Phát hiện ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai của hội thể thao.

Tô Ánh Ngọc ngồi trong lều của lớp mình, âm thầm nhìn chằm chằm Châu Gia Huy ở xa xa cách ba mươi mét.

Lều vải là được đặt xung quanh đường chạy theo thứ tự lớp, cho nên vị trí của lớp một vừa vặn ở hướng mười giờ của lớp chín.

Xa xa nhìn lại.

Châu Gia Huy ngồi giữa đám nam sinh, những người khác đang nói chuyện trời đất.

Chỉ có anh cúi thấp đầu, cầm một quyển sách trong tay.

Từ góc độ này mà nhìn, chỉ có thể nhìn được mái tóc đen lộn xộn, cùng với đôi môi khẽ mím.

Anh đã thay lại bộ đồng phục học sinh xanh trắng, thoải mái lại trong sáng.

Một tiếng sau, Châu Gia Huy cuối cùng cũng có động tĩnh.

Anh đứng lên, bỏ sách vào trong cặp, đi về hướng nhà vệ sinh.

Tô Ánh Ngọc vội vàng đứng lên, vừa chạy vừa vuốt vuốt tóc.

Rất nhanh đã chạy tới bên cạnh anh.

Tô Ánh Ngọc thoáng cái nhảy đến trước mặt anh, cười đùa tí tửng: “Này!”

Châu Gia Huy nhìn cô, không để ý tới.

Cô cùng anh sóng vai đi một lát.

Một khi đứng chung một chỗ với anh, não của Tô Ánh Ngọc liền trống rỗng.

Vốn đã chuẩn bị tốt nhưng nhất thời một chữ cũng không nhớ nổi.

Yên lặng như vậy…

Trước tiên tùy tiện nói chuyện vậy.

“Tôi cảm thấy cậu như vậy rất tốt.”

“Cái gì?”

“Thói quen này của cậu vô cùng tốt, không cần người khác đi vệ sinh cùng.”

“…”

Hình như như vậy càng lúng túng hơn.

Tô Ánh Ngọc dứt khoát làm bậy: “Châu Gia Huy, cậu từng nói dối chưa?”

“Ừ.” Châu Gia Huy thuận miệng đáp.

Tô Ánh Ngọc tiếp tục tiến lên: “Cậu thi tiếng Anh được ba mươi điểm sao?”

“…. Ừ.”

Nghe ra vẻ do dự một lúc mới trả lời của anh, trong lòng Tô Ánh Ngọc nhất thời lộp bộp một tiếng.

Hình như chọt đến chỗ đau của cậu ấy …

Cô liếm khóe miệng, có hơi bối rối nói thêm: “Thật ra thì thi điểm thấp cũng không có gì, tôi từng nói với cậu rồi, vật lý và hóa học của tôi cộng lại còn chưa vượt qua một trăm điểm.”

“…”

“Bảng tuần hoàn tôi học thuộc từ trung học cơ sở đến bây giờ cũng không được.”

“…”

“Đơn vị gia tốc tôi thật sự không biết là gì.”

Mi tâm của Châu Gia Huy khẽ động, nghi ngờ nói: “Cậu muốn nói cái gì?”

“Cậu nghe không hiểu sao?” Tô Ánh Ngọc có hơi buồn bực.

“Ừ.”

Tô Ánh Ngọc gãi gãi đầu, sốt ruột gần như muốn nhảy dựng lên.

“Vì khen cậu làm nổi bật cậu, tôi đều đã nói mình thành một đứa thiểu năng đấy, cậu còn không nghe hiểu.”

“…”

“Cậu thật sự tin rằng ngay cả mấy thứ đơn giản như vậy tôi cũng không biết sao? Chuyện viễn vông!”

Châu Gia Huy có hơi không nhịn được, trầm giọng nói: “Cậu chính là như vậy.”

Không phải là vì khen anh mới nói như vậy.

Sự thật chính là như vậy.

Tô Ánh Ngọc: “…”

Hai người lại bắt đầu yên lặng.

Tô Ánh Ngọc bị vạch trần cũng không cảm thấy xấu hổ.

Cô còn chưa quên mục đích lần này đến của mình, tiếp tục hỏi.

“Cậu từng lừa gạt tôi sao?”

“Ừ.”

Tô Ánh Ngọc: “…”

Có cần thành thật như vậy hay không!

Rốt cuộc làm thế nào mới làm cho anh nói láo chứ!

Tô Ánh Ngọc bày ra dáng vẻ không đồng ý: “Châu Gia Huy, cậu không được luôn như thế này.”

“…”

Cậu luôn chỉ đáp một câu ‘Ừ’, quá qua loa lấy lệ.”

“…”

“Nhiệt tình một chút đi, nếu như không muốn nói quá nhiều, cậu có thể thêm một chữ.”

“…”

“Ví dụ như, ừ a.”

“…”

Sau khi nói xong Tô Ánh Ngọc đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Cô vội vàng che gò má, buồn rầu nói: “…Đột nhiên cảm thấy thật là xấu hổ.”

Sắc mặt của Châu Gia Huy trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cả ngày lẫn đêm cậu đều suy nghĩ cái gì gì.”

Bị trêu chọc một lần liền dựng lông.

Dùng vẻ lãnh khốc để che giấu vẻ đẹp của mình.

Tô Ánh Ngọc làm bộ không nghe thấy.

Suy nghĩ một chút, cô liền quyết định dứt khoát chút.

Cô hít một hơi thật sâu, hỏi vấn đề ngày hôm qua một lần nữa: “Cậu cảm thấy tôi đẹp không?”

Châu Gia Huy còn bởi vì chuyện vừa rồi có hơi không vui.

Nghe vậy, anh gần như không cân nhắc, không chút do dự nói: “Không.”

Nghe được câu trả lời này, Tô Ánh Ngọc rất vui vẻ.

Sau đó mong đợi nhìn chằm chằm anh.

Đợi ba mươi giây.

… Không nhúc nhích.

Tô Ánh Ngọc nghĩ, anh có thể hơi chậm chạp.

Đợi thêm một lát nữa là được.

Một phút đồng hồ sau.

Sau khi nhận rõ sự thật Tô Ánh Ngọc có hơi thẹn quá hóa giận: “Châu Gia Huy! Cậu rõ ràng!”

Rõ ràng là quá đáng mà!

Làm hại cô mong đợi một đêm đây này!

Giọng điệu kích động của cô làm cho Châu Gia Huy nghiêng đầu nhìn cô.

Ánh mắt nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc.

Nhưng lại như có như không, mang theo sự hấp dẫn.

Trong nháy mắt Tô Ánh Ngọc sụp đổ, vội vàng treo vẻ mặt vui cười.

“Cậu rõ ràng… trông đẹp như thế, nên cậu cảm thấy tôi trông không xinh đẹp là chính xác, có đối lập mà…”

Châu Gia Huy: “…”

Nhưng mà Tô Ánh Ngọc vẫn có chút không cam lòng, mặt dày vô sỉ hỏi: “Nhưng lúc cậu không soi gương mà nhìn tôi, không cảm thấy cảnh đẹp ý vui sao?”

Nghe nói như thế, bước chân của Châu Gia Huy dừng lại.

Anh nhớ lại ngày hôm qua trên sân khấu nghe được tiếng la.

—— Gia Huy, tôi muốn giày xéo cậu!

Chân mày hơi nhíu lại.

“Tô Ánh Ngọc.” Anh gọi.

Bất ngờ không kịp chuẩn bị được cậu ấy gọi, Tô Ánh Ngọc có hơi thụ sủng nhược kinh.

Cô vội vàng đưa mặt tới, vui sướng đáp: “Tớ đây!”

Anh không để ý lời đáp lại của cô, mặt không biểu cảm nói: “crush là gì.”

Nghe nói như vậy, toàn thân Tô Ánh Ngọc cứng đờ.

Đầu nhanh chóng vận động, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Sau đó bắt đầu nói hươu nói vượng: “crush á, nghe là biết ý nghĩa, chính là người trông rất đẹp, đương nhiên cũng có thể nói là những người trông tuấn tú, còn có thể miêu tả một người có phẩm đức tốt đẹp.”

Châu Gia Huy: “…”

“Cậu không vui sao? Tôi đang khen cậu, tôi cũng không phải là đang chửi cậu.” Tô Ánh Ngọc có hơi tủi thân.

“…” Anh thật sự không biết có cái gì vui vẻ.

“Hơn nữa, lúc ấy có bạn nữ còn kêu bảo cậu đi cướp sắc cậu ấy, tôi cũng không quá đáng như vậy!” Tô Ánh Ngọc càng nói càng cảm thấy có đạo lý, giọng điệu cũng càng cao hơn, “Tôi chỉ nói,  tôi muốn…”

Nói tới chỗ này, cô ngừng lại.

Vẻ mặt tủi thân bỗng được thu hồi lại, có hơi lúng túng.

Rất nhanh, cô thay một vẻ mặt nghiêm túc.

Sau đó chỉ nhà vệ sinh cách đó không xa, nói: “Cậu mau đi đi, đừng để chết nghẹt. Tôi còn có việc, đi trước đây, hôm khác nói chuyện.”

Sau khi nói xong, cũng không đợi câu trả lời của Châu Gia Huy, ảo não chạy thẳng đi.

Châu Gia Huy đứng tại chỗ một hồi, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.

Rất nhanh liền quay đầu đi đến nhà vệ sinh.

Sau khi đi vài bước.

Anh bỗng nhếch mép, môi cong lên.

Bị cô náo như vậy, tâm trạng đè nén trong nháy mắt tiêu tan không ít.

Nếu như là bình thường, anh có lẽ phải điều chỉnh thật lâu.

Tâm trạng phiền muộn như vậy, đều bị cô dùng một đoạn thời gian ngắn, dễ dàng gạt tản đi.

Trong nháy mắt áp lực trở nên nhẹ hơn lông chim.

Bị gió thổi, sau đó bay đi.

Tung bay đến rất xa rất xa.

Nhớ đến Tô Ánh Ngọc.

Châu Gia Huy đột nhiên có hơi ngưỡng mộ.

Người ngu ngốc một chút cũng có chỗ tốt.

Không có phiền não.

Sau khi hội thể thao kết thúc, các lớp bắt đầu thu dọn hiện trường.

Tô Ánh Ngọc xách ghế của mình đến dãy lầu phòng học bên kia.

Vương Nam ở phía cuối gọi: “Này! Tô Ánh Ngọc! Tôi giúp cậu cất!”

Cô làm bộ như không có nghe, tiếp tục đi về phía trước.

Đi ra sân thể thao, Tô Ánh Ngọc đột nhiên để ý đến Châu Gia Huy ở phía trước.

Một tay xách một cái ghế, nhìn rất thoải mái.

Cô tăng nhanh nhịp bước, đi tới bên cạnh anh, ân cần nói: “Gia Huy, tôi đến giúp cậu cất nhé?”

Châu Gia Huy nghe tiếng nhìn lại, nhíu mày: “Cậu gọi tôi cái gì?”

Lần này Tô Ánh Ngọc không sợ hãi nữa, thản nhiên nói: “Gia Huy đó, nếu như cậu cảm thấy không công bằng thì cậu cũng có thể gọi tôi là Ánh Ngọc!”

Dù sao cũng bị anh nghe được cô gọi anh là crush, vậy cứ thẳng thắn chút.

Châu Gia Huy: “…”

“Gia Huy, tôi đến giúp cậu cất nhé.”

“…”

“Gia Huy, sao cậu không để ý đến tôi?”

“…”

“Châu Gia Huy, tôi đến giúp cậu cất.”

“Không cần.”

  Quả nhiên.

Tô Ánh Ngọc trừng mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy rất vui.

… Thử cái gì khác xem.

“ tôi đến giúp cậu cất ghế!”

“…”

Châu Gia Huy không thể nhịn được nữa, kéo ghế trong tay cô, sãi bước đi về phía trước.

Tô Ánh Ngọc bối rối, sững sờ đuổi theo: “Cậu cướp ghế của tôi làm gì?”

“Tô Ánh Ngọc.”

“Là Ánh Ngọc.” Tô Ánh Ngọc uốn nắn anh.

“…” Anh im lặng một hồi, thở dài một tiếng, giọng có chút thất bại, “Về phòng học đi, tôi giúp cậu cất.”

Nghe nói như vậy, Tô Ánh Ngọc nhìn anh, lắp bắp nói: “Tôi thật sự muốn giúp cậu cất.”

Tô Ánh Ngọc đi bên cạnh anh, mũi giày đá hòn đá nhỏ trên mặt đất, thấp giọng hỏi: “Châu Gia Huy, có phải cậu không vui không.”

“…”

Cô chỉ chỉ mi tâm của mình: “Vừa nãy chỗ này của cậu cứ nhíu lại.”

Châu Gia Huy không đáp.

Một lát sau.

Tô Ánh Ngọc cong mắt nhìn, tiếp tục nói: “Nhưng mà bây giờ xem ra cũng giống bình thường rồi.”

Hai người đi vào dãy phòng học, bắt đầu lên lầu.

Châu Gia Huy mặc, thấy cô bị người ta chen đụng, anh theo bản năng nghiêng cái ghế về một bên.

Sau đó nghe cô nói: “Quả nhiên, tôi ở bên cạnh cậu có thể khiến cho cậu vui vẻ.”

“…”

Thấy anh vẫn không nói lời nào, Tô Ánh Ngọc có hơi ảo não gãi đầu.

Suy nghĩ một chút, cô nói: “Gia Huy, tôi mời cậu ăn thạch nhé, đừng không vui nữa.”

Giọng cô giống như đang dỗ trẻ con, trong lời nói tựa như trộn lẫn đường.

Nhưng anh vẫn rất yên lặng.

Cô giảm tốc độ, đi theo phía sau Châu Gia Huy.

Giống như một cái bóng.

Hai người đi tới lầu ba.

Tô Ánh Ngọc thấy anh đặt ghế của cô ở ngoài cửa, sau đó cầm cái khác đi vào phòng học.

Không chào hỏi một tiếng, giống như bỏ qua sự tồn tại của cô.

Tô Ánh Ngọc đứng nguyên tại chỗ.

Bỗng nhiên có chút buồn.

Cô vừa định đi tới cầm cái ghế kia, người bên trong lại trở ra.

Châu Gia Huy một tay nâng ghế cô lên, nhìn cô.

Tô Ánh Ngọc mở miệng, muốn nói gì đó.

Chỉ thấy Châu Gia Huy nhấc chân đi lên lầu.

Tô Ánh Ngọc vội vàng đi theo, khóe miệng cong lên.

“Gia Huy.” Cô gọi một tiếng lanh lảnh.

“Ừ.”

Rất thích cậu. Cô nói trong lòng.

Hai người đi tới cửa lớp chín.

Tô Ánh Ngọc vừa định nhận lấy ghế từ trong tay anh, thì nghe thấy anh nói: “Cậu ngồi đó sao?”

Nghe vậy, Tô Ánh Ngọc theo bản năng chỉ chỉ hàng thứ hai từ dưới lên tổ thứ nhất: “Đổi đến đó rồi.”

Châu Gia Huy đi tới.

Tô Ánh Ngọc lập tức đi theo.

Kiều Thất ngồi bên cạnh đang nói chuyện với bàn trước lập tức không lên tiếng, bát quái nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Châu Gia Huy cất ghế của Tô Ánh Ngọc xong.

Tô Ánh Ngọc cho rằng anh đặt xuống xong thì chắc chắc sẽ lập tức rời đi.

Nhưng anh lại lẳng lặng đứng tại chỗ, giống như đang đợi gì đó.

Cô siết chặt tay, đột nhiên có hơi khẩn trương: “Cậu sao vậy?”

“Không có gì.”

Sau khi nói xong, anh liền nhấc chân đi ra phòng học.

Nhìn anh đi rồi, Kiều Thất mới kích động nhào tới: “Bà mẹ nó! Tình huống gì đây?! Đuổi tới tay rồi?!”

Tô Ánh Ngọc lắc đầu, giải thích: “Cậu ấy cảm thấy tớ phiền, nên mới giúp tớ cất.”

“Không phải chứ! Tự mình giúp cậu cất vào lớp?”

“Thật sự.”

Kiều Thất vẫn còn đang ở bên tai giúp cô phân tích tình hình, nhưng Tô Ánh Ngọc đều không nghe vào.

Biểu cảm của cô có hơi ngớ ra, mang theo chút nghi hoặc.

Thầm tự hỏi.

Mới vừa nãy cậu ấy đang đợi cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro