Chap 2: Mối tình đầu (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Đột nhiên một bàn tay thò ra, nhanh như chớp cướp mất cuốn tạp chí trên tay cô, cô chưa kịp phảm ứng lại, đã nghe thấy tiếng hít thở liên tục của Châu Tịnh An, chỉ vào cô, miệng há to hết mức có thể nuốt gọn một quả trứng. Cuối cùng vì kiêng dè trong căn phòng còn có hơn mười đồng nghiệp, cô ấy cố gắng kìm giọng thấp xuống, nói như một tên ăn trộm:
- "Đây là mối tình đầu của cậu sao? Trời đất ơi! Còn đáng kinh ngạc hơn cả Lương Triều Vỹ ấy chứ".
- "Cậu đoán mò gì chứ, đương nhiên là không phải rồi"._Hạnh Dung cười ngớ ngẩn, nói.
- "Cũng đúng, nếu cậu thật sự là người yêu cũ của anh ta, thì còn ngồi đây làm cái gì, đã sớm tìm anh ta mà nối lại tình xưa rồi". _Châu Tịnh An nghĩ một lát, lại gật gật đầu. Cô cầm quyển tạp chí lên đếm mấy số 0 phía sau tài sản, vừa đếm vừa bùi ngùi nói:
- "Trẻ thế này, mà có nhiều tiền như vậy, có phải là người không hả?"
Hạnh Dung vẫn cười ngây ngô, câu cửa miệng trước đây của cô là: "Đợi sau này chúng ta có tiền", về sau Triệu Đăng Chung nghe đến phát chán, liền phản bác lại cô. Cô nói: "Đợi sau này chúng ta có tiền, chúng ta sẽ mua một căn nhà lớn". Triệu Đăng Chung nói tiếp: "Đợi sau này chúng ta có tiền, chúng ta sẽ chuyên đi xây những ngôi nhà lớn". Cô nói: "Đợi sau này chúng ta có tiền, chúng ta sẽ mua chạn bát của Đức". Triệu Đăng Chung nói tiếp: "Đợi sau này chúng ta có tiền, chúng ta sẽ xây một cái bếp lò Trung Quốc thật lớn ở trong bếp". Cô vênh mặt lên trừng mắt nhìn anh, anh cũng trừng mắt nhìn cô, lúc sau cô phì cười thành tiếng, anh ôm lấy cô, dịu dàng nói: "Đợi sau này chúng ta có tiền, anh sẽ xây một căn nhà thật lớn, xây một bếp lò Trung Quốc, ngày ngày bắt em lấy cơm cho anh ăn". Cô dùng chân đá anh: "Anh là heo à, đừng có nằm mơ".
Khả năng buôn chuyện của Châu Tịnh An được huy động hết mức, cô vô cùng hào hứng nói:
- "Nè, cái anh chàng Triệu Đăng Chung này chuyển từ hệ thống mạng Tân Quý sang nhà đất Tân Quý, cái toà nhà mà công ty anh ta mới xây dựng đó, giá thành đắt muốn chết, vậy mà bao người vẫn tranh giành nhau mua".
Hạnh Dung bỗng nhiên đau đầu, mắt cũng mở to ra, đưa tách hồng trà lên miệng uống một ngụm, nóng quá, bỏng cả đầu lưỡi, lúng túng không biết vì sao, cứ như là trúng tà.
Cô nhớ lại lần đầu gặp Triệu Đăng Chung là vì Học viện Ngoại ngữ và Học viện Điện tử cùng nhau tổ chức vũ hội, cô bị bạn cùng phòng lôi đi, nhưng không biết khiêu vũ, đành ngồi một góc uống nước ngọt. Triệu Đăng Chung ngồi bên cạnh cô, cô uống nước ngọt, anh hút thuốc. Tư thế hút thuốc của anh rất đẹp, không hề giống một số nam sinh khác chỉ ra vẻ làm bộ làm tịch. Sau đó trong sàn khiêu vũ có người gọi anh:
- "Đăng Chung, Đăng Chung!".
Anh không hề đáp lại, cúi đầu châm thêm một điếu thuốc nữa.
Anh dùng diêm quẹt, nhiều năm rồi Hạnh Dung không thấy có người dùng diêm quẹt, một que diêm nhỏ dài trắng tinh, nhè nhẹ quẹt qua thành hộp, nổi lên một đốm lửa nhỏ xanh âm u. Anh đung tay che đốm lửa đó, giữa những ngón tay lộ ra ánh sáng đỏ mờ mờ, giống như ánh bình minh nhàn nhạt lúc mặt trời mọc. Hạnh Dung cảm thấy rất hiếu kì, không tránh khỏi nhìn thêm môth cái, anh ngẩng đầu lên, cười với cô, lộ ra hàm răng đều đặn trắng tinh.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào tay mình, anh lấy ra hộp thuốc lá đưa cô:
- "Hút thuốc không?". [Nii: aaa, kì cục quá nha, dù gì ngta cũng là con gái đó 😤]
Cô lắc đầu quầy quậy, sau đó lấy dũng khí hỏi:
- "Có thể cho tôi xem hộp diêm của bạn một lát được không?".
Anh sững lại một lúc, liền đưa cho cô cả hộp.
Nhiều năm sau đó, không hiểu vì sao Hạnh Dung đều có thói quen sưu tầm hộp diêm quẹt, cho dù là ở khách sạn hay đi dự tiệc, lúc nào cũng đem về nhà hộp diêm quẹt. Qua nhiều năm, cô đã sưu tầm được gần một nghìn hộp diêm quẹt đủ kiểu dáng và màu sắc, đựng vào trong hộp giấy xếp gọn gàng cất dưới gầm giường. Không ai biết rằng ngày ngày cô nằm ngủ trên một đống thuốc nổ lớn.
    Nhưng đã nhiều năm như thế, cô vẫn không tìm thấy hộp diêm quẹt giống như hộp mà Đăng Chung đã từng dùng. Cô cũng biết rõ là không thể tìm thấy. Bởi vì hộp diêm đó là hàng đặc biệt, bên ngoài vốn dĩ không hề có.
~~~~~~~~~~~~><~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dung2824