Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fort nghe vậy, trong lòng thật muốn nổi giận. Ý cậu nói là gì? Là Jin sẽ là người cuối cùng của cậu sao? Hay cậu sẽ đến mãi mãi một mình? Dù đáp án có thế nào thì cũng không muốn. Hắn về phía cậu, một tay chống trên bàn, một tay nhẹ nâng cằm cậu mà cúi đầu trao môi hôn.

Đôi môi mềm và ngọt đã cả năm ròng rã hắn không được chạm đến, hơi thở quen thuộc và ấm áp mà hắn đã ngu ngốc không trân trọng. Chỉ ngay lúc này, hắn muốn nói một câu xin lỗi, muốn cầu xin cậu quay về, muốn kể lể than vãn về những trận say đến đánh mất linh hồn mình chỉ vì nhớ nhung cậu. Nhưng hắn chẳng thể nói được gì, có quá nhiều điều muốn nói thì lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Fort dần buông tha cho đôi môi kia, nhìn sâu vào đôi mắt cún con đang hoảng loạn và nắm chặt đôi tay đang khẽ run lên vì sợ hãi của cậu

"Peat, ngoài em ra, tôi chưa từng có cảm xúc với bất kì ai khác. Nhưng tôi không muốn tiếp tục làm khổ em, hãy từ từ suy nghĩ thôi, vì chân ái rồi sẽ về lại cùng chân ái. Tôi sẽ đợi em quay về ban cho tôi cơ hội được bù đắp cho em."

.

.

.

Peat ngồi ở nhà, không thể ngừng bản thân nghĩ về chuyện đã xảy ra lúc nãy, mọi thứ vẫn rất bất ngờ và nhanh chóng, không thể kiểm soát và không thể phòng bị.

"Peat, em sao rồi?"

Jin đứng ở trong bếp hỏi vọng ra, nhìn Felix ngồi ở trên sopha, không nói gì, cũng không nhìn ra bầu trời với ánh mắt đầy lo âu và bi quan, mà chỉ ngồi trên sopha, ôm đầu gối, mắt nhìn nơi vô định dưới nền nhà.

"Em cũng không biết."

Nhưng tâm hồn không thơ thẩn, khi anh hỏi, cậu vẫn có thể trả lời.

"Em sẽ tiễn Fort đi chứ?"

"Fort nói sẽ không đi nữa."
"Sao?"

"Em không biết, nhưng anh ấy giống như không muốn đi nữa, nói muốn quay lại với em."

Jin nghe đến đây trong lòng đã nảy sinh 100% lo lắng, sợ khoảng thời gian 1 năm khó khăn vừa qua sẽ không thể sánh bì nổi với khoảng thời gian cậu bên hắn đắm say, sợ rằng tình cảm chân thành anh trao sẽ không thể đấu lại sự cuồng nhiệt hắn trao.

Anh sợ mất cậu, rất sợ, nhưng anh đã bao giờ có được cậu đâu..

" Jin ."

"Anh nghe."

"Em không biết nhưng em không quay lại với Fort."

"Cũng không phải em đã yêu một ai khác, nên đừng hành hạ bản thân như vậy, cho bản thân một lối thoát đi."

"Lối thoát?"

"Phải, em còn rất trẻ, không lẽ định ở như vậy đến già?"

"Ở như vậy cùng anh đến già, anh có phiền không?"

"Em giống Fort thật nhỉ?"

Jin nói rồi môi hơi nhếch lên, không hiểu khinh bỉ điều gì, càng không hiểu bản thân thấy đau lòng vì điều gì, chỉ biết hiện tại anh đang rất lo sợ, không rõ vì sao lại lo sợ, càng không biết vì điều gì mà lo sợ.
"Giống Fort sao?"

"Phải."

"Ở điểm nào?"

"Ích kỉ....Nếu như em đã không yêu thì có thể nào đừng gây thương nhớ cho anh không?"

"Ích kỉ sao?"

"Nếu như em là anh, em liệu sẽ chấp nhận ở trọn đời với một người không yêu em chứ?"

"..."

"Khoảng thời gian qua là quá đủ rồi Peat, sẽ chẳng ai chịu được nữa đâu. Thời gian qua anh nói ra lời nào cũng lo sợ sẽ khiến em tổn thương, đi xa nhà một chút liền phải bật camera, gọi điện thoại xem em ở nhà một mình có xảy ra chuyện gì hay không. Nửa đêm phải thức giấc để xem em có gặp ác mộng hay bỏ đi đâu hay không. Luôn tìm cớ dẫn em ra ngoài cùng chỉ vì sợ em ở nhà nhiều sẽ sinh bệnh. Biết em kén ăn nên luôn tốn thời gian ngồi lên danh sách món ăn trong tuần mà không món nào giống món nào nhưng vẫn đảm bảo dinh dưỡng. Anh đã cố gắng rất nhiều, những gì là được cũng đã làm, nhưng vẫn không bằng 40 phút em gặp lại Fort. Anh mệt rồi Peat, thật sự mệt rồi, không muốn tiếp tục ngày đêm lo lắng cho em đến mất ăn mất ngủ nữa."
Cậu ngẩn người nhìn anh, người luôn chăm sóc và lo lắng cho cậu trong âm thầm. Không phải là không biết, chỉ là cậu không nói ra, cũng không dám nói ra. Vì trong lòng cậu tự biết mình đã nợ anh quá nhiều rồi, trong lòng tự biết anh lo cho mình thật nhiều.

Cậu đi về phía anh, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn, chợt nhìn anh từ phía sau như vậy rất có cảm giác nhất định sẽ rời xa.

"Jin, anh thật ngốc."

"Anh biết."

"Sao lại tốt với em như vậy?"

"Anh cũng không biết, chỉ là anh muốn tốt với em, dù là một người không yêu mình, vẫn muốn gieo mầm dù biết cây sẽ chẳng thể nảy mầm và chẳng thể đơm hoa kết quả. Nhưng anh...anh vẫn muốn ngốc như vậy."

Anh quay lại ôm chầm lấy cậu như một điều trân quý không thể để vụt mất, giọng nói khẽ run rẩy truyền đến bên tai như thể muốn van xin cậu ở lại, cầu xin cậu hãy nghĩ cho anh dù chỉ một lần, hãy nghĩ đến những hy sinh của anh, hãy nghĩ đến sự toàn tâm toàn ý của anh dành cho cậu mà một lần quyết định ở lại, bên anh...
"Em cần thêm thời gian, anh....có thể đợi em không?"

"Nửa đời còn lại liệu có đủ không?"

Cậu gật đầu, thật khẽ nhưng anh đã ngỡ đó là cái gật đầu khi cả hai cùng nhau đứng ở lễ đường và khi Cha hỏi cậu liệu có muốn trọn đời bên anh hay không. Có lẽ anh đã nghĩ nhiều rồi, nhưng anh từ lâu đối với cậu đã không chỉ đơn thuần là tình yêu mà là tình thương, thương bằng tất cả những gì anh có, bằng tất cả thời gian còn lại của cuộc đời anh.

.

.

.

"Peat, anh có việc nên đến chỗ Hắc Tử, em cần gì thì gọi anh, được không?"

"Em chẳng cần gì đâu. Anh đi sớm về sớm."

"Được rồi, em ngủ tiếp đi."

Hôn lên trán cậu rồi rời đi,  Jin không quên để đèn ngủ cho cậu, vì anh biết Peat sẽ chẳng thể ngủ trong bóng tối nếu thiếu người nằm cạnh.

Bây giờ đã là 23 giờ 40, đã là nửa đêm rồi, Jin lại một mình đi vào hẻm cụt, trên người không mang gì theo ngoài một chiếc điện thoại và chìa khoá xe.
"Quấy rầy giấc ngủ của anh rồi Jin tổng."

"Cô định làm loạn gì đây?"

"Jin tổng đến nhanh như vậy thì chắc thằng bé này quan trọng với anh lắm nhỉ?"

Vân Tử đứng sau Nan, cánh tay choàng ngang cổ mà giữ lấy cậu bé đang hoảng sợ đến mặt trắng bệch.

"Bắt Nan làm gì?"

"Tôi đến tìm anh năm lần bảy lượt cũng không lần nào anh nhận lời gặp tôi. Fort còn nặng tay hơn, ném tôi ra khỏi sảnh chính. Hai người thương đứa nhỏ này lắm mà, vậy phải dùng nó để gọi hai người ra thôi."

"Cô có gọi Fort?"

"Đương nhiên có. Nhưng anh ta say rồi nên không đến được."

Jin mới nhận ra, nếu lúc nãy anh tiếp tục ngủ, phớt lờ cô ta thì có phải Nan sẽ an toàn hơn không. Nhưng xét cho cùng, làm cha người ta cũng không thể vô lương tâm như vậy.

"Thả Nan ra, cô muốn gì cũng được."

"Muốn gì cũng được sao? Vậy anh đem Peat đổi với thằng nhóc này đi."

"Không được."

"Nghĩ kĩ lại đi, nó là con ruột của anh."

"Tôi chưa nuôi nó ngày nào, nếu đem đổi như vậy, tôi sợ bản thân sẽ chịu thiệt."

"Anh đúng là vô lương tâm."

"Vậy giao dịch không thành công rồi."

Anh vừa quay lưng đi thì Vân Tử lên tiếng giữ lại

"Jin tổng, tôi đang cần tiền."

"Cần tiền?"

"Phải."

"Được thôi, ở công ty tôi có tầng hầm chứa tiền, tôi đưa cô đến."

"Tôi không tin anh."

"Nan trong tay cô, tôi có thể làm gì được."

"Vậy chúng ta đi."

Vân Tử vẫn giữ Nan trong lòng, quyết không buông, chỉ có điều quên mất Jin không bao giờ đi một mình. Trên nóc nhà bỗng có bóng đen lao xuống dùng túi nilong đen mà trùm đầu Vân Tử lại, chuyện sau đó, không còn đủ tỉnh táo để biết nữa.

"Hắc Tử mang Nan đến bệnh viện đi."
Jin nói rồi đi về phía xe, nhưng bỗng có giọng trẻ con vang lên kèm theo tiếng nấc khẽ

"Ba.."

"..."

"Cô Vân Tử kể cho Nan nghe mọi chuyện rồi. Chú là ba của Nan có đúng không?"

"Nan, Vân Tử là người xấu, đừng tin cô ta."

"Sao ba lại bỏ mẹ và Nan vậy ba?"

"Nan.."

"Ba mới là người xấu! Bỏ vợ con đi theo người khác!"

Bây giờ Jin hiểu được ý đồ của Vân Tử rồi. Chính là nhắm vào Peat. Thử hỏi có người giữ trẻ nào chịu được cảnh một đứa trẻ mình yêu thương lại ghét cay ghét đắng mình?

"Ba lại định về với người đó sao? Ba lại định bỏ Nan lại có đúng không!"

"Vậy con muốn đi cùng không?"

"Muốn!"

"Vậy khuya rồi, chúng ta về nhà ngủ thôi."

Hắc Tử mang Vân Tử đi, còn Jin thì cùng Nan lên xe, mang về nhà.

.

.

.

"Anh về rồi sao?"

Peat ngủ trong phòng, nghe thấy tiếng mở cửa liền đi ra bật đèn xem thử.
"Chú Peat!"

Nan nhìn thấy cậu, không chán ghét mà ngược lại còn rất thích, vội lao đến ôm chân như thể gặp lại ba mẹ sau bao ngày xa cách. Cũng phải, đã lâu rồi hai người họ không gặp nhau, Nan cũng chỉ ở một mình, chẳng được ai cưng chiều như Peat từng đối xử. Nhưng có điều thái độ như vậy có hơi sai rồi không? Vừa nãy còn..

"Sao Nan lại đến đây?"

"Vậy sao chú lại ở nhà của ba con?"

"Chú.."

"Peat sống cùng ba."

Jin lên tiếng, một chữ "ba" nghe thật dễ nhưng lại không dễ nói, không ngờ đã có con từ mấy năm trước mà bây giờ mới được xưng một tiếng "ba".

"Sao hai người lại sống cùng nhau ạ? Chẳng phải chú Peat là người yêu của ba nuôi sao?"

"Nói ít thôi Nan, khuya rồi thì ngủ đi."

Jin nói rồi nhìn Peat -"Em dỗ cho Nan ngủ có được không?"

"Con lớn rồi, tự ngủ được, hai người có chuyện gì cần làm thì làm đi."

"Chuyện cần làm?"

"Giống như chú Peat lúc ở cùng ba nuôi ạ."

"..."

Anh và cậu im bật, không biết ai đã tiêm vào đầu óc đứa trẻ này những điều như vậy. Nhưng quan trọng bây giờ không phải điều đó nữa, mà là kí ức một lần nữa xoáy sâu vào tâm trí Peat và lòng Jin.

Chẳng ai chịu được người mình yêu ở cùng một người khác. Và bất kì người đàn ông nào cũng có tôn nghiêm và sỉ diện, Jin cũng vậy, nhưng anh đã chấp nhận bao lời dị nghị về Peat rồi, bây giờ chấp nhận thêm cũng không sao, chỉ có điều...

...Chỉ có điều hiện tại lòng anh không yên.

"Vậy Nan ngủ phòng cho khách đi."

Anh nói rồi đi vào phòng, kéo tay Peat đi theo. Anh biết Nan cũng sẽ đi vào, chen vào chỗ giữa hai người họ mà nằm.
"Con sợ ma!"

"Nan lớn rồi, sau này những gì cần thiết hãy nói, còn nếu không cần thiết thì cứ giữ trong bụng đi."

"Nan có nói gì sai sao ạ?"

"Hai người ngủ sớm đi."

Peat nói, kéo chăn đắp lên người Nan mà vỗ về nhè nhẹ như muốn dỗ thằng bé ngủ.

"Em ngủ ngon."

Anh nói rồi nhẹ cong môi. Gia đình ba người hạnh phúc có phải như bây giờ? Hai người lớn và một đứa trẻ, sẽ không còn phiền muộn lo âu, sẽ không cần ngày đêm lo lắng không biết khi nào cậu sẽ bỏ lại anh mà trở về bên người đó.

Nhẹ xoa đầu Peat, anh thì thầm

"Anh đợi em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro