Khác biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Ánh Ngọc suy nghĩ nửa ngày, nhưng bất ngờ là, cô không xoắn xuýt nữa.

Cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Sau khi Kiều Thất phân tích xong, càng nghĩ càng hăng hái, ở một bên kích động đung đưa tay cô.

“Ánh Ngọc, tớ quá vui thay cậu.”

“Hả?”

“Cậu nói quả nhiên không sai, hành động quan trọng hơn giá trị nhan sắc.”

“… Cậu có thể ngậm miệng rồi.”

“Sinh thời, tớ thật sự lại có thể nhìn thấy cóc ăn được thịt thiên nga.”

Một lát sau.

Tô Ánh Ngọc suy nghĩ một chút, vẫn là thấp giọng giải thích: “Thật sự không phải vậy.”

Mặc dù cô thật sự rất muốn để cho tất cả mọi người cảm thấy Châu Gia Huy là của cô, nhưng mà cô vẫn không muốn ù ù cạc cạc gán tội danh yêu sớm như vậy lên đầu anh.

Kiều Thất cũng không bỏ qua.

Cô ấy vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói với cô: “Nghe nói ngày hôm qua có một bạn nữ lớp một bởi vì Châu Gia Huy mà khóc một buổi chiều trong phòng học, khoa trương đến chết.”

“Sao?” Tô Ánh Ngọc bối rối.

“Hình như là bởi vì liên quan đến việc cậu ấy đưa cho cậu huy chương bạc.”

“… Cái này có gì, cậu ấy là đang đuổi tớ đi.”

“Tớ cũng không rõ lắm.” Kiều Thất suy nghĩ một chút, “Bạn nữ kia ngồi trước mặt cậu ấy, sau đó con gái lớp bọn họ đều đi an ủi bạn đó, có mấy bạn nữ bảo Châu Gia Huy khuyên mấy câu, cậu ta đều không để ý.”

Tô Ánh Ngọc hoàn toàn không hiểu nổi tình hình: “Cho nên tại sao khóc?”

“Cái này mà cậu cũng không đoán được à?! Bạn nữ kia thích Châu Gia Huy đó!”

Tô Ánh Ngọc như có điều suy nghĩ mà sờ cằm.

“Tớ cảm thấy rất tốt, khóc xong mới phục hồi mà.”

“…”

“Hơn nữa cậu ấy không để ý tới bạn nữ kia, tớ cảm thấy rất bình thường, cậu ấy vẫn luôn rất vô tình.”

Kiều Thất: “…”

Hai người đeo cặp sách lên, đi ra ngoài cửa.

Kiều Thất cúi đầu nhìn điện thoại, đột ngột nói: “Cậu không cảm thấy Châu Gia Huy đối với cậu rất khác sao? Ví dụ như đưa huy chương bạc cho cậu, còn có vừa nãy giúp cậu cất ghế.”

Tô Ánh Ngọc dừng chân, thành thật trả lời: “Không cảm thấy.”

“Cậu ngẫm lại đi, người bàn trước của Châu Gia Huy cũng như vậy, nhưng cậu ta một chút phản ứng cũng không có. Tớ nghe bạn tớ nói, thật sự là hoàn toàn không bị ảnh hưởng…”

“Đúng vậy, cậu ấy có năng lực tự động ngăn cách bên ngoài.”

Kiều Thất nổi khùng: “Cậu có thể nghe tớ nói xong hay không!”

“… Ờ.”

“Dù sao tớ cảm thấy, những chuyện Châu Gia Huy làm đối với cậu, tuyệt đối sẽ không làm giống như đối với các cô gái khác.”

Lần này, Tô Ánh Ngọc im lặng rất lâu.

Thật lâu về sau, cô mới mở miệng.

“Nếu như là như thế, vậy thì thật tốt.”

Nhưng mà cô không dám tiến thêm một bước.

Tô Ánh Ngọc cảm thấy như bây giờ cũng đã rất tốt.

Cô sống trong thế giới một mình cô.

Trong thế giới đó, Châu Gia Huy cũng rất thích Tô Ánh Ngọc.

Chỉ cần cô không phủ nhận, thì không ai có thể phủ nhận.

Chủ nhật, Tô Ánh Ngọc đi ra ngoài sớm hơn bình thường một tiếng.

Vì để chặn Châu Gia Huy ở trạm xe.

Từ lúc mặt trời lên cao trên bầu trời, đến lúc nắng chiều dần dần xuống núi.

Tô Ánh Ngọc mở điện thoại, nhìn đồng hồ.

Đợi thêm nữa thì sắp trễ rồi.

Cô cất quyển từ đơn cầm trong tay vào trong cặp sách.

Cuối cùng liếc nhìn về hướng bảng thông tin xe buýt, rồi mới lên xe.

Lúc Tô Ánh Ngọc đi vào phòng học, tiếng chuông giờ học tối vừa vặn vang lên.

Thấy cô đến, Kiều Thất ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi: “Ánh Ngọc, hôm nay sao cậu đến trễ như vậy?”

Tô Ánh Ngọc lấy sách trong cặp ra, đặt lên bàn.

Cô thở dài một tiếng, có hơi tuyệt vọng: “Ôm cây đợi thỏ, không có một lần có thể thành công.”

“Hả?”

“Tớ có lẽ không nên quá hết sức, quá hết sức thì ngược lại không gặp được.”

“Có ý gì.”

Tô Ánh Ngọc nhìn về phía cô ấy, rõ ràng mạch lạc phân tích: “Duyên phận của tớ và cậu ấy là do vận mệnh sắp đặt, tớ quá hết sức như vậy, ngược lại sẽ thay đổi quỹ đạo vận mệnh ban đầu.”

Kiều Thất có hơi trầm mặc: “Cậu bị người ta nhập rồi.”

Sau khi Tô Ánh Ngọc chấn động xong, tâm trạng bắt đầu xuống thấp: “Cậu cảm thấy có phải cậu ấy cố ý hay không.”

“Cố ý cái gì?”

“Sợ gặp lại tớ, tiếp đó thì đi ra ngoài trước, hoặc giả là ngồi trạm xe khác rồi.”

“Đừng suy nghĩ quá nhiều.” Kiều Thất sờ đầu cô.

Tô Ánh Ngọc tìm thấy trong ngăn bàn hai viên thạch cuối cùng, đặt một viên ở trên bàn Kiều Thất.

Sau đó cô liền cầm bài tập số học bắt đầu làm đề.

Sau khi hết giờ học tiết học tối thứ nhất, Tô Ánh Ngọc chạy thẳng tới lầu ba.

Vừa đến, cô liên hấy Châu Gia Huy và một bạn nam đi từ trong phòng học ra.

Tô Ánh Ngọc lén lén lút lút đi sát phía sau bọn họ.

Phía trước truyền tới âm thanh hai người nói chuyện.

“Hôm nay Diệp Hàm có phải lại giúp cậu gói cơm hay không?”

“…”

“Cũng được đấy, lợi hại! Nói thật, tôi thật lòng tán thưởng kiểu người không trông mặt mà bắt hình dong như cậu.”

“…”

Bạn nam tiếp tục bát quái: “Tôi còn tưởng rằng cậu gả cho đại mỹ nữ lớp chín đó…”

Châu Gia Huy nhíu mày, lập tức cắt ngang cậu ta: “Đều không phải.”

Một lát sau.

Bạn nam nói tiếp: “Này, vậy cậu đưa số WeChat của bạn nữ lớp chín kia cho tôi đi, dù sao cậu cũng không có hứng thú.”

Tô Ánh Ngọc không dám nghe câu trả lời tiếp theo của Châu Gia Huy, chợt mở miệng: “Cho cái gì á.”

Hai người đều nhìn sang, dừng bước.

Tô Ánh Ngọc cười: “Cậu ấy cũng không có.”

Thấy đối tượng vừa mới bát quái đột ngột xuất hiện, bạn nam có hơi lúng túng.

Tô Ánh Ngọc chỉ chỉ Châu Gia Huy: “Cậu có WeChat của cậu ấy không?”

“Có…” Bạn nam thành thật nói.

Tô Ánh Ngọc lập tức phấn khởi: “Tôi trao đổi với cậu nhé.”

Nghe nói như vậy, sắc mặt Châu Gia Huy cứng đờ, trầm giọng nói: “Tô Ánh Ngọc.”

Chú ý đến bầu không khí vi diệu của hai người bọn họ, bạn nam rất có tự giác rời đi.

“Gia Huy.”

“…”

“Châu Gia Huy.”

“Ừ.”

… Lúc nào mới có thể chấp nhận cái tên gọi từ láy đáng yêu này.

Tô Ánh Ngọc quyết định lần nãy sẽ trực tiếp một chút: “Không phải cậu nói cậu không có WeChat sao?”

“Ừ.”

“…”

“Bạn nam kia nói có WeChat của cậu.” Tô Ánh Ngọc đuổi tận cũng không buông.

Châu Gia Huy mặt không đổi sắc nói: “Cậu ta lừa gạt cậu.”

Sau đó, bình tĩnh sờ lên cổ.

Tô Ánh Ngọc: “…”

Vừa nhắc đến WeChat liền nói dối, nhất định là không muốn thêm cô.

Tô Ánh Ngọc yết ớt nói: “Tôi biết cậu có.”

Châu Gia Huy: “…”

Tô Ánh Ngọc than phiền: “Hai ta đều quen biết lâu như vậy rồi, cho một cái phương thức liên lạc thì thế nào, tôi cũng sẽ không làm gì cậu, cậu sợ cái gì chứ.”

Châu Gia Huy nhếch môi, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên lan can sơn màu xanh da trời.

Keng keng vang dội.

Giống như đang suy nghĩ nên trả lời thế nào.

Nửa phút sau.

“Cậu chạy tới lầu ba làm gì.”

Anh kéo một đề tài khác.

“Cậu á.” Tô Ánh Ngọc đáp.

Châu Gia Huy: “…”

Để ý đến biểu cảm của anh, Tô Ánh Ngọc lập tức phản ứng lại.

“À, không, không phải, ý tôi là gặp cậu, nói thiếu một chữ…”

“…”

“Dù sao tôi chỉ có một bạn nam là cậu thôi, kết nối một chút cảm tình.”

Châu Gia Huy cúi đầu.

Vài sợi tóc rơi trên trán đen nhánh, lông mày đen, đôi môi đỏ mọng khẽ vểnh.

Toàn thân bày ra một luồn không khí cấm dục lại cám dỗ.

Tô Ánh Ngọc đột nhiên mở to mắt, lắp ba lắp bắp nói: “Cậu, cậu đừng, nhìn tôi như vậy.”

Châu Gia Huy nhíu mày: “Tôi nhìn cậu thế nào?”

“Cậu ném một ánh mắt quyết rũ cho tôi.” Tô Ánh Ngọc đỏ mặt.

Châu Gia Huy: “…”

Anh thật sự không tưởng tượng nổi mình ném ánh mắt quyến rũ là dạng gì.

Nhưng mà anh cũng vô ý thức dời mắt.

Châu Gia Huy gãi gãi gò má, bình tĩnh nói: “Tôi với cậu không quen thuộc.”

Tô Ánh Ngọc trừng mắt nhìn: “Nào có ban đầu cũng rất quen thuộc mà.”

Nghe nói như vậy.

Châu Gia Huy muốn nói, anh không muốn quen thuộc với cô.

Nhưng nhìn thấy biểu cảm của Tô Ánh Ngọc, câu nói kia liền mắt kẹt trong cổ họng, cả buổi cũng không ra được.

Tiếng chuông giờ học tối vang lên trong sự yên lặng.

Xung quanh chỉ có vài học sinh đang châm rãi đi từ nhà vệ sinh trở về phòng học.

Bóng đèn trên đầu hư, chợt lóe một cái, làm khuôn mặt của hai người lúc sáng lúc tối.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, đung đưa nhánh cây.

Châu Gia Huy đột nhiên có hơi vô lực.

Anh thở dài, nói: “Trở về học.”

“…Ừ.”

Tô Ánh Ngọc xoay người, đi về.

Sau khi đi mấy bước.

Cô lại quay đầu lại, không cam lòng nhìn anh.

“Cậu thật sự không muốn thêm WeChat tôi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro