Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi ở club một mình nơi quầy bar, trước mặt cốc bia lớn nhưng lại dán mắt lấy chiếc điện thoại nằm yên bất động suốt bấy lâu. Một người phụ nữ bước đến chỗ Fort, ngồi ở cạnh anh mà gọi một cốc bia.

"Sao lại ngồi một mình rồi?"

"Bà Eason."

"Hai người cãi nhau sao?"

"Ừ."

"Sao vậy? Mấy hôm trước còn vui vẻ mà?"

"Có gì mà vui vẻ."

"Hôm đó hai cậu còn hôn nhau trước club của tôi."

"Do em ấy say thôi."

"Chả trách cậu không muốn để cậu ấy biết. Tôi không thích người say, toàn quên những việc mình đã làm thôi."

"Tôi cũng vậy."

"Thật ra hôm đó cậu ấy uống cũng không nhiều, cậu nghĩ cậu ấy thật sự say đến mức không nhận ra gì sao? Lỡ như cậu ấy có nhớ thì sao?"

"Tôi cũng không quan tâm, Peat rất hiếm khi chịu thừa nhận."

"Cậu đã nói hai người chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng sao tôi cứ có cảm giác hai người từng thân nhau lắm vậy."

"Trực giác của phụ nữ đúng là không thể coi thường."

"Vậy là hai người là tình nhân sao?"

"Không có."

"Ơ?"

Anh im lặng một hồi, uống cạn cốc bia như thể một gã hèn nhát muốn dùng bia rượu để lấy can đảm, lại như một gã si tình không dám đối diện với quá khứ khó quên. Đặt chiếc cốc rỗng xuống, anh thở mạnh một hơi rồi nói

"Em ấy không thích tôi như cách tôi thích em ấy."

"Mỗi người đều có một cách khác nhau mà."

"Em ấy đối với tôi không như tôi đối với em ấy."

"Là cậu ấy không thích cậu? Nhưng sao lại hôn cậu?"

"Tôi không rõ."

"Có khi nào do cậu không rõ không? Chứ ai lại đi hôn một người mình không yêu ."

"Peat lại là người như vậy."

"Hay do cậu chưa thử nên đã hiểu lầm cậu ấy?"

"Tôi đã thử chứ, nhưng sau khi tỉnh rượu, em ấy lại bảo tôi quên đi hết những lời trong cơn say. Tôi cũng đã dùng hết 8 năm để thử, ở bên nhau 3 năm, rời bỏ nhau 5 năm. Nhưng cũng chỉ có một mình tôi nhớ đến em ấy."

"Hai người từng quen biết nhau sao?"

"Phải. Chuyện rất dài, nhưng rồi tôi cũng không muốn nhắc lại nữa, vì dù gì em ấy cũng không xem trọng."

"Tôi nhớ cậu từng nói cậu có lần bị sốt đến hôn mê rồi quên đi vài chuyện từng xảy ra. Có phải thư kí của cậu không xem trọng chuyện cậu từng bị mất trí không?"

"Em ấy không xem trọng tôi."

"Tôi cũng không hiểu lắm về chuyện của hai người các cậu. Nhưng tôi nghĩ chuyện tình cảm không phải của một người, nên cùng nhau đối mặt, cùng nhau vượt qua thì sẽ tốt hơn."

Anh không đáp, cũng không phản ứng gì, chỉ gọi thêm một cốc bia lớn rồi cùng bà Eason vừa xem biểu diễn trên sân khấu nho nhỏ kia, vừa cùng uống bia. Anh không uống đến say khướt, chỉ đủ để có một đêm không mất ngủ.

Anh nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn từ suốt từ đầu đên giờ vẫn nằm yên bất động bỗng lại rung lên dữ dội như thể hối thúc, chớp nháy màn hình liên tục như thể không muốn bị phớt lờ. Anh cầm lên xem tên rồi áp lên tai, giọng khàn đặc anh lên tiếng
- Tôi nghe.

- Anh về chưa?

- Chưa. Có chuyện gì?

- Điện ở khách sạn xảy ra sự cố, tôi định chạy lên sân thượng để hóng gió nhưng mà...nhưng mà tôi..

- Ở yên một chỗ chờ tôi.

Anh nói rồi ngắt máy.

"Có chuyện gì sao?"

"Ở khách sạn có sự cố điện."

"Phải rồi nguồn điện dự phòng ở đó còn chưa sửa xong."

"Tôi về trước, hôm khác gặp lại bà."

"Được được."

Anh để lại tiền thanh toán rồi nhanh chóng rời khỏi club, trở về khách sạn, dùng hết tốc lực mà chạy về như thể anh sợ sẽ có chuyện xấu xảy ra, như thể anh lo lắng cho cậu hơn cả một thư kí.

.

.

.

Peat ngồi ở góc cầu thang, vừa tối, vừa yên tĩnh đến rợn người. Cậu đọc trên mạng thấy lối thoát hiểm là nơi không nên ở một mình vào buổi tối của khách sạn, đọc rồi lại thấy sợ hơn, cậu bèn lên xem dự báo thời tiết.
"Hôm nay lại có mưa giông?"

Vừa nói xong, trời bắt đầu đổ mưa lớn, gió từ bên ngoài cũng luồn vào trong, như thể gõ vào những lớp cửa kính mà tạo ra âm thanh hú hét quái quỷ. Cậu ôm đầu gối ngồi co ro một góc cầu thang, những lúc như vậy, muốn chơi game lấy can đảm cũng không được, tay chân run đến mức chỉ có thể ngồi một chỗ chờ người đến.

Bên ngoài bỗng sấm chớp hai ba cái rồi rầm một tiếng khiến cậu giật thót tim mà nhắm chặt mắt, dựa sát vào tường mà liên miệng lẩm nhẩm một chữ "Fort".

"N'Peat, tôi ở đây."

"F..Fo..Fort..?"

"Phải, tôi ở đây."

Nghe được giọng anh, thấy được nhân ảnh anh, cảm nhận được hơi ấm anh, là tất cả những gì cậu cần ngay lúc này, được anh kéo lên khỏi sự sợ hãi tột độ, cậu liền ôm chầm lấy anh mà tay vẫn còn run thật nhiều
"Về phòng thôi, không sao nữa rồi."

"Tôi...chân tôi tê lắm."

"Tôi bế em."

Anh bế cậu về phòng, khi nãy gấp rút đến thế nào lại ngu ngốc chạy dưới mưa đến mức ướt đẫm như thế này. Cậu đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lẫn cùng nước mưa vương trên gương mặt anh tuấn kia rồi nhỏ giọng

"Anh chạy bộ sao?"

"Ừ."

"Sao không ngồi taxi?"

"Không có thời gian."

"Xin lỗi, do tôi cả."

"Ừ."

"Anh đã đến club sao?"

"Ừ."

"Lại vì tôi có đúng không?"

"Đừng nghĩ chuyện gì tôi làm cũng là vì em."

"Tôi sao dám nghĩ như vậy, anh đâu có cảm giác với tôi."

"Cảm giác thì tôi có, nhưng những thứ khác thì không."

Cậu không đáp, chỉ nhẹ môi cười rồi gục đầu vào lòng anh, vừa êm vừa ấm mà về phòng. Fort đặt cậu nằm xuống giường, hiện tại vẫn chưa có điện nên thứ ánh sáng duy nhất là những ánh đèn thành phố dội từ bên ngoài tấm kính cường lực vào trong.
"Anh đi tắm đi, đừng để bị bệnh, mai là chúng ta về rồi."

"Biết rồi."

"Anh cứ dùng phòng này đi, tôi không làm gì anh đâu."

"Không cần em quản."

Anh nói rồi mở tủ quần áo lấy một bộ đồ thoải mái mặc ở nhà và chiếc khăn lớn rồi đi vào phòng tắm. Chắc cậu không biết rằng nếu cậu không nói, anh cũng sẽ không đi. Không phải vì không thấy bất tiện, mà là vì anh cũng như cậu, cũng ghét trời mưa vừa có gió lớn vừa có sấm chớp như vậy.

Cậu đứng trước phòng tắm, tựa vào cửa mà hỏi anh

"Fort, anh có ghét trời hôm nay không?"

"Có."

"Tại sao vậy?"

"Chút chuyện không vui từng xảy ra thôi."

"Tôi cũng vậy. Anh có muốn biết không?"

"Nếu em muốn nói."

"Vì hôm anh quyết định đi nước ngoài và bỏ rơi tôi, trời cũng mưa như vậy."

"..."

"Thật ra tôi đã nói dối, tôi và anh từng rất thân thiết, và anh còn từng làm như thể anh thích tôi. Nhưng rồi anh bỏ rơi tôi. Hôm anh đi, tôi không hề biết, chỉ đứng trước cửa nhà anh mà đợi, đợi đến khi trời sụp tối, đợi đến khi trời đổ mưa, tôi cũng vẫn kiên trì vì mong rằng cầu vồng sẽ xuất hiện. Nhưng rồi tôi bệnh suốt 5 ngày cũng không thấy anh đến thăm. Lúc đó tôi mới biết anh đã đi rồi, tôi mới biết cảm giác bị bỏ rơi thì ra vô cùng khó chịu."
Vẫn không có lời hồi đáp nào, cậu cũng không biết nên nói gì tiếp, có vô vàn điều muốn nói nhưng anh lại hờ hững nên đành thôi. Cả hai im lặng một hồi lâu, tiếng nước trong phòng tắm cũng không còn.

"N'Peat."

"Tôi nghe."

"Có phải em đã say không? Sao lại nói nhiều chuyện không đâu vào đâu như vậy?"

"Tôi cũng không biết nữa, tôi đang say hay đang tỉnh, đang đúng hay đang sai."

Bỗng cánh cửa mở ra, cậu mất đà mà ngã vào trong, may mắn được anh đỡ lấy.

"Có phải em say rồi không?"

"Tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết tám năm qua, tôi sai hoàn toàn rồi."

"Em biết em sai ở đâu chưa?"

"Tôi sai vì không nhận ra anh thích tôi thật lòng."

"Còn gì nữa?"

"Và tôi cũng không muốn sống thiếu anh."

Cậu nói rồi ôm lấy anh, khoé mắt bỗng rưng rưng nhưng không khóc, chỉ chậm rãi buông một câu

"Anh còn nói anh chưa nhớ ra chuyện cũ thì tôi con mẹ nó giết anh."
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro