Hiện Đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng, anh đập bẹp dí con muỗi, máu me be bét trên giường, lẩm bẩm: "Dù em đã mang trong mình giọt máu của anh nhưng anh buộc lòng phải giết em. Anh đã có người yêu rồi" - All In Love

"Từ gia, chú thấy anh đi đóng phim giường chiếu thế nào? Có kiếm được nhiều tiền không?"
"Mày? Phim giường chiếu? Mày đóng vai giường hay vai chiếu? - All In Love

Thanh Khê! Em có thể đứng xa anh ra không? Bởi vì... nhiễu loạn lòng quân - All In Love

Anh chạy đến, chần chừ, tay vừa nâng lên lại buông xuống. Tôi hỏi làm sao? Anh nói, muốn ôm, nhưng sợ bị mắng. Cái ôm đầu tiên là do tôi cho động. Lúc buông tay mới thấy hốc mắt anh hồng hồng, tôi hỏi làm sao thế? Anh trả lời: xúc đông quá! - All In Love

Cô là người của hắn, hắn sẽ không để cô bị tổn thương bởi kẻ khác, càng không cho phép cô gây thương tổn cho bản thân. Bảo vệ một người có thể bảo vệ một giờ nhưng không thể bảo vệ cả đời, khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn, khiến cô biết làm thế nào tự bảo bản thân mới là cách bảo vệ và che chở thật sự. - Đạo Tình

Ông trời sẽ không vì anh hoảng sợ mà tha cho anh, cũng không vì anh không sợ mà cố dìm chết anh, tất cả chỉ dựa vào sự nổ lực của bản thân mới có kết quả. - Đạo Tình

Thích một người không có giới hạn cũng không có tiêu chuẩn, chỉ là em muốn ở bên người đó cả đời, cùng người đó lên trời xuống đất, toàn tâm toàn ý tin tưởng đối phương, toàn tâm toàn ý đem bản thân trao cho đối phương, điều đó chính là tình cảm của em vào đến cốt tủy rồi, em đã rõ chưa? - Đạo Tình

Vận may của em luôn luôn không tốt, chuyện may mắn nhất của em trong đời có lẽ chính là gặp anh, cho nên em đặc biệt trân trọng. Từ nhỏ đến giờ, chuyện duy nhất em có thể kiên định là yêu anh

Anh đội bao sương gió từ xa đến, tay mang theo ánh mặt trời, anh đưa ánh sáng đó cho cô, để cô có được những ngày tháng đẹp nhất trong đời.

Thích một người cũng như thích núi Phú Sĩ, bạn có thể nhìn thấy nó, nhưng lại không thể mang nó đi. Chuyện duy nhất bạn có thể làm chính là tự mình đi tới, đến với người mình yêu.

Yêu là thiên phú loài người sinh ra đã có, cắm rễ trong tính mạng mỗi người, bất kể đất đai xung quanh cằn cỗi thế nào, nó cũng không biến mất, chỉ cần có người đánh thức là nó nhất định sẽ mọc lên.

Hai năm, mất hai năm anh mới chuẩn bị xong cho cô bình đựng di cốt, lớn đến mức đủ kiếp này cô không thể siêu sinh.

Hận anh đi chỉ có vậy anh mới biết, lúc này đây, em yêu anh nhiều như thế nào.

Lần trước vừa đi đã là bảy năm, còn lần này? Em lại định rời khỏi tôi bao lâu?.

Một này nào đó, anh sẽ đem tất cả những gì cô đã đổ lên người anh, trả lại cho cô không thiếu một thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro