ngập một cỗ hàn khí.

Mấy hạ nhân thân thể yếu đuối bị cỗ hàn khí này làm cho run lẩy bẩy, một ít thanh niên tài tuấn sắc mặt biến đổi, vội vàng vận chuyển khí công đặc biệt của mình ngăn chặn cổ hàn khí kia.
Những thanh niên tài tuấn này tuy phải vận khí công chống lạnh, nhưng lại vô cùng hưng phấn, bọn họ sao lại không biết trò hay đã mở màn, chủ sự Dương Thạch của Bạch Thạch thành đã bắt đầu công kích Dương Chiến.

Mà cái cớ tốt nhất chính là dùng cái thằng bất hiếu Dương Kỳ kia.

"Con ta là súc sinh, vậy ta là lão súc sinh rồi?"
Dương Chiến thản nhiên nói:
"Dương Thạch, có phải ngươi đang chỉ dâu mắng hòe không?"

"Hừ!"
Dương Thạch hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đứng thẳng lên, hàn khí trên người càng đậm:
"Lần này Dương gia chúng ta phải bồi thường một khoản lớn, gia tộc tổn thất nghiêm trọng, tất cả việc này đều do con của ngươi làm ra, cái loại tội lỗi này dù có bị vạn đao xẻo thịt cũng không đủ để bù đắp cho tội lỗi của hắn. Hôm nay, nhân lúc mọi người có mặt tại đây, ngươi phải nói rõ cho chúng ta biết. Dương Chiến, trách nhiệm của ngươi ở chỗ ngươi không biết dạy con, ngươi nên tự mình dâng thư tới Nguyên Lão đoàn, từ bỏ vị trí gia chủ, chúng ta sẽ tổ chức đề cử lại vị trí gia chủ."

"Ai nha? Đề cử lại gia chủ? Hóa ra các ngươi đang suy tính chuyện này."
Thân hình Dương Chiến không nhúc nhích, vững như bàn thạch:
"Ta không làm cái chức gia chủ này thì ai làm? Chả nhẽ là ngươi? Ngươi có thể đảm đương được cái trọng trách này không?"

"Dương Chiến!"
Dương Thạch đột nhiên bạo phát, hai tay xoay một vòng, nhất thời tất cả hàn khí đều ngưng tụ thành một cây băng tinh trường mâu, hoa văn chi chít, vừa vung lên đã có khí thế băng phong thiên lý (đóng băng ngàn dặm), vốn trời đang vào hè nóng bức, bỗng dưng biến thành rét đậm.

"Xoẹt...!!!"
Băng tinh trường mâu bay khỏi tay hắn, xoáy theo hình chôn ốc, xé rách không khí, hướng chỗ Dương Chiến xẹt tới.
Ánh mắt Dương Chiến nghiêm túc nhìn trường mâu, thuận tay đánh ra một trảo, một luồng khí lưu nóng bỏng bỗng dưng xuất hiện trước mặt, băng tinh trường mâu kia đâm vào bên trong luồng khí lưu nóng bỏng, bắt đầu tan chảy.

"Chân Viêm Ba."
Dương Chiến hời hợt nhìn trường mâu được ngưng tụ bằng băng tinh, nhẹ nhàng thốt ra ba chữ, nhiệt độ có thể nung chảy sắt thép, đương nhiên có thể khiến cho băng tinh trường mâu kia bốc hơi ngay tại chỗ.

Răng rắc, mấy khối đá dưới chân Dương Thạch, toàn bộ bị rạn nứt.

Đây là hiện tượng cao thủ tầng tám đánh nhau sinh ra.

Nhưng, chỉ mới giao thủ có một chiêu, song phương đã phân thắng bại, tất nhiên là Dương Chiến cao hơn một bậc, còn Dương Thạch chưa đủ hỏa hầu.

"Dương Thạch, không ngờ khí công của ngươi tăng lên tới tầng tám cảnh giới "Hóa Khí". Nhưng như vậy mà muốn tranh phong với ta, có dã tâm tranh đoạt vị trí gia chủ thì còn thiếu một chút."
Dương Chiến ngạo nghễ nói.

Dương Kỳ ở đằng sau phụ thân thầm nghĩ, đây mới là cao thủ chân chính, khí công biến hóa, tùy ý điều chỉnh nóng lạnh, đao thương bất nhập, thiên biến vạn hóa.

"Dương Chiến, ta vẫn còn nhiều thủ đoạn chưa thể hiện, hôm nay chúng ta đọ sức một phen, thế nào?"
Dương Thạch hung hăng phất cái áo choàng màu vàng tung bay phất phới, chiến ý bốc lên mãnh liệt.

"Được rồi, được rồi... hôm nay gia tộc tụ hội, không phải để các ngươi tranh đấu. Dương Thạch, cho dù ngươi có thắng cũng đâu được làm gia chủ, phải đoạt được giải nhất trong đại hội gia chủ mà Nguyên Lão đoàn cử hành thì mới có thể trở thành chủ nhân của Dương gia."
Dương Húc tay cầm quạt đứng lên, vẩy vẩy hai cái, một cỗ chính khí (cương trực, ngay thẳng) lập tức xua tan bầu không khí chém giết, mang lại cảm giác bình an, tốt lành.

Đây là công pháp "Chính Dương khí công" của hắn, vô cùng hài hòa.

"Dương Húc, ngươi có lời gì muốn nói?"
Dương Chiến ngồi trở lại ghế gia chủ:
"Nếu là muốn xử lý con của ta thì đừng nói nữa, võ công con ta đã bị phế, Khí Hải cũng bị phá, lại còn bị sét đánh, ngay cả ông trời cũng đã trừng phạt nó rồi, nếu như bị sét đánh không chết thì có nghĩa tội lỗi của hắn đã được tiêu trừ, ông trời cũng đã tha thứ cho hắn."

"Nhi tử của ngươi tuy đã bị phế, nhưng tội chết có thể thoát, tội sống khó tha. Ta trước khi tới đây đã cùng các huynh đệ thương lượng. Thứ nhất: Tổn thất bồi thường Phục Long đan chúng ta sẽ không bỏ ra một đồng, đây là do con ngươi gây nghiệt, không thể bảo mọi người cùng gánh chịu, Dương Chiến, tự ngươi nghĩ biện pháp đi. Thứ hai: Dương Chiến, ngươi cũng nên vì việc này mà từ bỏ vị trí gia chủ. Thứ ba: Ngươi mang con của ngươi đưa ra đây, nghiêm phạt hắn thêm một lần nữa."
Dương Húc có dáng vẻ như thư sinh nhưng lại nói ra những từ ác độc, quả nhiên là một nhân vật âm hiểm.

Dương Kỳ trong lòng cũng hơi lo lắng, tổn thất về Phục Long đan nếu như gia tộc không bồi thường, mà để phụ thân bỏ tiền ra, chỉ sợ là táng gia bại sản.

Dựa theo bối phận, Dương Húc là tứ thúc của hắn, thế mà bây giờ lại muốn đưa hắn vào chỗ chết.

"Là 3 điều kiện này?"
Dương Chiến lạnh lùng cười nói:
"Thứ nhất, con của ta gặp chuyện không may, nhưng nó cũng là người của gia tộc, gia tộc có trách nhiệm bảo vệ nó, các ngươi cũng phải bỏ tiền ra. Thứ hai, ta sẽ không có từ bỏ vị trí gia chủ. Thứ ba, con ta đương nhiên là không đưa ra rồi. Đối với điều kiện của các ngươi, ta chẳng đồng ý cái nào cả. Ta là gia chủ, các ngươi ai muốn cãi mệnh lệnh gia chủ, đó là tội lớn!"

"Dương Chiến, ngươi!"

Dương Thạch, Dương Chân, Dương Húc, và một số người có địa vị cao trong gia tộc đều biến sắc.

"Con ngươi gây ra chuyện này, vậy mà bảo chúng ta bồi thường tổn thất, ngươi thật sự nghĩ rằng mình là gia chủ thì muốn làm gì sao? Ngươi thật sự muốn gia tộc tứ phân ngũ liệt?"

"Dương Chiến, ngươi quá bảo vệ con trai của ngươi rồi"
Một vị lão giả đã lâu không mở miệng nói:
"Con ngươi đã bị phế võ công, có thể không tính đến, nhưng việc bồi thường thì bản thân ngươi tự chịu. Còn về chuyện gia chủ, chúng ta không có quyền quyết định, chúng ta đã dâng thư lên Nguyên Lão đoàn, chắc không lâu nữa sẽ có tin tức, chúng ta cứ ở đây đợi là được."

Lão giả này có bối phận lớn hơn Dương Chiến, được gọi là tam thúc, cũng là chủ sự một thành, nhưng không phải người của nguyên lão đoàn Dương gia.

Nguyên lão của Dương gia đều đã vượt quá 100 tuổi, thậm chí có cao thủ tầng chín cảnh giới Khí Tông, tuổi thọ đã tới giới hạn, đang ở một địa phương bí mật bế quan, cầu cảnh giới khí công siêu việt, mong muốn đột phá đến cảnh giới "Đoạt Mệnh", cướp tuổi thọ của trời.

"Nếu tam thúc đã lên tiếng, ta sẽ lui một bước, việc bồi thường do ta chịu, còn vị trí gia chủ đều do các nguyên lão quyết định, nếu bảo ta không làm ta sẽ không làm, còn Dương Kỳ, ta nhất định sẽ tận lực giúp hắn khôi phục công lực."

Sắc mặt Dương Chiến cũng hơi biến chuyển, vừa lúc nãy hắn ương ngạnh là vì lấy tiến làm lùi, làm gia chủ Dương gia, tất nhiên sẽ không để gia tộc tứ phân ngũ liệt, hắn cũng biết, nếu để gia tộc bồi thường tổn thất Phục Long đan thì những người này chắc chắn sẽ không chịu.

"Vậy là chúng ta đạt thành hiệp nghị."
Dương Húc phe phẩy cây quạt: "Dương Chiến, Dương Kỳ tuy là người không ra gì, nhưng ngươi còn có hai người con trai nữa, nghe nói tu vi cũng không tệ luôn ra bên ngoài tu luyện, lần này đại hội gia tộc kiểu gì sẽ đến đây, vừa lúc mỗi lần gia tộc tụ hội đều phải tiến hành giao lưu học hỏi, bình chọn xem ai là đối tượng đứng đầu trong lớp trẻ, Nguyên Lão đoàn sẽ ban thưởng hậu hĩnh. Dù sao qua 20 năm nữa, gia chủ đời kế tiếp sẽ do bọn họ tranh đoạt."

"Tốt, gia tộc tụ hội, các đệ tử trẻ tuổi tiến hành khảo hạch tỷ thí (kiểm tra bằng việc tỷ thí) cũng là điều đương nhiên."
Dương Chiến gật đầu:
"Huy nhi, Hùng nhi sẽ trở về, con của Dương Chiến ta không một ai là phế vật."

Trong lúc nói chuyện, đột nhiên ở bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, lão quản gia đang vội vội vàng vàng đi đến, trên người mang theo một số vết máu, vừa nhìn là biết đã xảy ra việc lớn.

Dương Kỳ đột nhiên giật mình một cách khó hiểu.

Có việc lớn sắp xảy ra.

"Chuyện gì thế này?"
Dương Chiến mơ hồ đoán được cái gì đó.

"Lão gia...."
Lão quản gia nhìn mọi người xung quanh, không khỏi do dự.

"Hắc hắc, đã xảy ra chuyện gì? Thế nào, không tiện nói ra sao? Sợ cái gì chứ? Ở đây tất cả đều là người của Dương gia mà."

Những người thuộc chi nhánh của Dương gia đều nở nụ cười, bọn họ cũng đoán ra được, Dương Chiến lại có phiền toái rồi.

"Quản gia, ngươi cứ nói"
Dương Chiến sắc mặt nghiêm túc.

"Lão gia, đại thiếu gia, nhị thiếu gia ở trên đường trở về đột nhiên gặp tập kích, hiện tại đang bị trọng thương!"
Vị quản gia này nói ra một tin cực dữ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro