Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Sinh nhật (1)

Tôi vào nhà đứng lúc dì tôi đang ngồi vừa xem tivi vừa ăn mì hộp =.=

Thấy tôi về muộn, dì liền hỏi tôi:

- Mấy giờ con đi sinh nhật bạn? Dì đưa con đi!

- 8h ạ. Aiz~ Sao dì không nấu cơm, dì ăn mì như này đói chết! Con đi cắm cơm nhé?

Dì tôi vung vung cái thìa mì, vừa ăn vừa nói với tôi:

- Tối nay dì có việc, ăn tạm mì rồi đi ăn cơm với khách! Con đi sinh nhật bạn ăn gì đó lót bụng, lát nữa dì mua đồ ăn về ăn khuya!

- Dì mua gà phô mai nhé?

Tôi mắt sáng lên, phóng điện về phía dì tôi. Dì tôi năm nay 27 tuổi rồi mà chưa lấy chồng, nên đối với tôi dì như chị hai tôi vậy. Dì rất thương tôi, hồi nhỏ dì cũng giống tôi rất quậy, cẩu thả, hai dì cháu tôi thường bày ra những trò khác người ra chơi, nên trong nhà, người phụ nữ tôi thương thứ 2 chính là dì và bà :v

Dì tôi giả vờ trừng tôi:

- Mau đi tắm rửa đi, xong thì ủi hộ dì bộ váy dì treo trên mắc!

- Vaanggggg!

Khi tôi ra khỏi nhà thì dì tôi cũng vừa đi. Tôi liền móc điện thoại ra gọi An Nhiên thì nó cũng vừa đi xe Xmen tới. Tôi chưa kịp nói gì nó đã gào lên:

- Tương Tư! Cậu mặc bộ này hơi bị được đấy! Mua ở đâu thế? Hôm nay hơi bị xinh nha!

An Nhiên đẩy đẩy vai tôi, tôi cười toe toét nói với nó:

- Bộ này là bạn mình mua tặng mình sinh nhật hồi lớp 10 đấy! Đẹp mắt không?

- Đẹp, cậu mặc bộ này nhìn xinh lắm nha!

Nghe nó khen như vậy, tôi cũng thấy vui vẻ. Hôm nay, tôi mặc một cái áo sơ mi yếm kaki, phía dưới liền mặc một chân váy đen rất tôn chân. Qủa thực, đây là bộ quần áo đẹp nhất của tôi trong tủ. Vả lại, đây là quà sinh nhật của bạn thân nhất của tôi tặng tôi, nên tôi chỉ khi nào đi chơi đâu mới đem ra mặc.

- Lên xe đi, muộn rồi đấy!

An Nhiên giục tôi, tôi liền ngồi chéo lên xe để nó lai tôi. Trên đường, tôi liền hỏi nó:

- Này, nhà Như Yên ở đâu vậy?

- Ở tận quận Z, cách trường mình tầm 5- 7km nữa!

Trời ạ, xa như vậy cơ à? Tính ra nhà Như Yên tới nhà tôi cách nhau gần 20km?

- Các cậu mau quà gì tặng Như Yên thế?

- Mua một bộ váy! Hừm, nhà Như Yên giàu có, mình cũng chẳng biết cậu ta thiếu cái gì mà mua nữa! Thấy bộ đó dễ thương liền mua!

- Tấm lòng thôi, mai mình đưa tiền nhé!

- OK!_ An Nhiên sảng khoái trả lời

Chúng tôi là vậy, thời học sinh nghèo, khi tới sinh nhật ai liền rủ nhau " góp gạo thổi cơm chung" cho đỡ tốn kém. Cũng may, ở trường mới này, học sinh ở đây cũng thế!

Đến nơi, tôi mới phải công nhận nhà Như Yên rất giàu có, là biệt thự hẳn hoi. Tôi tròn mắt ra nhìn dáo dác khắp nơi như nhìn của hiếm.

Tiệc sinh nhật Như Yên tổ chức theo kiểu tiệc đứng ở ngoài sân, mọi người đều tự lựa đồ ăn thức uống được bày sẵn hai bên. Ngay chính giữa là một chiếc bàn nhỏ, đặt trên đó là một cái bánh sinh nhật 3 tầng đẹp mắt. Đây là lần đầu tiên tôi được đến dự một buổi sinh nhật được tổ chức hoành tráng như vậy, thật giống trên ti vi!

Theo chân An Nhiên đi vào, tôi gặp nhiều bạn học chung lớp, cũng có nhiều bạn bè của Như Yên tầm tuổi chúng tôi, còn có mấy đứa trẻ con rất đáng yêu.

Tôi và An Nhiên nhanh chóng tìm nhóm bạn lớp tôi đang đứng nói chuyện. Thây chúng tôi đến, Vĩnh Tường, bạn nam cùng lớp với tôi liền đi tới chỗ chúng tôi, cười nói:

- Tương Tư, cậu hôm nay nhìn rất xinh nha? Không biết " ai đó" có diễm phúc nhìn không nữa?

- Hả? Ai cơ?_ Tôi không hiểu tên này đang nói gì.

An Nhiên giơ tay đấm vào vai hắn một nhát, đe dọa:

- Cậu cẩn thận liền bị " cậu ấy" cho ăn đòn! Mau ngậm miệng lại đi!

Tôi cười hì hì, cũng khen Vĩnh Tường hôm nay rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn thường ngày gấp 3 lần, khiến cậu ta cười lớn không thôi. Nói thật lòng, tôi ăn mặc như vậy cũng chẳng bằng các bạn khác ở đây, họ đều ăn mặc rất đẹp. Tôi thở phào, cũng may hôm nay tôi ăn mặc chỉnh chu, nếu không tôi sẽ trở thành trò cười rồi?

Nhân vật chính của buổi tiệc cuối cùng xũng suất hiện. Như Yên hôm nay rất xinh đẹp, trông như công chúa vậy. Tôi trước giờ vẫn biết cậu ấy là một mĩ nữ, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra cậu ấy còn xinh đẹp hơn tôi tưởng tượng.

- Nha, hôm nay Như Yên xinh quá!_ Tôi khen thật lòng

- Ừ, xinh như công chứa vậy á!

Như Yên đứng trước chiếc bàn ở chính giữa, mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Cảm ơn các bạn đã đến dự sinh nhật mình! Ở đây đều là bạn bè của mình, có lẽ các bạn chưa quen nhau, nhưng mình mong chúng ta sẽ đều trở thành bạn tốt qua bữa tiệc hôm nay! Tối nay các bạn hãy chơi vui vẻ nhé!

Như Yên nói xong, mọi người đều vỗ tay. Sau đó liền hát chúc mừng sinh nhật. Như Yên cười nói cảm ơn mọi người, sau đó liền cắt bánh.

Tôi ghé tai nói nhỏ với An Nhiên:

- Này, sinh nhật ở đây mọi người đều tổ chức như vậy à?

- Không. Chỉ có năm nay Như Yên làm như vậy, bình thường mọi người đều tổ chức ở nhà, không thì ở trên lớp, không thì ra quán.

- Ờ._ Tôi đáp bừa. Thật may, không phải ai cũng tổ chức sinh nhật kiểu này. Nếu ai cũng tổ chức sinh nhật như này chắc tôi chẳng thiết đi. Qúa buồn chán, quá giả tạo!

Đương nhiên, tôi sẽ đi tìm " mục đích chính" trong bữa tiệc này của tôi: chính là đồ ăn! Qủa thực, ở đây toàn những món ngon mà tôi hiếm khi mới bỏ tiền ra mua. Bạn đồng hành " chiến dịch" này với tôi chính là Song Nghi, tôi thấy nó đã trực bên dãy bàn ăn bên phải từ nãy rồi!

Tôi yêu chết mấy món này!

Tôi và Song Nghi vừa ăn vừa nhìn nhau cười " gian", trong khi mọi người ở đây đều chăm chú vào trung tâm của buổi tiệc thì chỉ riêng hai đứa chúng tôi đứng ngoái rìa chăm chú ăn. Cũng may, cơ thể tôi đặc trưng ăn bao nhiêu cũng không béo, cùng lắm là tăng vài kí mà thôi.

- Này!_ Có người từ sau đập tay vào vai tôi khiến tôi suýt nghẹn.

Tôi quay lại. Là Nguyên Phong.

- Àm ôi ết ồn! ( Làm tôi hết hồn)_ Tôi trách

- Nuốt xong hãy nói!_ Hắn hơi nhăn mày lừ lừ tôi.

Tôi bất mãn nuốt miếng bánh xuống. Nhìn lại, hôm nay hắn mặc một cái áo sơ mi trắng cổ đen, trông rất hợp với hắn. Không được! Sao càng nhìn tôi càng thấy hắn đẹp trai thế nhỉ? Không được! không được! Chưa biết chừng hắn đang ủ mưu ghét tôi, tôi không thể có cảm tình với giặc!

- Cậu bị nghẹn đấy à?_ Hắn hỏi

- Không có! ... Sao cậu tới muộn vậy?_ Tôi hơi mất tự nhiên, đánh trống lảng

- Bận!

Hắn đáp cụt ngủn. Tôi cũng chả thừa hơi sức mà quan tâm hắn, lại lấy nho trên bàn ăn tiếp.

- Nguyên Phong! Tới bao giờ thế?

Vĩnh Tường, An Nhiên và mấy tên khác nhìn thấy hắn liền gọi.

- Mới tới_ Vẫn cứ đáp cụt ngủn

Tôi không quan tâm bọn hắn nói gì, dù gì cũng là việc của con trai, tôi nghe cũng không hiểu không hứng thú. Tôi, Song Nghi, An Nhiên liền đi chỗ khác xem có gì náo nhiệt.

An Nhiên liền quay ra nói với tôi:

- Tương Tư này, lát nữa mình có việc bận một chút, cậu về với Nguyên Phong nhé!

- Cậu bận thì cứ đi đi! Mình gọi dì mình đón cũng được. Nhờ cậu ta nhiều mình ngại lắm!

Song Nghi cười cười:

- Cậu ngại nhưng cậu ta không ngại nha?

- Gì đấy? Cho dù nhà cậu ta thuận đường đi nữa, mình với cậu ta không thân thiết, nhờ vả nhiều không tiện. Dì mình dù gì cũng đang ở ngoài, mình gọi dì là được!_ Tôi vẫn kiên quyết

An Nhiên hơi nhăn mày, khó hiểu hỏi:

- Cậu bảo ai thuận đường? Nguyên Phong á?

- Ừ. Cơ chiều cậu ta nói thế mà.

- Quận X với quận Z mà thuận đường gì! Tương Tư ngốc!_ Song Nghi lấy ly nước ép áp lên má tôi_ Uống đi mà thông não! Người ta rõ rành rành là muốn đưa cậu về đấy!

Xìiiii

Đầu tôi bốc khói. Không phải chứ? Nguyên Phong là chủ ý đưa tôi về? Không lẽ, cậu ta... thích tôi?

Không phải, chắc chắn không phải! Lúc đầu tôi mới vào lớp không phải hắn là một trong những người không ưa tôi hay sao? Hắn luôn không thèm nhìn tôi, coi tôi như không khí cơ mà? Còn nữa, hắn luôn nhăn mày với tôi, còn chưa cười với tôi lần nào... càng nghĩ, lại thấy hoang đường!

- Không phải đâu! Cậu ta không ghét mình đã là may mắn lắm rồi! Chắc là cậu ta đi chơi đâu đó thôi

- Ghét? Không thể nào! Nguyên Phong cậu ấy...

Song Nghi chưa kịp nói xong thì An Nhiên đã đập vai tôi cướp lời:

- Chắc vậy đấy! Nhà Vĩnh Tường cũng ở quận X nhưng khác khu chúng mình thôi! Nguyên Phong với Vĩnh Tường là anh em tay chân với nhau, chắc là đến nhà Vĩnh Tường chơi game!

- Hì, mình đã nói mà! Suýt nữa là làm mình ảo tưởng sức mạnh rồi đấy! Đọc ngôn tình cho lắm vào! Suốt ngày suy nghĩ có JQ! ( JQ: gian tình_ ngôn ngữ ngôn tình TQ)

Song Nghi choàng tay qua cổ tôi, cười gian:

- Gian tình là phải nói đến An Nhiên với Vĩnh Tường ấy! Mình đoán là lat nữa An Nhiên đi với Vĩnh Tường cho xem!

- "Pet" nhà mình dẫn đi ăn thì mình phải đi thôi!

- Ăn ngon nhớ mang về cho chị em đó!

- Mơ nha cưng! Mình sẽ ăn hết!

- ...

- ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro