Chap 3: Sở trường của cô là đờ đẫn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Trước khi tan ca, cô được biết sẽ phải đi ăn cơm cùng một khách hàng quan trọng. Sự cạnh tranh trong ngành quảng cáo càng ngày càng quyết liệt, công ty của cô cũng có thể coi là một công ty hàng đầu trong ngành, cũng không thể không cố gắng hết sức để lập thành tích. Cấp trên còn gọi bằng một cái tên mỹ miều đó là "tăng cường giao tiếp", Châu Tịnh An rất phản cảm với việc này, nói: "Đúng là coi chúng ta như người phục vụ!". Nhưng là kẻ làm công ăn lương, làm sao mà có thể không cúi đầu được chứ.
    Đi ăn cơm Thái Lan, thứ Hạnh Dung không chịu được nhất chính là mùi vị của cá, miễn cưỡng nuốt món canh Đông Âm Công mà giống như là đang uống thuốc bắc, sau đó còn phải giả vờ khen khách hàng đưa ra yêu cầu "rất có sáng tạo". Sau ba tuần rượu ăn uống no say, nhìn thấy cấp trên và khách hàng đang bàn bạc vui vẻ, lúc đó cô mới dám mượn cớ vào phòng vệ sinh trang điểm lại, nhân cơ hội trốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
    Nhà hàng được bố trí theo phong cách Đông Nam Á, hành lang vừa rộng vừa dài, một mặt giáp với nước, một mặt là cánh cửa của những phòng ăn. Ở góc rẽ của hành lang có một cô gái khóc nức nở, Hạnh Dung bình thường rất tò mò, Châu Tịnh An từng trêu cô nói sớm muộn gì cũng có ngày cô sẽ bị chết bởi sự tò mò của mình. Kết quả là tính hiếu kì đó đã khiến cô nhìn thấy một vở kịch tình yêu đau khổ, nhân vật nữ chính khóc như mưa, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nguyễn Chính Đông, anh sẽ không được chết một cách dễ dàng đâu!"_rồi che mặt loạng choạng bước đi.
    Theo lý mà nói những trường hợp kiểu Quỳnh Dao như thế này nhân vật nam chính lập tức đuổi theo, nhưng Nguyễn Chính Đông đó lại chỉ cười, đôi mắt phượng sâu thẳm, trong nụ cười dường như lộ tà khí, anh ta chỉ đứng đó hơi cúi đầu, quẹt một que diêm mcho bốc cháy rồi châm một điếu thuốc. Que diêm nhỏ dài trắng tinh nhẹ nhàng quẹt qua thành hộp, nổi lên một đốm lửa nhỏ màu xanh u. Anh ta dùng tay che đốm lửa đó, giữa những ngón tay lộ ra ánh sáng đỏ lờ mờ, tựa như ánh bình minh nhàn nhạt lúc mặt trời mọc.
    Hộp diêm quẹt đó màu xanh nước biển đậm, chỉ có một kí hiệu hẹp nhỏ ở một mặt, màu xanh đậm như hoà vào cạnh màu đen của kí hiệu, bỗng nhiên sáng lên dưới ánh đèn, giống như tạo ra bột nhũ bạc. Hạnh Dung không kìm được nhìn chằm chằm vào chiếc hộp quẹt đó, cho đến khi Nguyễn Chính Đông đặt nó vào lòng bàn tay cô, cô mới hơi mơ hồ nhìn người đàn ông đó một lần nữa.
- "Hút thuốc không?"._Anh ta hỏi.
    Giọng nói rất hay, hành lang có treo những chiếc đèn giấy, ánh sáng có màu vàng cam ấm áp, khuôn mặt anh ở trong bóng tối, dường như mập mờ không rõ ràng. Hạnh Dung không ngờ rằng anh ta lại hỏi câu hỏi đó, bất giác đờ đẫn.
    Sau đó Nguyễn Chính Đông nhếch môi, nói một câu:
- "Sở trường của cô là đờ đẫn".
    Hạnh Dung nghe thấy rất quen quen, sau đó mới lờ mờ nghĩ ra giống câu nói của Phạm Liễu Nguyên về Bạch Lưu Tô, nói rằng sở trường của cô ấy là cúi đầu, khi cúi đầu xuống để lộ chiếc gáy trắng ngần, nghe thấy tình cảm dạt dào, nhẹ nhàng, còn cô lại đờ đẫn như con gà gỗ, nhìn thấy làm mất hết hứng thú. [Nii: đúng là quá đờ đẫn 😌 hihi 😆]
    Trước đây Triệu Đăng Chung cũng nói cô ngốc, gọi cô là nha đầu ngốc.
    Lúc đó Hạnh Dung vẫn không hề biết Nguyễn Chính Đông làm nghề gì và sau đó cô vô cùng kinh ngạc khi Nguyễn Chính Đông đặt cửa hàng hoa gửi tặng cô một bó hoa hồng màu trắng ngà lớn đến công ty. Làm sao mà anh ấy biết được tên họ và nghề nghiệp của cô?
    Châu Tịnh An nhìn mấy bông hoa hồng trắng nhập khẩu từ Hà Lan qua đường hàng không, rít lên ầm ầm, không kiềm chế được chạy như bay sang giật lấy cái danh thiếp được nhét bên trong bó hoa:
- "Nguyễn Chính Đông? Người này là ai vậy?"._Châu Tịnh An thắc mắc cùng vẻ mặt ngưỡng mộ mà thốt lên.
    Hạnh Dung bỗng chốc nghĩ đến hộp diêm quẹt đó, chỉ thấy vô cùng kinh ngạc vì con người này lại "thần thông quảng đại" đến thế, nhưng lại nhìn bó hoa với một dáng vẻ thờ ơ. Châu Tịnh An đã bắt đầu lải nhải:
- "Tiểu thư, cậu có biết loại hoa hồng này bao nhiêu tiền một bông không? Cậu còn không đi hỏi thăm xem, bây giờ làm gì có người đàn ông nào tuỳ tiện mua loại hoa này tặng người khác chứ?".
- "Nhiều tiền thì vậy thôi"._Hạnh Dung nói.

    Châu Tịnh An chỉ thiếu mỗi bước Nam mô A di đà Phật:
- "Cuối cùng cậu cũng đã hiểu, người có tiền như thế, cố gắng mà nắm lấy nhé".
- "Nắm lấy cái đầu cậu ấy, người này không phải người tốt"_Hạnh Dung cương quyết khẳng định.
~~~~~~~~~~~><~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dung2824