Đại nhạc hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đầu nhất thời tràn ngập hai hình ảnh.

Trong phòng học lớp 10/1

Châu Gia Huy cúi thấp đầu làm bài, Tô Ánh Ngọc ngồi trước mặt anh, nghiêng người nhìn anh.

Rồi sau đó cầm một quyển sách bài tập, cong môi cười: “Vậy cậu giảng cho tôi bài này đi.”

Động tác của anh dừng một lát, sờ lên cổ, nói khẽ: “Tôi không biết.”

Ở trạm xe gần nhà, vào lúc chờ xe.

Biểu cảm của Tô Ánh Ngọc có hơi xoắn xuýt: “Cậu có WeChat không?”

Châu Gia Huy do dự một chút, đưa tay lên sờ gáy: “Không có.”

Vào giờ phút này, động tác cũng giống nhau.

Như vậy ý anh muốn biểu đạt là…

—— Khó coi sao?

—— Ừ.

Mặt của Tô Ánh Ngọc trong nháy mắt giống như là lửa đang cháy, đỏ rực.

Trầm mặc chốc lát.

Hai người đứng mặt đối mặt, nhưng cũng không nhìn đối phương.

Nhưng lại tỏa ra một luồng không khí không ai có thể nào quấy rầy được.

Xung quanh không hề yên tĩnh.

Bên tai ngoại trừ tiếng nói truyện của nhân viên hậu trường, thì còn quanh quẩn tiếng hát tình cảm của thiếu nữ trên sân khấu.

Một tiếng lại một tiếng.

Như là sự mập mờ lưu luyến xung quanh.

Từ đầu đến cuối không muốn rời đi.

Tô Ánh Ngọc lấy dũng khí, ngẩng đầu.

Vừa định nói chuyện, lại chợt chú ý tới bên tay phải Châu Gia Huy còn vài người bạn học cùng lớp đứng.

Lúc này đang hứng thú nhìn hai người bọn họ.

Nhiệt độ trên mặt Tô Ánh Ngọc tăng nhanh.

Cô quả thật không chịu nổi, không nói gì trực tiếp đi về phía khán đài.

Phía sau lập tức truyền đến tiếng nam sinh bát quái lại phấn khởi: “Này, Châu Gia Huy, đối tượng của cậu?”

Châu Gia Huy trầm mặc.

Trên sân khấu cô bạn gái vừa vặn hát đến phần điệp khúc.

Ánh đèn đột nhiên sáng lên, xuyên qua tấm màn.

Anh vẫn rũ mắt.

Đường nét gò má được ánh đèn chiếu vào, hiện ra một mặt mịt mờ khó hiểu.

Thấy anh không trả lời, đám con trai cũng không tiếp tục hỏi.

Vẫn tùy tiện cười nói

Nghe nói như thế, Châu Gia Huy rốt cuộc nâng mắt.

Âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra không phải chỉ có một mình anh không bình thường.

Một chớp mắt kia.

Lại…lại cảm thấy Tô Ánh Ngọc trông rất đẹp.

Tô Ánh Ngọc ngồi vào vị trí của mình.

Kiều Thất ở bên cạnh cô nói chuyện.

Cô lấy chai nước từ trong cặp ra, uống liên tục.

Lúc này Kiều Thất mới chú ý tới sự khác lạ của cô, có hơi kỳ lạ.

“Cậu làm sao vậy? Giống như chưa từng được uống nước vậy.”

Tô Ánh Ngọc cúi đầu che mặt, buồn rầu nói: “Để cho tớ yên tĩnh một chút.”

“… Ờ.”

Kiều Thất đợi một lát.

Một phút sau, bên cạnh truyền đến một câu yếu ớt: “Cậu ấy muốn tớ .”‘

Kiều Thất: “… Đừng phát điên.”

“Tớ nói thật.” Tô Ánh Ngọc hít thở bình ổn lại, nhưng gò má vẫn còn đỏ ửng, “Cậu ấy vừa mới nói tớ đẹp, tớ cảm thấy tớ sắp không thở được.”

Kiều Thất vừa mới uống nước xong thiếu chút nữa phun ra ngoài: “Mẹ! Ha ha ha ôi trời ơi! Hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra Châu Gia Huy khen cậu đẹp là cái bộ dáng gì.”

Tô Ánh Ngọc nói cho cô ấy quá trình lúc đó.

Kiều Thất: “… Cậu chắc chắn cậu ấy nói cậu đẹp?”

Mặc dù câu trả lời của cậu ấy là phủ nhận.

Nhưng mà động tác của anh…

Tô Ánh Ngọc muốn nói với cô ấy, nhưng lại chỉ muốn một mình độc hưởng bí mật này.

Rất nhiều chuyện liên quan tới Châu Gia Huy, cô chỉ muốn một mình mình biết.

Nhưng mà về chuyện anh nói dối sẽ sờ cổ này, vẫn chỉ là suy đoán của cô.

… Ngày mai đi dò xét một chút.

Kiều Thất đồng cảm nhìn cô: “Cậu chắc hẳn là vì crush nhà cậu bị Vương Nam vượt qua, nên chưa chấp nhận nổi…”

Nghe vậy, Tô Ánh Ngọc lập tức nhìn về phía cô ấy.

“Cậu có lẽ điên rồi đấy.” Kiều Thất đưa ra kết luận.

Tô Ánh Ngọc: “…Ăn cứt hay là chết, chọn một.”

“Tớ không muốn ăn cậu, tôi vẫn là đi chết đây.”

“Cút.”

Trong lúc các cô nói chuyện trời đất, thì bên tai cuối cùng cũng truyền đến giọng của người dẫn chương trình.

“Tiếp theo, mời thưởng thức vở kịch sân khấu lớp 10/1 mang đến cho chúng ta, 《 Khi bạn bị cướp 》.”

Tô Ánh Ngọc lập tức im lặng, vội vàng lấy mắt kính từ trong cặp ra đeo lên.

Khán đài rơi vào một mảng tối.

Tấm màn che màu đỏ dần dần được kéo ra.

Một học sinh nam đứng chính giữa sân khấu.

Cậu ta cầm trong tay một tấm bìa cứng to màu trắng, trên đó viết to bốn chữ: Tôi rất có tiền.

Kiều Thất ở một bên nói móc: “Lại còn tôi rất có tiền… Sao cậu ta không viết thẳng là “Cầu cướp bóc” luôn đi.”

Tô Ánh Ngọc trừng mắt nhìn.

Là chia thành cướp tiền và cướp sắc sao?

Cậu ấy đoán chừng sắp đi ra rồi.

Qủa nhiên.

Không lâu sau, Châu Gia Huy lên đài.

Theo sau anh có năm sáu bạn nam, một bộ dáng vẻ hùng hổ.

Phần da lộ ra bên ngoài dán đầy hình xăm dán.

Tô Ánh Ngọc: “…”

Mấy cậu kia hình như là bạn nam vừa nãy đứng cạnh Châu Gia Huy.

Vừa nãy sao cô lại không chú ý tới hình xăm dán của bọn họ chứ…

Tô Ánh Ngọc dời tầm mắt, nhìn chằm chằm Châu Gia Huy.

Châu Gia Huy mặc một cái áo khoác mỏng màu đen bên ngoài bộ rằn ri màu trắng, rộng thùng thình.

Mái tóc đen buông lơi trên trán, đôi mắt đen sáng, khóe miệng lười biếng cong lên.

Một loại khí chất hư hỏng khó hiểu.

Anh gãi đầu, quay đầu nhìn đám “thủ hạ” sau lưng, nhếch môi không mở miệng.

Tô Ánh Ngọc thầm thêm thắt một số chi tiết trong đầu: Chỗ này có lẽ có lời kịch, nhưng mà Châu Gia Huy không nói ra lời.

Cùng lúc đó, đám con trai đồng loạt rút dao giấy từ trong túi ra, miệng đồng thanh hô to: “Ăn cướp!”

Tô Ánh Ngọc: “…”

Cô thêm thắt nhiều chi tiết như vậy, trong đầu ảo tưởng bộ dáng của Châu Gia Huy bị cướp sắc lâu như vậy.

Cũng chưa từng nghĩ tới anh lại là… người đi cướp.

Hơn nữa còn là thủ lĩnh, khí phách bố già.

Lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến lời thuyết minh, giọng nữ dễ nghe dịu dàng, vừa trong vừa du dương.

“Khi bạn bị cướp bóc, bạn không được chạy trốn mù quáng.”

Động tác của người trên sân khấu đồng loạt dừng lại, giống như thời gian dừng lại vậy.

“Nếu như bạn làm như thế, kết quả sẽ biến thành như vậy.”

Bạn nam cầm tấm bìa cứng lớn chuyển động, giơ bản chạy.

Đám con trai đuổi theo, áp giải cậu ta đến trước mặt Châu Gia Huy.

Mặt Châu Gia Huy không biểu cảm nhìn cậu ta, nâng chân dài lên đá cậu ta một cước.

Bạn nam lập tức lăn trên đất kêu rên.

Động tác dừng lại lần nữa.

“Dưới tình huống bạn cần phải đảm bảo sự an toàn cho mình, đấu trí với tên cướp, ngàn vạn lần không nên chọc giận hắn.”

Bạn nam nằm giả chết trên mặt đất lập tức ngồi dậy, cầm micro nói: “Anh muốn cái gì, tôi đều cho anh, cầu xin anh đừng làm tổn thương tôi.”

Châu Gia Huy cười khẽ: “Cậu nói đi?”

Bạn nam ngoan ngoãn đưa tờ giấy lớn cầm trong tay cho Châu Gia Huy.

Châu Gia Huy nhận lấy, thờ ơ vứt ra sau lưng.

Bạn nam bắt đầu cởi áo, đưa áo khoác cho Châu Gia Huy.

Châu Gia Huy tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi.

Thấy những thứ này đều không thể hấp dẫn anh, bạn nam kia liền giơ hai tay nâng mặt, hướng về phía Châu Gia Huy ném một ánh mắt quyến rũ.

Tô Ánh Ngọc: “…”

Người này có độc! Bị cướp mà còn ném ánh mắt quyến rũ!

Kiều Thất ở bên cạnh nói: “Nghe nói vốn là Châu Gia Huy mới là người bị cướp, trời ạ, thật là muốn thấy dáng vẻ cậu ta ném ánh mắt quyến rũ đó ha ha ha ha.”

Ném ánh mắt quyến rũ…

Tô Ánh Ngọc cũng muốn thấy.

Trên sân khấu Châu Gia Huy trầm mặc tại chỗ một chút, sau đó cầm micro lên thấp giọng nói: “Cậu không nhìn ra được sao?”

Giọng nói êm tai lọt vào tai, âm lượng bị phóng đại, so với bình thường càng thêm mấy phần từ tính, trầm thấp rung động lòng người.

Trái tim của Tô Ánh Ngọc run lên, xốp xốp tê tê, giống như bị hàng vạn hàng nghìn con kiến con sâu cắn.

Châu Gia Huy ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu nam sinh.

Khóe miệng anh cong lên một độ cong nho nhỏ, cười nhạt: “Tôi là tới cướp sắc.”

Bên tai lập tức truyền đến một trận lại một trận tiếng thét kìm nén.

Xa xa còn nghe được một bạn nữ rống to: “Tới cướp em đi!”

Theo sau là một tràng cười oanh tạc.

Kiều Thất ở bên cười như điên: “Bà mẹ nó! Ha ha ha ha chuyện gì xảy ra vậy! Chết mất thôi!”

Trong đầu của Tô Ánh Ngọc giống như có vật gì đó bị nổ tung, khiến cho cô nhịn không được muốn hét lên.

Nhưng cổ họng lại giống như bị bóp vậy, kích động không có chỗ phát tiết.

Hay, hay hu hu hu.

Tô Ánh Ngọc không nhịn được, thừa dịp nhiều người.

Cô căng giọng hô to: “tôi muốn giày xéo cậu!”

Sau đó lập tức kinh sợ, rúc ra phía sau hàng ghế trước .

Bạn học xung quanh khom người cười to, Kiều Thất cũng không nhịn được giơ ngón tay cái cho cô.

Tô Ánh Ngọc bụm mặt nghĩ.

Vừa nãy khi cô la to, cậu ấy có lẽ không nhận ra là cô đâu…

Tô Ánh Ngọc chìm đắm trong thế giới của mình.

Mà không chú ý tới, lúc Châu Gia Huy nói lời thoại, đột nhiên dừng lại một chút.

Sau khi đêm hội vườn trường kết thúc.

Học sinh tràn ra từ các cửa của hội trường.

Chi chít lít nhít mấy cái đầu đen chen chúc thành một đoàn, nhìn vô cùng ngột ngạt.

Châu Gia Huy ngồi vào vị trí một lúc, đám người đi ra mới đứng dậy đi ra ngoài.

Anh trở lại phòng học.

Vị trí trống hai tuần lễ bên cạnh rốt cuộc cũng có người.

Châu Gia Huy đi tới, cầm chai nước lên uống mấy ngụm nước.

Lục Cảnh Sâm thu dọn bài thi trong ngăn bàn.

Qua mấy phút, cậu ta quay đầu nhìn về phía Châu Gia Huy, nhẹ giọng hỏi: “Cậu biết tại sao tôi xin nghỉ không?”

Ngày đó là Châu Gia Huy tiễn Lục Cảnh Sâm tới cổng trường học.

Kết quả trên đường đi về, gặp được Tô Ánh Ngọc.

Từ đây cuộc sống bắt đầu bị quấn lấy, còn chưa biết nguyên nhân là gì.

“Không biết.” Anh đáp.

Châu Gia Huy chú ý tới mi tâm đang nhíu lại của cậu ta cuối cùng cũng buông lỏng.

Dựa theo phản ứng ngày hôm đó của cậu ta, đại khái là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Về phần là chuyện gì, Châu Gia Huy không có hứng thú suy nghĩ.

Bởi vì anh biết, mỗi một người đều có chuyện không muốn để cho người khác biết.

Trở lại ký túc xá.

Châu Gia Huy tới trước ban công rửa mặt, rồi sau đó đi tới bên cạnh ngăn tủ của anh, mở cánh tủ ra.

Anh mở điện thoại ra nhìn.

Thấy có cuộc gọi nhỡ, Châu Gia Huy do dự một chút, gọi lại.

Sau khi vang lên mấy tiếng, đầu kia mới nhận.

“A Huy.”

“Vâng.”

“Mẹ nghe cậu con nói, cuối tuần này con phải thi giữa kỳ rồi hả?”

Châu Gia Huy đi tới ban công, đóng cửa sổ sát đất lại, trầm thấp đáp lại.

“Sao con cũng không gọi điện thoại cho mẹ.”

“…”

“Lần thi tháng trước con đứng thứ mấy khối?”

Châu Gia Huy trầm mặc một chút, nói khẽ: “Ba mươi hai.”

Bên kia thở dài một tiếng.

Trái tim anh bị một tiếng này nắm chặt, buồn bực đến không thở nổi.

Một lát sau.

Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ lại truyền tới lần nữa.

“Vẫn bởi vì tiếng Anh sao? Sao con không giống A Lễ… Lát nữa mẹ gọi điện cho cậu con, bảo cậu giúp con tìm một lớp bổ túc, có được không?”

“Không cần.” Châu Gia Huy lập tức từ chối.

Đầu kia lại yên lặng.

Châu Gia Huy giương mắt, nhìn bầu trời phía xa.

Như là chấp nhận sự thật: “Con học không tốt.”

“Con…”

Châu Gia Huy ngắt lời bà ấy, lặp lại một tiếng: “Con học không tốt, đừng lãng phí tiền.”

Anh cúp điện thoại, nhếch môi gãi đầu.

Lục Cảnh Sâm không muốn để người khác biết chuyện, bởi vì cậu ta quá kiêu ngạo.

Nhưng châu Gia Huy không giống vậy.

Sự tự ti của anh, sâu đến tận xương tủy.

Anh giãy giụa vượt qua.

Nhưng cuối cùng, cũng chỉ đành chấp nhận sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro