Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thức giấc, Nan dậy từ sớm, ra ban công đứng tập thể dục, còn Jin thì làm điểm tâm trong bếp, chỉ có Peat là còn vùi người trong chăn.

"Chú Peat, chúng ta đi chạy bộ đi."

"Đang là mùa đông mà."

"Chúng ta đến phòng gym chạy bộ đi."

Jin đứng ở trong bếp nghe Nan cứ liên tục gọi Peat dậy nhưng không nghe tiếng Peat đáp nên anh biết là cậu chưa thức

"Nan để yên cho chú ngủ đi."

"Nhưng trời sáng rồi."

Quay ra trả lời Jin rồi lại kéo Peat ra khỏi chăn, không ngừng ầm ĩ

"Chú Peat! Sao chú cứ thức muộn vậy?! Ở cùng ba nuôi hay ba ruột cũng đều dậy muộn!"

Peat nghe đến câu này thì không muốn dậy cũng phải dậy, vì đêm qua cậu không ngủ được, không hề liên quan gì đến Jin, nhưng khi Nan nói như vậy, trong lòng cậu cũng có hơi kì lạ, cậu sợ ảnh hưởng đến anh.

"Đi chạy bộ với Nan đi!!"

"Nan!" - Đứa trẻ này, sao lại bướng như vậy? Jin thầm nghĩ, còn định sẽ vác Nan ra khỏi phòng cho Peat ngủ tiếp, nhưng còn chưa kịp làm gì thì cậu đã chịu dậy, đi đánh răng rửa mặt rồi đi chạy bộ cùng Nan.

Phòng gym gần nhà thôi, vì thể lực của Peat vốn không tốt, ít khi vận động nên chịu ra đường cũng là kì tích rồi.

"Ba nuôi!!"

Chỉ là không ngờ lại gặp Fort trong bộ dạng bê bết như hiện tại, đầu xù tóc rối, đồ ngủ trên người, mắt mũi còn chưa tỉnh hẳn. Nghe Nan gọi hai tiếng "ba nuôi" mà Peat chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống cho xong.

"N'Peat."

Nhưng khi cậu quay người lại thì bên cạnh Fort lại xuất hiện thêm một người, cậu chợt cười nhạt, không rõ là nụ cười như thế nào, cũng chẳng rõ có phải là cái nhếch môi hay không, mà chỉ đơn giản là cơ mặt đều đơ cứng khi thấy hai người họ mặc đồ chạy bộ đôi, đến giày cũng mang giống. Peat chợt nhớ ra, bản thân lại đang mong chờ điều gì chứ? Hắn sẽ xuất hiện khi cậu đang chạy bộ mệt và cõng cậu về sao? Nhưng dường như cậu quên mất bên cạnh hắn còn có một người khác.
"Ở nhà còn có việc, tôi về trước, lát anh đưa Nan về đi."

"Khoan đã N'Peat."

Cậu nói rồi muốn quay lưng bỏ chạy nhưng Fort vội giữ tay cậu lại.

"..."

Peat giật mình rút tay về như một đứa trẻ bị người lạ đụng chạm, vì đối với cậu, Fort vẫn là nỗi sợ lớn nhất chưa thể vượt qua, và chưa từng có ý nghĩ sẽ thôi sợ sệt. Bởi vì Peat đã từng muốn nhấn chìm bản thân vào nỗi đau mãi mãi, đã từng quỵ lụy một mối tình đến mức hủy hoại bản thân, nhưng rồi tất cả nhận lại chỉ là bản thân ngày càng tồi tệ, còn người kia thì mãi mãi không thể thấu hiểu.

Hối lỗi rồi thì liệu những tổn thương có thể xoa dịu? Liệu nói ra một câu xin lỗi rồi thì có thể xóa sạch những gì đã gây ra hay không? Vô dụng thôi, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn ở đây, trong lồng ngực trái, yêu thương hắn mang đến, cuồng nhiệt hắn trao cho, và cả những vết thương chưa lành miệng...tất cả đều được cậu giữ nguyên vẹn như ngày hai người xa nhau vậy.
"N'Peat.."

"Ở nhà có việc, tạm biệt."

Cậu đáp rồi nhanh chóng trở về nhà, hôm nay cậu không muốn nhìn thấy hắn, cũng không muốn hắn nhìn thấy cậu. Vì cậu vẫn luôn muốn mỗi lần xuất hiện trước mắt hắn, cậu phải trong bộ dạng xinh đẹp nhất, khiến hắn mê mẩn nhất. Vì có ai lại muốn người mình yêu trông thấy bộ dạng xấu xí bê tha của bản thân chứ?

.

.

.

Từ khi về nhà đến bây giờ đã hơn 2 tiếng đồng hồ, Peat cũng chỉ ở một mình trong phòng, không nói gì, không làm gì, cũng chẳng chốt cửa, chỉ ngồi ôm gối tựa lưng nói tủ quần áo, hai mắt cứ mãi ươn ướt.

Cậu đã nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn, đã nghĩ rồi tất cả sẽ lại tốt đẹp, cậu rồi sẽ lại được ở bên hắn,

nhưng..nhưng mà tất cả những gì cậu thấy lại như một cái tát thật mạnh khiến cậu nhận ra thực tế sẽ không như cậu ước mong.
Peat lần này không âm thầm rơi lệ hay khóc nấc thành từng tiếng, mà chỉ là khóe mắt ươn ướt như cún con, rồi tiếng cười bất chợt vang vọng.

"Peat , Peat, em sao vậy??!"

Jin đi vào, chỉ thấy Peat ngồi đó, cười ngả cười nghiêng, cười muốn long trời lở đất, nhưng nước mắt lại đua nhau rơi muốn ngập lụt cả căn phòng.

Anh không biết nên làm gì, có nên ôm cậu vào lòng hay để cậu một mình bình tĩnh suy nghĩ, chỉ ìa lúc này tiếng cười vô vị pha lẫn vị mặn đắng của nước mắt kia lại đau lòng hơn cả lúc cậu âm thầm khóc.

Fort, rời bỏ đã là một sai lầm, gieo rắc hy vọng rồi dập tắt thì chính là tội ác. Jin không cần nghe bất kì ai kể lại, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng người có thể khiến Peat thành ra thế này thì chỉ có một mình Fort mà thôi.
Khả năng đặc biệt của Fort là gieo đau khổ cho người hắn yêu.

Còn khả năng đặc biệt của Peat là nhận lấy đau khổ mà người yêu gieo rắc một cách vô điều kiện.

Và khả năng đặc biệt của Jin chính là cảm xúc vô hình.

Vì dù anh có buồn đau, có khóc sướt mướt hay cười cợt nhã thì cũng chẳng có ai quan tâm, vì anh mãi mãi là một nam phụ dù là trong chính cuộc đời của anh.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro